Chương 273: Kinh ngạc

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba năm sau.

Trong một sơn cốc thuộc Xích Hà Phong, có một luồng kim quang mơ hồ xuyên qua xuyên lại giữa hư không với tốc độ nhanh không tưởng, hình thành các tàn ảnh liên tục giữa không trung, làm cho người ta không thể thấy rõ.

Mà càng thêm kỳ quái chính là đám tàn ảnh ở giữa không trung chuyển động không theo một quỹ đạo cố định nào cả. Phút trước, nó đang vọt tới trước, thì phút sau liền thấy nó xuất hiện ở hướng ngược lại.

Lúc này, luồng kim quang đang ở giữa không trung bỗng nhiên dừng lại. Một thân ảnh thanh niên cao lớn hiện ra, chính là Hàn Lập.

Sắc mặt của hắn có chút ửng hồng, đáy mắt loé lên vẻ vui sướng, khó có thể kiềm chế. Xung quanh thân thể của hắn lúc này đang được một tầng kim quang mờ nhạt bao phủ, từng luồng chấn động kỳ dị từ bên trong truyền ra.

“Thời điểm dùng toàn lực thúc giục hai mươi lăm đoàn Đạo văn, tốc độ hoàn toàn chính xác có thể tăng lên. Xem ra, khi Đạo văn phía trên Chân Luân không ngừng tăng lên thì uy lực thần thông này sẽ tăng theo. Chỉ có điều, sẽ tiêu hao một lượng Tiên linh lực không nhỏ…” Hàn Lập thì thào lẩm bẩm.

Hắn vừa dứt lời, tầng kim quang bao phủ toàn thân dần trở nên mở ảo, cũng không tan biến mất mà chui vào cơ thể.

Thực ra, tầng kim quang này bắt nguồn từ Chân Ngôn Bảo Luân đã dung nhập trong cơ thể hắn.

Đã một năm kể từ ngày tu luyện thần thông này, ngay cả việc thay đổi phương thức vận chuyển Tiên linh lực hắn cũng khống chế không tốt, rồi lại đưa Nghịch Chuyển Bảo Luân vào trong cơ thể thì sai lầm nối tiếp sai lầm.

Hàn Lập nhớ tới tình huống một ngọn núi vốn ở rất xa, nhìn cỡ hạt gạo vậy mà sau khi thúc giục công pháp thì chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt nó nhưng không cách nào khống chế được bản thân mà đâm sầm vào. Nghĩ tới đó thì hắn đành cười khổ không thôi.

Chuyện này cũng chưa là gì. Lúc trước, hắn đã va trúng mấy trăm ngọn núi, khiến cho vùng núi phong cảnh hữu tình trong vòng mấy ngàn dặm trở nên hoang tàn mà bản thân hắn cũng bị một vài vết thương nhẹ.

May mà khu vực này là lãnh địa của hắn nên cũng không gây ra phiền phức gì.

Cũng may, về bản chất tu luyện thần thông này cũng không hoàn toàn đối lập với công pháp nguyên bản, nhất định là có chỗ tương đồng với nhau. Rốt cuộc, sau hơn hai trăm lần thất bại, Hàn Lập đã dần dần nắm giữ bí quyết dung nhập Nghịch Chuyển Chân Luân vào trong cơ thể.

Hiện tại, hắn đã thấu hiểu, thậm chí không cần gọi Chân Ngôn Bảo Luân ra ngoài, vẫn có thể trực tiếp hoàn thành nghịch chuyển từ trong cơ thể. Do đó, có thể tốc độ và sự bí mật thi triển pháp thuật tăng lên nhiều.

Ngoại trừ chuyện đó ra, việc làm cho hắn phấn khởi chính là đoàn đạo văn thứ hai mươi lăm vẫn như cũ, không có dấu hiệu biến mất.

Hàn Lập âm thầm suy nghĩ, đã có thần thông này, nếu phối hợp với Lôi Trận độn thuật, thì cho dù có phải đối mặt với sự truy sát của cường giả Kim Tiên bình thường, có lẽ cũng có thể tự bảo vệ bản thân được rồi.

“Vì việc này mà đã trì hoãn công pháp này rất lâu rồi, cũng nên thử tiếp một lần nữa.”

Hàn Lập tự thì thào, rồi thân hình lập tức chuyển hướng bay về động phủ.

Không bao lâu sau, hắn đã xuất hiện trong mật thất động phủ, khoanh chân ngồi xuống, kim luân lại hiện ra sau lưng, con mắt dọc mở to.

Trong lòng bàn tay của hắn có một viên tinh hạt hơi mờ, được kim quang của Chân Thực Chi Nhãn bao phủ bên trong .

Vì để chuyên tâm tìm hiểu Nghịch Chuyển Chân Luân, đồng thời theo dõi xem đoàn đạo văn thứ hai mươi lăm có biến mất hay không nên hắn phân phó cho Khôi Lỗi dùng lục dịch để tưới cho Linh dược. Gần đây, hắn mới dành chút thời gian để ngưng tụ ra một viên tinh hạt.

Theo một tiếng “rắc” nhỏ vang lên, viên tinh hạt vỡ vụn, một đám tơ vàng từ bên trong bay ra, chui vào trong con mắt màu vàng.

Thân hình Hàn Lập đột nhiên chấn động mạnh như bị trọng kích.

Vào lúc này, hắn không nhắm con mắt dọc, mà để cho sợi tơ vàng chậm rãi dung nhập vào bên trong con mắt.

Một lát sau, bạch quang phía trên Chân Ngôn Bảo Luân ngưng tụ ra, một đoàn Đạo văn hơi mờ lại xuất hiện.

Đoàn Thời gian Đạo văn thứ hai mươi sáu!

“Tốt!”

Sắc mặt Hàn Lập trở nên vui vẻ. Hắn cuối cùng cũng chắc chắn rằng thông qua Chân Thực Chi Nhãn hấp thu tinh hạt có thể gia tăng Thời gian Đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân, đã thế lại còn là đạo văn vĩnh cửu.

Nói cách khác, sau này, chỉ cần mỗi tháng ngưng tụ ra một viên tinh hạt, là có thể gia tăng thêm một đoàn Thời gian Đạo văn!

Người khác khổ tu Chân Ngôn Hoá Luân Kinh, trải qua mấy vạn năm thậm chí hơn mấy trăm ngàn năm để đả thông hai cái Tiên khiếu mới có khả năng ngưng tụ ra một đoàn Thời gian Đạo văn. Còn hắn thì chỉ cần tốn có một tháng, thông qua cách để Chân Thực Chi Nhãn hấp thu tinh hạt là đã có thể ngưng tụ được một đoàn rồi.

Hơn nữa, xem ra đến bây giờ thì hình như còn không có hạn chế!

Hai mươi tư đoàn Thời gian Đạo văn có thể làm chậm hoặc gia tăng tốc độ thêm mười lần, cứ mỗi lần xuất hiện sáu đoàn Thời gian Đạo văn sẽ phát sinh biến hoá. Nếu là ba mươi đoàn, ba mươi sáu đoàn, thậm chí… sáu mươi đoàn, một trăm lẻ tám đoàn thì sẽ có biến hoá gì?

Sau này, chỉ cần vừa tu luyện công pháp tầng thứ hai, vừa ngưng tụ tinh hạt mỗi tháng, hắn tin tưởng rất nhanh sẽ đạt được mục đích.

Hàn Lập kìm chế hưng phấn trong lòng. Pháp quyết trong tay hắn biến đổi, con mắt màu vàng trên bảo luân chậm rãi khép lại.

Ngay sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, niệm tụng khẩu quyết, bắt đầu tìm hiểu tầng thứ hai của Chân Ngôn Hoá Luân Kinh

Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã qua mười năm.

Trong mười năm này, Hàn Lập một bên tu luyện công pháp tầng thứ hai, một bên cô đọng tinh hạt cung cấp cho Chân Thực Chi Nhãn hấp thu, hiên tại số Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân đã lên đến một trăm lẻ tám đoàn.

Sau đó không biết vì duyên cớ gì, mặc dù tiếp tục thông qua Chân Thực Chi Nhãn phóng ra ánh sáng vào tinh hạt nhưng cũng không cách nào gia tăng thêm được Đạo Văn nào, không biết có phải đã đạt đến cực hạn hay không.

Nhưng trước mắt hắn cũng không rảnh nghĩ đến việc này, dù sao dựa theo Chân Ngôn Hóa Luân Công thì tầng thứ ba cũng chỉ có thể ngưng tụ ra mười tám đoàn Thời Gian Đạo Văn trên Bảo Luân mà thôi. Đến nay toàn bộ Chúc Long Đạo dường như cũng không có người nào thành công qua.

So với trước đây, phạm vi ảnh hưởng của Chân Ngôn Bảo Luân không thay đổi nhiều, nhưng tác dụng giảm tốc độ công kích lại đạt hiệu quả kinh người, đến hơn một ngàn lần.

Để thử nghiệm, hắn ra lệnh Khôi Lỗi công kích chính mình, một khi tiến vào phạm vi ảnh hưởng bảo luân, tốc độ Khôi Lỗi liền chậm chạp như là bất động.

Mà thời điểm hắn sử dụng thần thông Nghịch Chuyển Chân Luân, hiệu quả tăng tốc cũng đạt tới tình trạng khiến người kinh dị. Thân ảnh hắn giống như một ngôi sao, lập loè giữa không trung không theo quy tắc nào, làm người không thể nắm bắt được.

Nhưng khi hắn toàn lực thúc giục loại nào trong hai loại thần thông này đều tiêu hao Tiên linh lực kinh người.

Với tu vi trung kỳ của hắn hôm nay, Tiên linh lực trong cơ thể căn bản chống đỡ không được bao lâu, cho nên nếu không phải trong lúc nguy cấp khi gặp kình địch thì sẽ không sử dụng.

Lúc này trong mật thất kim quang sáng chói.

Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn ở phía trên Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng đang lập loè không theo quy tắc nào, tán phát ra trận trận Kim Quang, khiến cho cả người hắn bao phủ một tầng vàng rực, phảng phất như bảo tướng Phật Đà.

Theo từng vòng Thời Gian Đạo Văn sáng lên, Chân Ngôn Bảo Luân cũng bắt đầu từ từ xoay tròn.

Sau mấy hơi thở, một trăm lẻ tám đoàn Thời Gian Đạo Văn đều sáng rực.

Mặt Hàn Lập trắng bệch, hắn cảm thấy Tiên linh lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, nhưng do đã sớm chuẩn bị, hắn lật tay lấy ra hai khối Tiên Nguyên Thạch nắm ở hai tay, nhanh chóng hấp thu.

Theo chú ngữ khó hiểu từ trong miệng truyền ra, bảo luân trên người trở nên mơ hồ, từng sợi tơ màu vàng từ Thời Gian Đạo Văn tuôn ra, tụ tập tại chỗ trống ở trung tâm bảo luân.

Những tơ vàng này xoắn vào nhau, ngưng tụ thành một tuyến đoàn màu vàng lớn chừng quả đấm, phía trên tràn ngập kim quang lập loè, không theo quy tắc nào.

Hàn Lập bỗng nhiên quát khẽ một tiếng.

“Mở “

Chỉ thấy tuyến đoàn màu vàng lập tức sáng rực kim quang, tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt, lập tức lóe lên, rồi biến thành một con mắt dọc màu vàng. Chính là Chân Thực Chi Nhãn.

Một tia quang mang màu vàng nhạt từ trong con ngươi màu vàng phóng ra.

Hắn nhắm mắt lại, dùng Chân Thực Chi Nhãn nhìn bốn phía.

Trận pháp cấm chế do hắn bố trí trên vách tường chung quanh hiển hiện ra, nhìn rõ hình dáng bên trong, phía trên vô số linh lực phù văn lưu chuyển. Tất cả biến hóa huyền diệu của cấm chế đều hiện ra rõ ràng, như lật xem một trang giấy.

Chỗ con ngươi màu vàng nhìn đến hư không cũng biến thành một vùng mờ mịt. Thân ảnh đám người Mộng Vân Quy, Mộng Thiển Thiển màu xám mơ hồ hiện ra trong hư không. Cảnh sắc bên ngoài Xích Hà Phong cũng mơ hồ có thể thấy được.

Dường như, hư không cũng bị nhìn xuyên thấu rồi!

Nội tâm Hàn Lập không khỏi hơi động một chút.

Chân Thực Chi Nhãn có thần thông nhìn xuyên hư ảo, trước kia không khác lắm Thanh Minh Linh Mục nhưng mà lúc này đây Thời Gian Đạo Văn trên Chân Ngôn Bảo Luân tăng đến một trăm lẻ tám đoàn khiến thần thông Chân Thực Chi Nhãn tăng lên nhiều. Năng lực nhìn thấu của nó đã vượt xa Thanh Minh Linh Mục.

Hắn có thể kết hợp Phá Diệt Pháp Mục cùng Thanh Minh Linh Mục thi triển thần thông nhưng lúc này đã kém xa so với Chân Thực Chi Nhãn.

Hàn Lập thở nhẹ ra một hơi, thần sắc tập trung.

Khẽ đảo tay, tiểu bình màu xanh xuất hiện trong tay.

Hắn lẩm bẩm, đang muốn thúc giục Chân Thực Chi Nhãn lần nữa để quan sát bình nhỏ.

Đúng vào lúc này, dị biến phát sinh.

Tiểu bình màu xanh lại từ trong tay hắn tự động bay ra, lơ lửng trên không trung, mặt ngoài tỏa sáng rực rỡ một vòng lục quang, chói mắt như mặt trời.

Ngay sau đó, một cỗ cự lực trong lục quang phóng ra, Hàn Lập không kịp chuẩn bị nên bị đánh trúng, văng ngược về phía sau. Thân thể dán sát vào vách tường của động phủ mới ngừng lại được, mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc.

Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng Hàn Lập bắn ra, lơ lửng gần tiểu bình màu xanh, mặt ngoài tỏa ra kim quang, sáng gấp mấy lần so với bình thường.

Nhất là Chân Thực Chi Nhãn, kim quang càng chói mắt, từng vòng phù văn bên ngoài con ngươi như vật sống, nhanh chóng nhúc nhích.

Cả hai dường như hô ứng lẫn nhau.

Hàn Lập thấy cảnh này, bất chấp Tiên linh lực bị tiêu hao, hai tay mãnh liệt thúc giục pháp quyết, nhưng sau đó liền biến sắc.

Lúc này bất luận là tiểu bình hay Chân Ngôn Bảo Luân đều thoát khỏi sự khống chế của hắn.

Không đợi hắn có phản ứng gì, Chân Thực Chi Nhãn bỗng nhiên bắn ra một đạo kim quang, chui vào bên trong tiểu bình màu xanh.

Bình nhỏ “ô…ô…n…g” một tiếng, nhanh chóng lớn lên, trong nháy mắt lớn cỡ đầu người, mặt ngoài bình hiện ra vô số phù văn màu xanh lá, giống như vô số con nòng nọc đang di chuyển.

“Xoẹt”!

Một cột sáng màu xanh lá khác vừa thô vừa to từ trong bình bắn ra, xé rách hư không, lóe lên, rồi chui vào trong đó.

Ầm ầm!

Hư không bị xé rách không khép kín lại mà vặn vẹo kịch liệt, như một cái miệng lớn màu đen nhúc nhích.

Sau một khắc, vô tận tinh quang bỗng nhiên từ trong cái khe không gian đó phun ra.

Tinh quang này sáng như làn thu thủy, tuy sáng ngời nhưng không chói mắt, như dòng nước róc rách chảy ra từ khe hở không gian.

Hàn Lập lúc này đã đứng lên, thấy sự việc trước mắt, sắc mặt âm tình bất định.

Chân Ngôn Bảo Luân và tiểu bình màu xanh đột nhiên phát sinh biến cố như vậy, không biết là phúc hay họa.

Bây giờ, tuy bảo luân thoát khỏi khống chế của hắn, nhưng mà chỉ cần ngừng cung cấp Tiên Linh Lực thì vẫn có thể biến mất.

Chẳng qua là hắn đang lưỡng lự là có nên hay không nên làm như vậy…

Ngay thời điểm Hàn Lập còn đang do dự thì dị biến lại phát sinh một lần nữa.