Chương 91: Thử nghiệm

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên trong mật thất của một tòa tứ hợp tiểu viện (một hình thức kiến trúc của Trung Quốc với bố cục là nhà xây quanh sân vườn theo 4 hướng Đông Tây Nam Bắc).

Từng tờ giấy bị vo tròn, ném lộn xộn khắp nơi cả trên mặt bàn lẫn dưới mặt đất.

Có thể thấy được vô số phù văn dày đặc chằng chịt của các trận pháp huyền ảo phức tạp trên mỗi tờ giấy.

Hàn Lập ngồi ở cạnh bàn, cầm bút nhanh chóng vẽ lên tờ giấy trắng từng đoạn phù văn.

Sau một lát, hắn ngẩng đầu, thở dài, buông bút trong tay xuống.

Mấy ngày qua hắn vắt não, kết hợp với kiến thức uyên thâm về trận pháp cùng tất cả kinh nghiệm của mình nhằm nghiên cứu Pháp Tắc Chi Liên, đáng tiếc vẫn không hiểu thêm được gì.

Tuy rằng họ Hàn tìm ra vài suy đoán có thể phá vỡ Pháp Tắc Chi Liên thế nhưng phần lớn chỉ là lý thuyết, không thể thực hiện được, chỉ hơi suy nghĩ lại một chút lại thấy những điều không tưởng trong thực tế.

Vấn đề lớn nhất của hắn, chính là không biết quá nhiều về Pháp Tắc Chi Liên.

Nếu có thể tìm hiểu những sợi xích này ẩn chứa loại pháp tắc nào, có lẽ còn có hy vọng.

Đúng vào lúc này, một đạo bạch quang bay vụt đến từ bên ngoài, hóa thành một tấm phù lục Truyền Âm.

Hàn Lập vung tay lên, bắt lấy Truyền Âm phù, đưa thần thức vào trong đó, lập tức lộ vẻ vui mừng, đứng dậy đi ra ngoài.

Sau một lát, hắn quay trở lại, trong tay nhiều hơn một cái hộp ngọc, bên trong có khoảng mười cái ngọc giản.

Hắn lấy ra từ trong đó một khối ngọc giản, dán lên trán, đưa thần thức vào bên trong.

Sau một lát, hắn nhíu mày, buông ngọc giản, rồi lại lấy một khối khác ra, tiếp tục dò xét.

Rất nhanh, hơn mười khối ngọc giản bị hắn xem xét hơn phân nửa, lông mày hắn càng ngày càng nhíu chặt.

Những ngọc giản này, đều chứa bí thuật phong ấn Nguyên Anh, tuy rằng cao minh hơn trước đây không ít, nhưng so với Pháp Tắc Chi Liên vẫn không giúp ích được gì. Chỉ sợ với thế lực đơn bạc của Lạc Phong, thu thập được những thứ này đã là cực hạn.

Dù sao trước đây hắn lệnh cho Lạc Phong tìm kiếm cũng chỉ mang tâm tư cầu may mắn.

“Xem ra qua một đoạn thời gian nữa, phải đích thân đến Hắc Phong Đảo một chuyến.”

Trong lòng nghĩ vậy, Hàn Lập tiếp tục cầm một khối ngọc giản dán lên trán.

Kết quả chỉ vừa xem qua một chút, nét mắt của hắn lập tức trở nên ngưng trọng.

Thật lâu sau, Hàn Lập mới thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Khối ngọc giản này tên là “Cách Nguyên Thiên Tâm Luyện”. Bí thuật này không nhằm vào thần thông của Nguyên Anh mà để giam cầm pháp lực, có chút tương tự tám sợi xích đang vây khốn trụ nguyên anh của hắn.

Thông tin cuối cùng của ngọc giản cho biết loại bí thuật này được diễn luyện từ một loại pháp tắc là Cách Nguyên Pháp Liên.

“Cách Nguyên Pháp Liên… Chẳng lẽ những sợi xích xung quanh Nguyên Anh chính là…” Hàn Lập thì thào tự nói.

Tuy rằng vẫn không nắm chắc nhưng hắn nhất định phải tìm hiểu bí thuật này, có lẽ có thể tìm ra cách tháo được dây xích xung quanh Nguyên Anh.

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, cầm lấy những ngọc giản còn lại, tiếp tục dò xét. Đáng tiếc thông tin trong số ngọc giản còn lại đều không có tác dụng.

Hắn hít sâu một hơi, ném số ngọc giản này trở lại túi trữ vật, lần nữa lấy ngọc giản có ghi chép “Cách Nguyên Thiên Tâm Luyện” dán lên trán, xem xét thật kĩ.

Mấy ngày sau, Lạc Phong lại được Hàn Lập dặn dò về việc thu thập tài liệu. Điều này khiến y nhẹ nhàng thở ra.

Mặc dù những thứ đối phương cần đến đều có giá trị xa xỉ nhưng số lượng lại không nhiều lắm, vả lại về cơ bản đều là tài liệu có thể thu thập.

Nửa tháng sau.

Tứ hợp tiểu viện vốn đang yên tĩnh, đột nhiên truyền ra tiếng nổ trầm đục liên tiếp.

Sau đó, bốn phía nội viện dâng lên hơn mười cột sáng màu trắng như thạch nhũ, sau đó hóa thành một tầng hơi nước mờ mịt, bao phủ toàn bộ tiểu viện.

Biến hóa cũng không dừng lại ở đó. Xung quanh tiểu viện hiện lên mảng lớn hoàng mang, ngưng kết tạo thành một màn hào quang màu vàng, bao phủ màn sương mù màu trắng và cả tiểu viện vào trong.

Sau đó một loạt tiếng rít gào sắc nhọn, xung quanh tiểu viện hiện lên bảy tám lá cờ khổng lồ màu bạc, hơi lay động, vô số phù văn màu bạc hiện lên, lập tức hóa thành mảng lớn mây mù màu bạc, vây kín tiểu viện lại.

Giờ phút này, trời đã về chiều, ánh chiều chiếu rọi khắp Đảo Ô Mông.

Lạc Phong cùng vài tên trưởng lão đứng ở trên đài cao, nhìn thấy đám sương mù cuồn cuộn bao phủ tứ hợp tiểu viện, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Liễu tiền bối muốn làm cái gì… Sao lại tạo nên động tĩnh lớn đến như vậy?” Lạc Hán Lương, trước đấy phục mệnh đi tới Hắc Phong Đảo tìm kiếm bí thuật không nhịn được bèn hỏi.

“Liễu tiền bối muốn làm gì, chúng ta không cần suy nghĩ nhiều, càng không nên nhiều chuyện.” Lạc Phong âm trầm nói.

“Vâng.” Lạc Hán Lương tuy rằng mang theo nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo.

“Chư vị Trưởng lão, tuy rằng Lam Tinh tộc hiện tại chưa có động tĩnh gì, nhưng đây cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, huống hồ các ngươi cũng rõ, các tộc khác cũng đều ngấp nghé chúng ta. Hôm nay, an nguy của bổn tộc phụ thuộc tất cả vào Liễu tiền bối, không được làm bất cứ điều gì khiến y tức giận.” Lạc Phong quay đầu nhìn mấy người, thần sắc nghiêm nghị nói.

Những người khác nghe vậy, rùng mình đáp ứng.

“Các ngươi truyền lệnh xuống, từ hôm nay, phong bế tất cả cửa ra vào trên đảo, đồng thời tăng cường dò xét, không cho kẻ nào quấy nhiễu Liễu tiền bối. Trên đảo gần đây xuất hiện không ít kẻ khả nghi, phải chú ý hơn, không được để lộ thân phận của ngài ấy.” Lạc Phong suy nghĩ một chút sau đó dặn dò.

Đám người đồng thanh đáp ứng sau đó lần lượt bay vụt đi. Rất nhanh nơi đây chỉ còn lại một mình Lạc Phong vẫn đang quan sát tứ hợp tiểu viện, không biết suy nghĩ cái gì.

Lúc này, trên một khoảng đất trống trong tiểu viện, một pháp trận thật lớn đang từ từ vận chuyển. Trên mặt đất, vô số đường vân màu bạc đan xen, lúc sáng lúc tối. Xung quanh pháp trận được bố trí bảy cây cột khắc đầy phù văn, xếp đặt theo dạng Thất Tinh Bắc đẩu, thoạt nhìn có vài phần tương tự như Tụ Tinh Đài của Cảnh Nguyên Quan.

Hàn Lập ngồi khoanh chân ở giữa trận pháp, bất động không nhúc nhích.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trời chiều rất nhanh chuyển tối, hắc ám bao phủ cả tòa hải đảo.

Đêm nay, các ngôi sao sáng ngời dị thường, chớp động liên tục.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, vẻ mặt hiện nét cười, trong miệng nói lẩm bẩm, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết vào trận pháp.

Ông ông!

Đại trận hiện lên hào quang chói mắt, từng cỗ Linh lực cực lớn chấn động, nhộn nhạo tuôn ra. Mặc dù hắn đã bố trí ba tầng cấm chế, cũng không cách nào ngăn trở chấn động của nó.

Lúc này Hàn Lập cũng không rảnh để quản những thứ này, hai tay để trước người nhanh chóng kết quyết.

Đại trận đột ngột tăng tốc vận chuyển, Bắc Đẩu Thất Tinh trên trời sáng ngời, từng đạo tinh quang bắt đầu rủ xuống, tập trung về phía tiểu viện, tạo thành bảy quang trụ sáng ngời.

Phốc phốc phốc! Bảy tiếng trầm đục vang lên liên tiếp!

Bảy mắt trận của đồ án bắn ra bảy đạo tinh quang, rót vào bụng dưới, ngực mi tâm, bảy nơi trên thân thể Hàn Lập.

Hàn Lập nhướng mày, xuất hiện một tia đau đớn trên mặt, trên bụng hiện ra bảy đoàn hào quang của bảy ngôi sao.

Lực lượng tinh quang rót vào trong cơ thể hắn lóe lên rồi hóa thành một đạo tơ mỏng manh, di động trong kinh mạch.

Cùng lúc đó, Pháp lực trong đan điền cũng chậm rãi di chuyển.

Tơ mỏng tinh quang và Pháp lực cùng chuyển động trong kinh mạch, hòa hợp không xung đột.

Hàn Lập hít sâu một hơi, hai tay bấm niệm pháp quyết, hai tay tản mát ra hào quang nhè nhẹ.

Trong kinh mạch xuất hiện vô số phù văn màu trắng.

Pháp lực cùng lực lượng tinh quang và những phù văn màu trắng đồng thời sáng ngời, chậm rãi hòa với nhau thành một thể, thình lình hóa thành một sợi tơ chớp sáng màu bạc, hết sức nhỏ bé, bay nhanh tán loạn trong kinh mạch.

Một cỗ khí tức đặc biệt tản mát ra từ quang tia.

Những tia sáng này là do Hàn Lập kết hợp lực lượng tinh quang với Pháp lực của bản thân, đồng thời dựa vào thần thông đặc thù diễn hóa từ một môn bí thuật nhằm phá vỡ sợi xích trói buộc Nguyên Anh.

“Hy vọng có ích.” Họ Hàn thì thào tự nói một tiếng.

Từng quang tia màu bạc chạy vòng quanh cơ thể theo kinh mạch, cuối cùng hội tụ tại Đan Điền, những quang tia đan chéo lấy nhau, tạo thành một tấm lưới ánh sáng bao phủ Nguyên Anh, sau một khác bắt đầu xiết chặt lại.

Nhưng lúc này, Hàn Lập đồng thời vận chuyển Luyện Thần Thuật.

“Oanh” một tiếng!

Thần Niệm Lực mênh mông toàn bộ được đưa vào đan điền, lập tức hòa thành vô số tinh ti Thần Niệm, xuyên qua khe hở của lưới ánh sáng, vọt tới Nguyên Anh.

Ngay tại thời điểm lưới ánh sáng cùng tinh ti Thần Niệm sắp chạm đến Nguyên Anh, “Ô…ô…n…g” một tiếng, hắc quang lóe lên ở mặt ngoài Nguyên Anh, tám sợi xích màu đen hiện ra.

Tựa hồ cảm giác được uy hiếp, hắc sắc tỏa liên rung động kịch liệt, vô số sương mù màu đen hiện ra.

Màu bạc quang tia cùng tinh ti Thần Niệm đâm vào đám sương mù màu đen, “bùm bùm đùng đùng” vang lên liên tiếp, cả hai thứ đều tiêu hao nhanh chóng.

Trải qua không biết thời gian bao lâu, màu bạc quang tia cùng tinh ti Thần Niệm không ngừng xuất hiện và công kích, màn sương mù màu đen cuối cùng bị xé nứt ra.

Hắc sắc tỏa liên rung động, lắc lư kịch liệt, hắc quang ở ngoài nhanh chóng biến mất.

Hàn Lập thấy vậy, vui vẻ trong lòng.

Loại quang tia màu bạc này quả nhiên có tác dụng với hắc sắc tỏa liên.

Tâm niệm thúc giục, tinh ti Thần Niệm hơi lóe lên, hóa thành một lưỡi đao óng ánh màu đen, hung hăng trảm lên hắc sắc tỏa liên.

Leng keng leng keng, tiếng nổ lớn vang lên!

Lưỡi đao óng ánh trảm lên toản liên, lập tức vỡ vụn, tán loạn thành từng điểm óng ánh, nhưng mà hắc sắc tỏa liên rung động lắc lư càng kịch liệt.

Vào thời khắc này, tám đầu tỏa liên lay động kịch liệt, phát ra tiếng rầm rầm, sau đó sáng ngời mãnh liệt.

Vô số phù văn màu đen thật nhỏ xuất hiện, một cái thình lình chặn lại trảm kích của tinh ti Thần Niệm.

Tia sáng màu bạc cũng bị vô số phù văn màu đen bao phủ, phảng phất như bị hòa tan, nhanh chóng biến. Sợi xích đen kịt vốn đã mờ đi vài phần theo đó nhanh chóng khôi phục.