Chương 1100: Âm thầm hành động

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dứt lời, hai tay Kỳ Ma Tử kết một cái pháp quyết, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc trong cơ thể bắt đầu tuôn ra hoá thành một đại thủ màu vàng trảo về phía tế đàn một cái, ngọn lửa màu vàng lập tức bị hút vào tay gã.

“Đúng là đồ tốt…” Kỳ Ma Tử cảm nhận lực lượng Thời Gian pháp tắc ẩn chứa trong ngọn lửa màu vàng, trong lòng gã trở nên vui vẻ, hai tay hợp lại nắm chặt lấy ngọn lửa thu vào.

Sau khi ngọn lửa màu vàng bay đi, tế đàn vốn đã chia năm xẻ bảy giờ đây chống đỡ không nổi nữa, toàn bộ đổ sụp xuống. Một cái động lớn đen kịt cuồn cuộn ma khí cũng theo đó mà hiện ra trên mặt đất. Hơn mười con yêu ma dữ tợn hình dạng khác nhau từ trong đó lao ra, sau khi lên tới mặt đất trong miệng chúng không ngừng gào rít.

Dẫn đầu là một con yêu ma thân hình giống như Nhân tộc cao chừng mười trượng, trên đầu mọc ra sừng cong thật lớn, khuôn mặt cổ quái như sơn dương, sau lưng mọc lên đôi cánh thịt màu trắng, trong khi đó hai cánh tay thì đỏ như máu lại mọc ra xương nhọn, nhìn thực sự có chút chướng mắt.

Huyết Thủ yêu ma nhìn hai người Kỳ Ma Tử, dường như nhận ra khí tức cường đại trên người Kỳ Ma Tử nên trong mắt nó hiện lên vẻ do dự. Tuy nhiên sự phẫn nộ và khát máu của nó đã bị kiềm chế quá lâu, làm cho nó đưa ra quyết định rất nhanh.

“Các ngươi bị đè nén quá lâu rồi, hãy xé xác hai tên gia hoả chướng mắt này làm thức ăn cho ngày trở lại tự do của chúng ta…” Huyết Thủ yêu ma cười lạnh một tiếng quát lớn.

Âm thanh phát ra khàn khàn rất khó nghe, Hùng Sơn không nhịn được chau mày, xoa nhẹ lỗ tai. Đám yêu ma nghe thấy vậy lập tức vui sướng, nhao nhao hú lên, như ong vỡ tổ lao về phía hai người Kỳ Ma Tử.

Kỳ Ma Tử thấy thế, hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét. Gã lập tức giơ tay bắn ra một ngọn lửa màu vàng, hoá thành một màn lửa chắn trên không trung. Vài con yêu ma nhanh chân lao lên đầu tiên không né tránh kịp, đâm thẳng vào màn sáng. Ngay sau đó chúng lập tức phát ra một tràng âm thanh kêu la thảm thiết, đám yêu ma như bị rút khô lực lượng sinh mệnh, thân hình nhanh chóng khô quắt lại biến thành một mảnh tro tàn rơi lả tả. Những con yêu ma còn lại thấy thế nhao nhao kinh hãi nhanh chóng lùi lại.

Huyết Thủ yêu ma thấy thế nổi giận, đột nhiên thò một bàn tay ra, trong lòng bàn tay nổi lên huyết quang mãnh liệt, lập tức biến lớn lên. Trong nháy mắt, bàn tay kia đã lớn đến mấy ngàn trượng, giống như một đám mây đen che kín bầu trời, từ từ đè xuống. Trong lòng bàn tay toả ra mùi huyết tinh mãnh liệt, Hung Sát chi lực tăng vọt. Phần đông yêu ma ở dưới lòng bàn tay này đột nhiên hai mắt bọn chúng chuyển thành màu đỏ, khí tức trên người chúng tăng vọt, tạm thời quên đi sợ hãi, lần nữa lao tới hai người.

Hùng Sơn đứng sau lưng Kỳ Ma Tử, cách huyết chưởng một đoạn khá xa, giờ phút này gã cảm thấy tim đập nhanh hơn rất nhiều, trong thức hải liên tục xuất hiện hình ảnh núi thây biển máu, trong lòng bắt đầu nảy sinh một cỗ khí tức hung lệ như có như không.

“Bảo vệ thức hải.” Kỳ Ma Tử hét to một tiếng.

Hùng Sơn nghe thấy như bị sét đánh, lập tức tỉnh táo trở lại. Gã vội vàng kết một cái pháp quyết, thu liễm thần thức, bảo vệ chặt chẽ thức hải.

Sau khi Kỳ Ma Tử nhắc nhở một câu, rồi không để ý đến nữa, thân hình y sải bước về phía trước, giơ tay đánh một chưởng lên không trung. Bàn tay y tuôn ra kim quang như mây biển cuồn cuộn vội vã dâng trào, lao tới đụng vào huyết chưởng, phát ra một tiếng nổ rung trời.

Thân hình Huyết Thủ yêu ma rung mạnh, bàn tay nhanh chóng thu nhỏ quay trở về.

“Huyết Thủ, ta không phải địch nhân của ngươi, không nên ra tay nữa. Nếu không, ta sẽ không nhịn mà giết sạch các ngươi.” Kỳ Ma Tử chau mày, trong miệng hét to một tiếng.

“Ngươi nhận ra ta ư? Ngươi rốt cuộc là ai?” Huyết Thủ yêu ma nghe vậy, vẻ mặt biến đổi, trong mắt có chút kiêng kị, cả kinh nói.

“Ngươi xem đây là vật gì?” Kỳ Ma Tử không trả lời, thuận tay ném ra một cái bọc.

Huyết Thủ yêu ma ánh mắt ngưng tụ, giơ tay lên vẫy nhẹ, thu vật kia vào tay. Gã nhìn qua, phát hiện ra đó là một cốt bài trắng như tuyết có hình dạng như bàn tay, phía trên khắc một đồ án ác quỷ dữ tợn.

“Đây là thủ cốt yêu bài của nhị ca . .” Đôi mắt Huyết Thủ yêu ma hơi nhíu lại, chậm rãi nói.

“Hắn và Đồng Sư đã thoát thân, mà chuyến này ta tới đây chính là muốn cứu ngươi thoát khỏi đây.” Kỳ Ma Tử nói tiếp.

“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, ngươi rốt cuộc là ai?” Huyết Thủ yêu ma nhíu mày hỏi.

“Người thông minh không hỏi nhiều như vậy, bọn họ còn đang chờ ngươi. . .” Kỳ Ma Tử hừ lạnh một tiếng. Dứt lời, y quay sang nói với Hùng Sơn một tiếng, thân hình hai người thoáng cái mơ hồ, biến mất tại chỗ.

Huyết Thủ yêu ma nhìn thủ cốt Yêu Bài trên tay, ánh mắt hơi trầm xuống im lặng suy nghĩ. Nhưng chỉ trong chốc lát, gã hô một tiếng, mang theo tất cả yêu ma phóng lên trời bay vút về phía xa.

Một lúc sau, quảng trường đổ nát đến mức không chịu nổi hoàn toàn yên tĩnh trở lại, một bóng người mới từ xa khoan thai chậm rãi đi đến, lại chính là Văn Trọng. Gã nhìn thoáng qua đại điện Hỏa Nguyên cung bừa bộn đất đá, tế đàn cũng đã bị hủy hoại đến mức không chịu nổi, sắc mặt khó coi mắng vài câu, sau đó bắt đầu tiến hành chữa trị tế đàn.

. . .

Sau khi rời khỏi Hỏa Nguyên cung, Hàn Lập tiếp tục bay đi.

Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy đám người Kỳ Ma Tử đuổi theo, hắn liền bay chậm lại, lật tay lấy ra viên châu màu trắng kia. Hiện tại ngọn lửa mặt ngoài đã tan biến hết, viên châu toả ra ánh sáng màu trắng mờ mờ, không còn cảnh tượng hỏa lực ngập trời như lúc trước.

Hắn thấy cảnh này, chẳng những không sợ hãi mà trên mặt lại hiện ra nét vui vẻ. Tiên Khí bình thường dù chưa thúc giục cũng sẽ kích động linh lực khuếch tán ra lực lượng pháp tắc. Viên hoả châu màu trắng sở dĩ biểu hiện như thế, chính là vì toàn bộ lực lượng pháp tắc Hỏa thuộc tính đều thu vào trong, nếu không thúc giục sẽ không hiển lộ ra bên ngoài chút nào, chỉ có thực sự thi pháp thúc giục mới thể hiện ra uy năng. Tiên khí càng như vậy, phẩm chất càng cao, uy lực đương nhiên càng đáng mong đợi.

Lại nói, hiện giờ hắn mang trên người rất nhiều tiên khí nhưng chỉ có Chưởng Thiên Bình và cái mâm tròn màu vàng kia đạt đến cảnh giới này.

Hàn Lập lặng yên vận công, ổn định tâm thần, há mồm phun ra một đoàn ánh sáng màu xanh dung nhập vào trong hỏa châu màu trắng, đồng thời trong tay bấm niệm pháp quyết, bắn từng đạo pháp quyết vào trong viên châu.

Một âm thanh “bụp” khẽ vang lên. Trên viên châu hiện ra một ngọn lửa màu trắng nhảy nhót không ngừng, một luồng nhiệt cao đáng sợ theo đó xuất hiện, hư không xung quanh mười trượng bị thiêu đốt rung động không ngừng, hư không bên cạnh hoả châu hiện ra vô số đường vân vặn vẹo màu đen. Nhiệt độ cực nóng xen lẫn ba động Hoả pháp tắc vô cùng cường đại ù ù khuếch tán ra. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sương mù trắng trong phạm vi hơn mười dặm lập tức bốc hơi biến mất vô tung.

Trước khi Hàn Lập thúc giục hoả châu đã có phòng bị, kim quang trên người đại thịnh, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc lập tức bao trùm toàn thân, ngăn cách Hỏa chi Pháp Tắc ở bên ngoài. Không có lẫn lực lượng Hoả Chi Pháp Tắc ở bên trong nên nhiệt độ cao đáng sợ do hoả châu phát ra không thể gây tổn thương quá lớn cho hắn. Hắn âm thầm vận Thiên Sát Trấn Ngục Công ngăn cản luồng khí nóng này.

Đúng lúc này, một tiếng kêu to thanh thúy vang lên. Một tia sáng trắng bắn ra từ trong tay áo Hàn Lập, chính là Tinh Viêm Hỏa Điểu bay ra đứng trên vai hắn. Đôi mắt Hỏa Điểu gắt gao nhìn chằm chằm vào hỏa châu màu trắng, lộ ra vẻ tham lam. Tinh Viêm Hỏa Điểu vừa bay ra, lập tức hút vào hơn nửa luồng khí nóng đang cuộn trào mãnh liệt.

Trong lòng Hàn Lập buông lỏng, trong tay bấm niệm pháp quyết nhanh hơn, dần dần sinh ra một chút liện hệ tâm thần với hoả châu, ngọn lửa màu trắng bao quanh hoả châu càng sáng lên.

“Nhanh!” Trong lòng hắn mừng thầm, pháp quyết trong tay chỉ ra một cái.

Hoả diễm trên hoả châu màu sáng mãnh liệt sáng ngời, một ngọn lửa dài màu trắng từ trong hoả châu bắn ra, nhẹ nhàng quấn lên một ngọn cô phong nhô ra bên cạnh. Ngọn cô phong này cao chừng hai ba trăm trượng, đường kính chừng ba mươi năm mươi trượng, khắp nơi hiện ra màu cổ đồng, tản mát ra một cỗ dao động nguyên khí Kim thuộc tính hùng hậu.

Thiên địa nguyên khí tầng thứ bảy Tuế Nguyệt tháp vô cùng nồng đậm, đã được thai nghén vô số năm, trên ngọn núi khổng lồ tựa như cái cột chống trời này có rất nhiều cây cối thực vật phổ thông, hiện tại cũng đã trở thành linh tài thượng hạng, một vài cột đá cũng biến thành khoáng thạch thượng hạng.

Ngọn cô phong này cũng vậy, toàn bộ đã biến thành một khối khoáng thạch Kim thuộc tính cực lớn, nhìn qua dường như là Huyền Đồng Thạch. Mặc dù phẩm chất khoáng thạch này không đủ để luyện chế tiên khí, nhưng mạnh ở tính cứng rắn bền bỉ, được rất nhiều người dùng để xây dựng thành lũy, mật thất, có thể tồn tại hơn mười vạn năm.

Ngọn lửa trắng chạm vào ngọn cô phong màu đồng cổ, lặng lẽ xuyên qua mà không bị cản trở chút nào. Một nửa ngọn cô phong trên ngọn núi nghiêng một cái, lập tức ầm ầm rơi xuống, đụng mạnh vào vách núi phía dưới, phát ra một loạt âm thanh như lôi đình nổ mạnh. Mà chỗ vết cắt trên ngọn cô phong trơn nhẵn như gương, giống như bị một loại thần binh lợi khí nào đó cắt gọt.

Hàn Lập thấy vậy, sắc mặt lần nữa vui mừng, nhưng ngay lập tức lắc đầu thở dài. Uy lưc hỏa châu còn trên cả dự liệu của hắn, chỉ là hắn không tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính, cũng không tu luyện bí thuật Hỏa thuộc tính nào, nên rất khó thúc giục hỏa châu, không cách nào phát huy uy lực chân chính của nó.

“Chi…chi .” Tinh Viêm Hỏa Điểu kêu lên, đồng thời truyền ý niệm muốn ăn hạt châu kia cho Hàn Lập.

“Yên tâm đi, ta không tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính, không thể triển khai uy lực của hạt châu này, nhất định sẽ đưa viên hỏa châu này cho ngươi. Tuy nhiên viên châu này có uy lực cực lớn, ngươi muốn sử dụng thì phải cẩn thận một chút.” Hàn Lập liếc mắt nhìn Tinh Viêm Hỏa Điểu, trong tay bấm niệm pháp quyết vung lên.

Hỏa châu run lên sau đó bay về phía Tinh Viêm Hỏa Điểu. Tinh Viêm Hỏa Điểu vui sướng há mồm phun ra một ngọn lửa màu bạc cuốn hoả châu đến trước người, một hơi nuốt xuống. Sau khi nuốt hỏa châu vào trong cơ thể, ngọn lửa trên người Tinh Viêm Hỏa Điểu lập tức đại thịnh, ngoài ngọn lửa màu bạc bên ngoài, còn xuất hiện hoả diễm bảy màu rực rỡ, chính là lực lượng của Thất Thải Hỏa Đan Sa. Mặc dù Tinh Viêm Hỏa Điểu có năng lực thôn phê rất nhiều loại hoả diễm, nhưng nó hấp thu Thất Thải Hỏa Đan Sa chưa lâu nên chưa hoàn toàn luyện hóa được hết.

Bảy tám loại hỏa diễm trên người Tinh Viêm Hỏa Điểu đan xen vào nhau chớp động không ngừng, kịch liệt trùng kích nhau, phát ra từng hồi âm thanh như sấm rền nổ vang. Thân thể Hỏa Điểu cũng bắt đầu phình ra, thỉnh thoảng có từng chỗ lồi lên, như muốn bạo liệt ra.

Hàn Lập mắt thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến, vội vàng dừng lại độn quang, phất tay phát ra một cỗ kim quang bao phủ Tinh Viêm Hỏa Điểu, đồng thời thả ra thần thức xem xét tình hình của nó.