Chương 1377: Thiên đạo khó lường

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Chấp mê bất ngộ…” Cổ Hoặc Kim thấy vậy, chỉ cười nhạt một tiếng.

Dứt lời hai tay y giơ lên cao, hai đạo ánh sáng màu vàng từ trong lòng bàn tay không ngừng tuôn ra, mãnh liệt lao tới giữa không trung.

Vòng xoáy hỗn độn kia lập tức bị kim quang quấy lên, ánh sáng xám bên trong phát ra càng lúc càng nhiều, không ngừng áp bách về phía đám người Lý Nguyên Cứu.

Hào quang năm màu trên bình nhỏ lập tức bị áp chế hoàn toàn, không ngừng thu nhỏ lại, giống như con đom đóm trong đêm tối.

“Nguy rồi, không thể chống nổi…”Mộng Bà kinh hô một tiếng, đám người bị ép phải liên tục lui về phía sau.

Lý Nguyên Cứu không nhịn được thở dài một tiếng, chính mình vất vả chuẩn bị, cuối cùng vẫn không địch lại mưu kế sâu xa của Cổ Hoặc Kim.

Đúng lúc này, dị biến xảy ra.

Trên trời cao, hư không sau lưng Cổ Hoặc Kim bỗng có cỗ ba động gợn sóng không gian, một phù văn màu bạc to lớn hiện ra từ đó. Đồng thời một cánh cửa màu bạc đột nhiên xuất hiện, hai bên cửa cũng mở ra.

Trong nháy mắt Cổ Hoặc Kim lập tức cảm ứng được, nhướng mày, thu hồi một bàn tay vỗ một cái về phía sau lưng.

Hào quang màu vàng trong lòng bàn tay y tăng vọt, hóa thành chín đầu Giao Long màu vàng, nhanh chóng phóng tới cánh cửa lớn.

Trong cánh cửa màu bạc bỗng nhiên dâng lên một mảnh quang mang đỏ sậm, giống như thuỷ triều tuôn trào ra, trong nháy mắt va chạm cùng chín con Kim Long kia.

“Ầm ầm” một tiếng nổ đùng!

Cánh cửa màu bạc kia nổ tung ầm vang, trong hư không chỉ còn một cái hố màu đen to lớn, thật lâu không tan biến.

Cùng lúc đó, trước và sau người Cổ Hoặc Kim dần hiện ra hai bóng người khác nhau, một nắm tay một đưa chưởng, đánh về phía y.

Cổ Hoặc Kim muốn tránh cũng không được, kim quang trên người tăng vọt, bên ngoài thân bổng nhiên nổi lên một kim quang pháp tướng. Nó bao phủ lại thân hình của y, giúp tiếp nhận đợt công kích từ hai mặt này.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng nổ lớn!

Bóng người kim quang bỗng nhiên nổ bể ra, từ đó nổi lên một vòng vân hoàn màu vàng vô cùng to lớn, khuếch trương ra bốn phía, ép cho hai người đánh lén ra sau trăm vạn dặm.

Vân hoàn màu vàng dần dần tiêu tán, vân khí đầy trời hóa thành chấm nhỏ kim quang biến mất không thấy gì nữa. Thân ảnh Cổ Hoặc Kim từ đó hiện ra, chỗ ngực phập phồng kịch liệt, khóe môi chảy ra một vệt máu, đúng là đã bị thương.

“Lại là các ngươi. . .” Một tay Cổ Hoặc Kim duy trì tư thế thúc giục đại trận, một tay khác xóa đi vết máu trên khóe miệng, chậm rãi nói.

Bọn người Lý Nguyên Cứu cảm thấy áp lực lập tức buông lỏng, cũng vội vàng nhìn về phía hai người vừa mới xuất hiện kia.

Vừa xem xong, đám người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy hai người đó không phải ai khác, chính là Ma Chủ và Luân Hồi Điện Chủ trước đó đã bị Cổ Hoặc Kim tiêu diệt.

Trên thân hai người, tự mình bao phủ một tầng quang mang, có thể ngăn cản đại trận ăn mòn, trên thân cũng không có lực lượng pháp tắc tràn ra ngoài.

“Xem ra Cổ đạo hữu không quá ngạc nhiên với việc hai người chúng ta quay về?” Lông mày Luân Hồi điện chủ nhíu lại, hỏi.

“Thế gian có tam đại Chí Tôn pháp tắc, hai người các ngươi mặc dù chưa đứng trên đỉnh điểm của đại đạo. Nhưng hai người các ngươi có thể theo sát sau ta, thì không dễ đối phó đến như vậy, nếu không ta cũng thật thất vọng. Nhưng ta có chỗ không hiểu, hai bộ thế thân của các ngươi thực sự khó tin, vậy mà ta cũng không thể xem thấu.” Khoé miệng Cổ Hoặc Kim mang theo ý cười, nói.

“Tại hạ có một đồng tộc đệ ruột, tên gọi Thạch Không Giải, Khôi Lỗi Pháp Tắc xem như đạt đến chí cao. Hắn toàn lực tạo ra khôi lỗi dung hợp thêm lực lượng pháp tắc của hai người chúng ta, có thể che giấu Cổ đạo hữu cũng không tính là hiếm lạ.” Ma Chủ mở miệng đáp.

“Thì ra là thế, trước đó vẫn cho là huynh đệ các ngươi không hợp, ngươi đã sớm giết hắn rồi, không ngờ đây chẳng qua là màn kịch do các ngươi dựng ra. Bày ra lâu như vậy, ngược lại thật sự là nhọc lòng.” Cổ Hoặc Kim giật mình nói.

. . .

Ma Vực, Dạ Dương thành vốn khí thế rộng rãi, đã hủy đi hơn phân nửa.

Lúc trước, trận chiến kia lấy Giải Đạo Nhân cầm đầu phản quân giao chiến cùng với Ma Chủ cầm đầu chính quyền. Trên thực tế trận này đánh rất thảm liệt, bất cứ người nào trải qua trận chiến này, cũng sẽ không cho đó là một trận diễn xuất hay đùa giỡn.

Trên thực tế, lúc bắt đầu chiến tranh hoàn toàn không phải diễn trò, thậm chí giai đoạn trước cuộc chiến cũng không phải biểu diễn. Mà là hai phe quyết đấu sinh tử, đến lúc liều mạng, mới có người ra mặt, mang theo tin tức đủ để cho bọn họ ngưng chiến, dừng lại chiến tranh.

Người này, dĩ nhiên chính là Luân Hồi điện chủ, mà tin tức này, chính là âm mưu của Cổ Hoặc Kim.

Giờ phút này, tại một tòa mật thất sâu trong ma cung, khuôn mặt Giải Đạo Nhân tái nhợt, đang khoanh chân ngồi trên một tấm bồ đoàn, khí tức toàn thân suy yếu rất nhiều.

Càng thêm doạ người chính là, nửa người bên trái của gã từ đầu vai đến vị trí bụng dưới, giờ phút này không ngờ lại biến mất không thấy gì nữa, đã dung nhập vào hư không. Hiển nhiên là do gã sử dụng Khôi Lỗi Pháp Tắc chi lực quá nhiều, kết quả bị Thiên Đạo ăn mòn.

Trước người cách gã không xa, Thạch Xuyên Không khoanh tay đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy lo lắng.

Lúc trước Giải Đạo Nhân rút từ trên thân Luân Hồi điện chủ và Ma Chủ lực lượng pháp tắc, để chế tạo hai bộ khôi lỗi kia. Lúc đó y cũng đứng ở một bên quan sát, khi đó Giải Đạo Nhân mặc dù cũng bị Thiên Đạo ăn mòn, nhưng còn lâu mới bị nghiêm trọng như hiện giờ.

Trước đó không lâu, Giải Đạo Nhân đang tĩnh tọa điều tức, bản thân lại đột nhiên bị trọng thương. Tình hình Thiên Đạo ăn mòn, đột ngột chuyển tiếp, trở nên càng thêm nghiêm trọng hơn.

Sau một lát, Giải Đạo Nhân bỗng nhiên thở dài một cái, chậm rãi mở hai mắt ra.

Thạch Xuyên Không thấy vậy, bước lên phía trước một bước.

“Ngươi không cần phải lo lắng, trước đó là do khôi lỗi chi thân bị hủy diệt, ta bị phản phệ mà thôi.” Giải Đạo Nhân thấy thần sắc y thập phần ngưng trọng, mở miệng nói.

“Thúc phụ, tình huống bên kia thế nào rồi?” Thạch Xuyên Không lo lắng hỏi.

“Một lời khó nói hết. . .” Giải Đạo Nhân lắc đầu.

Đúng lúc này, trong hư không bỗng nhiên truyền đến một trận ba động cổ quái, đồng thời từng tia từng sợi lực lượng pháp tắc từ trên thân hai người bọn họ tràn ra ngoài. Nó giống như là sợi tơ, bị dẫn dắt bay vào không trung.

“Đây là. . .” Thạch Xuyên Không giật mình, vội hỏi .

“Cổ Hoặc Kim mở ra đại trận, tình thế bên kia không ổn. . .” Thần sắc Giải Đạo Nhân càng trở nên nghiêm trọng hơn.

. . .

Trong vực ngoại hư không.

Hàn Lập mang theo Kim Đồng, thân hình hai người nhanh như điện bay phía trên Thiên Ngoại Cương Phong.

Bọn hắn vốn là muốn từ những “Cửa sổ” chưa đóng lại kia tiến vào Tiên Vực nào đó, lại thông qua truyền tống trận trong Tiên Vực tiến về Trung Thổ Tiên Vực. Nhưng kết quả lại phát hiện chẳng biết tại sao, những trận pháp truyền tống thông hướng Trung Thổ Tiên Vực, thậm chí là thông hướng phụ cận Trung Thổ Tiên Vực, vậy mà đều không ngoại lệ, tất cả đều không cách nào vận chuyển.

Sau khi thử qua một phen, Hàn Lập quyết định mang theo Kim Đồng, giống lúc trước Nhạc Miện mang theo bọn hắn xuyên thẳng qua vực ngoại, trực tiếp từ vực ngoại không gian chạy tới Trung Thổ Tiên Vực.

Ngay lúc hai người đang toàn lực phi hành, trên thân lại đột nhiên xảy ra dị trạng, bắt đầu có tinh ti giống như lực lượng pháp tắc thoát ra, biến mất vào giữa hư không.

“Đây là có chuyện gì. . .” Thân hình Kim Đồng dừng lại, kinh ngạc nói.

Hàn Lập thấy thế, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Chỉ sợ Thiên Đình bên kia đã xảy ra biến cố. . .”

Nói xong, hắn vội vận chuyển tiên linh lực, ý đồ phong tỏa ngăn cản lực lượng pháp tắc của mình không để tiếp tục thoát ra bên ngoài.

“Thế mà lại không được. . .”

Nhưng sau khi thử một lần, hắn kinh ngạc phát hiện, lực lượng pháp tắc tràn ra ngoài, vậy mà không cách nào ngăn cản.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu một mực trôi qua như thế, chỉ sợ chúng ta đuổi chưa đến Thiên Đình, đã . . .” Kim Đồng nói còn chưa dứt lời, liền phát hiện, chỗ ngực Hàn Lập có một đạo hào quang màu xanh lục phát sáng lên.

Hàn Lập tự nhiên cũng đã nhận ra bình nhỏ biến hóa, vội vàng lấy nó từ trước ngực ra ngoài.

Chỉ thấy hoa văn hình lá cây trên đó dần sáng lên, từ đó toả ra quang trạch bao phủ lại thân thể Hàn Lập. Những tia sáng màu vàng tràn ra ngoài kia, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

“Đã ngừng.” Hai mắt Kim Đồng tỏa sáng, nói.

Hàn Lập hơi chần chờ, tiện tay đánh ra một đạo quang mang, liên kết với Kim Đồng.

Tầng tia sáng bao phủ toàn thân hắn, lập tức lan tràn ra, bao Kim Đồng lại. Lực lượng pháp tắc trên người nàng cũng không còn tiếp tục tràn ra bên ngoài.

“Xem ra bình nhỏ có thể chống cự biến hóa cổ quái này, chỉ không biết là tạm thời, hay vĩnh viễn. Chúng ta không nên chậm trễ, nhanh đi đến Thiên Đình thôi.” Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng nói.

Kim Đồng cũng gật đầu nhẹ, hai người cùng nhau bay đi, trong nháy mắt liền biến mất.

. . .

Trung Thổ Tiên Vực, Kỳ Thiên đại lục.

Bổ Thiên tông trên Long Khởi phong, vẫn như cũ một mảnh vắng lặng.

Nhưng chẳng biết tại sao, hôm nay trên đỉnh núi, từng cây đào cổ thụ giống như bị trận mưa to, làm phấn hoa phát tán lá rụng khắp nơi, bộ dáng trở nên một mảnh thê thảm đáng thương.

Không có vân khí bao phủ, cũng mất đi hoa lá che giấu, toàn bộ đỉnh núi Long Khởi phong nhìn trụi lủi, khiến cho tòa hắc thạch tế đàn hình bát giác đứng lặng trên đó, càng lộ ra ảm đạm.

Trên tế đàn lơ lửng vòng xoáy màu đen, sương mù vẫn như cũ quay cuồng. Nhưng gương mặt già nua ở trên đó, lại chỉ còn lại một chút hé mở cuối cùng, thêm nữa đầu tóc rối tung, đôi mắt mù hiện ra màu trắng bạc, nhìn có chút quỷ dị và khủng bố.

“Ba ngàn đại Đạo, tính người tính mình khó tính trời. . .” Một tiếng nói khàn khàn có chút thê lương từ trong hư không vang lên, quanh quẩn không phiêu tán trên đỉnh núi.

Trần Đoàn đã mù một mắt, đảo qua cánh hoa tàn héo rơi đầy đất, cố gắng nhìn ra đỉnh núi ở phía xa, cuối cùng lại nhìn về phía không trung mênh mông, thần tình trên mặt sầu khổ, do dự.

“Thôi thì, ta kéo dài hơi tàn sống nhiều năm như vậy, cuối cùng còn không dám bói một quẻ này, bây giờ cơ duyên đại đạo cũng chỉ sót lại nửa quẻ, có thể bói ra hay không . . . Ha ha, trong vận mệnh tối tăm nhìn xem số trời.” Trần Đoàn cười khổ một tiếng, chậm rãi nói.

Kết quả Bồ Đề yến thế nào lão cũng không muốn biết, chỉ muốn biết tương lai Cổ Hoặc Kim sẽ như thế nào?

Sau đó, trong miệng lão vang lên thanh âm ngâm tụng, trong đôi mắt mù kia bỗng nhiên có vết máu chảy ra, bao trùm cả tròng mắt. Chớp mắt nó tựa như bắt đầu cháy rừng rực, hóa thành một đạo tinh quang màu máu, phun ra ngoài, đánh vào vùng hư không trước người.

Vùng hư không kia lập tức vặn vẹo, hóa thành một vòng xoáy màu đen, thu đạo tinh quang kia vào, giữa chúng nhấc lên một tòa “Cầu nối” huyết sắc.

Nhưng, vị lão giả đứng ở đỉnh phong Dự Ngôn Pháp Tắc này, rốt cuộc đã đến tình trạng đèn cạn dầu.

Cầu nối kia vừa mới dựng lên, chỉ mười mấy hơi thở sau, liền ầm vang sụp đổ.

Nhưng vòng xoáy màu đen cũng không biến mất, mà bay thẳng đến Trần Đoàn lão tổ, tương dung cùng vòng xoáy màu đen sau lưng, chậm rãi nuốt vào thân thể tàn phế còn sót lại.

“Không nghĩ tới, lại là dạng này. . .”

Giữa thiên địa, Trần Đoàn lão tổ chỉ để lại một câu nói kia.

Chỉ một thoáng, toàn bộ Long Khởi phong, tất cả đào cổ thụ không lửa tự cháy, khói đen ngút trời, như rồng trên núi trốn vào trời cao.

. . .