Chương 1173: Huyết Tự đại hội

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngay khi ba mươi sáu thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chuẩn bị tương dung với Thông Thiên Kiếm Đồ, mặt ngoài kiếm đồ bỗng phát ra tiếng “Ầm ầm” cùng một lực lượng cắn nuốt cường đại.

Trong nháy mắt ba mươi sáu thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm biến mất vào hư không, lôi điện kiếm khí xung quanh cũng không thấy tung tích, tất cả đều chui vào trong Thông Thiên Kiếm Đồ.

Mắt thấy cảnh này, Hàn Lập lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

Đúng thời khắc này, hắn đột nhiên biến sắc bởi trong cơ thể dường như mở cửa xả hồng thủy, tiên linh lực bị Thông Thiên Kiếm Đồ hút đi, trong nháy mắt liền bị hút mất gần ba thành.

Mà thiên địa nguyên khí phụ cận cũng chen chúc tụ đến, chui vào Thông Thiên Kiếm Đồ.

Không chỉ như vậy, hư không xung quanh Thông Thiên Kiếm Đồ chớp động, từng luồng lôi điện thô to lăng không xuất hiện, dung nhập kiếm đồ.

Hàn Lập thấy tình huống này, mặt lộ vẻ kinh ngạc, cũng không ngăn cản kiếm đồ thôn phệ tiên linh lực, vẫn toàn lực thúc giục kiếm đồ vận chuyển như cũ.

Giờ này khắc này, không trung bên ngoài Bát Hoang sơn, thiên địa nguyên khí quay cuồng kịch liệt, những đám mây đen lớn xuất hiện, hội tụ, mau chóng che phủ hoàn toàn bầu trời.

Tiếp đó, cuồng phong gào thét, từng đạo Lôi Xà thô to hiện ra trong mây, sấm sét bắt đầu vang dội.

Những lôi điện thô to này hoàn toàn khác biệt lực lượng lôi điện bình thường, rõ ràng tản mát ra từng ba động Lôi Điện Pháp Tắc, một uy áp khổng lồ trong mây lộ ra, bao phủ xuống.

Động tĩnh lớn như vậy, các tộc trên Bát Hoang sơn đương nhiên không thể không biết.

Linh quang khắp nơi trên núi chớp động, từng bóng người tuần tự bay ra, không ngừng chỉ trỏ, nghị luận bầu trời đầy mây đen, lôi điện.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên mây đen dày đặc!”

“Có phải vị đạo hữu nào tu vi tinh tiến, muốn độ lôi kiếp không?”

“Ta thấy không đúng, khí tức lôi vân này mặc dù đáng sợ, lại không giống như lôi kiếp, hình như là một loại đại thần thông nào đó đưa tới thiên địa kịch biến!”

Người các tộc không ngừng suy đoán lôi vân thiên không, từ đầu đến cuối không có kết quả, cũng may những mây đen lôi điện kia chỉ quay cuồng giữa không trung, không hạ xuống, giúp người các tộc thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, tồn tại Đại La của các tộc cũng bị kinh động, nhao nhao thi pháp dò xét ngọn nguồn nguyên nhân gây ra lôi vân giữa không trung.

Nhưng khi bọn chúng dò xét lại bị một lực lượng Thời Gian Pháp Tắc cường đại ngăn trở.

Lực lượng Thời Gian Pháp Tắc này to lớn không gì sánh được , mặc cho bọn chúng thi pháp dò xét như thế nào, cũng không thể đột phá.

Trên đỉnh Bát Hoang sơn, Bạch Trạch đi ra đại điện, nhìn bầu trời lôi vân, lông mày cau lại.

Hắn lập tức khép hờ đôi mắt rồi rất nhanh mở to ra, nhìn về biệt viện Hàn Lập, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc.

“Tiểu gia hỏa thủ đoạn không ít.” Bạch Trạch khen ngợi một tiếng, quay người trở về đại điện.

. . .

Trong Hoa Chi không gian, Hàn Lập cũng không biết mình thôi động Thông Thiên Kiếm Đồ đã dẫn phát thiên tượng cỡ nào.

Hắn vẫn đang thúc dục Thông Thiên Kiếm Đồ như trước, chỉ là sắc mặt biến thành hơi tái nhợt.

Bởi giờ này tiên linh lực trong cơ thể hắn đã bị hút mất một nửa.

. . .

Thời gian thoáng qua đã mấy năm có hơn.

Do tốc độ tề tựu của Man Hoang chúng tộc vượt xa dự đoán Bạch Trạch, y liền tuyên bố tổ chức Huyết Tự đại hội trước thời hạn đã định.

Hiện tại cách thời gian tổ chức khoảng nửa năm, toàn bộ Trấn Hoang thành đã giới nghiêm, nhân thủ ở các cửa thành tăng lên mấy lần, tất cả mọi người đều chỉ cho phép ra, không cho phép vào.

Một buổi sáng sớm trong thành, Văn Thiên Trống làm bằng da Quỳ Thú vang lên ba tiếng, toàn bộ Trấn Hoang thành bắt đầu rung mạnh không ngớt, trên bốn phía tường thành bắt đầu sáng lên từng trận phù quang, từng phù văn mang theo khí tức Viễn Cổ Man Hoang ở trên tường thành lan tràn, trên cả tòa thành trì cũng bắt đầu tràn lên hào quang màu đỏ sậm.

Hàn Lập và Tiểu Bạch từ biệt viện đi ra, vừa hay nhìn thấy hào quang đỏ đầy trời từ bốn phía thành trì dâng lên, như những cây trụ chống trời lớn nhập vào không trung, sau đó bung tỏa, nở rộ như pháo hoa, hóa thành một mái vòm tạo bởi tầng sáng kết giới màu đỏ sậm trên màn trời.

Tất cả Bát Hoang sơn và toàn bộ Trấn Hoang thành trong phạm vi chừng mấy vạn dặm đều được tầng kết giới này che đậy.

Huyết Tự đại hội, rốt cuộc đã tổ chức!

Hàn Lập nhìn tầng kết giới đỏ sậm này, lông mày hơi nhăn lại, trong đôi mắt lóe lên tinh quang, một tia thần niệm tách rời ra, đi ra phía ngoài Trấn Hoang thành.

Kết quả, ngay khi thần niệm chạm đến tầng kết giới này, mi tâm Hàn Lập liền truyền đến một cơn đau nhức, sợi thần niệm kia tiêu tan không thấy trong nháy mắt.

Sau một chút thăm dò, Hàn Lập không làm động tác dư thừa nữa, chỉ là trong lòng nhưng không khỏi có những lo lắng mơ hồ.

Kết giới ngoài thành này tuyệt đối không thể coi thường, một khi Huyết Tự đại hội nảy sinh biến cố gì, rất nhiều biện pháp thoát đi ban đầu của hắn có thể sẽ vì vậy mà mất đi hiệu lực. Tuy nhiên biện pháp để nhục thân xuyên qua thì hắn lại có mấy tự tin.

Chỉ là thực hiện các phương pháp này phải trả giá lớn, thậm chí có chút quá lớn, nếu có thể không dùng thì tốt nhất là không dùng.

“Sao vậy? Có gì không đúng sao?” Mắt thấy thần sắc Hàn Lập khác thường, Tiểu Bạch cũng hơi lo lắng hỏi.

“Không sao, yên tâm, có ta đây.” Hàn Lập vừa cười vừa nói, vuốt vuốt đầu Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nghe vậy không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu.

Từ sau khi biết bản thân mình mang huyết mạch Mặc Nhãn Tỳ Hưu, nó bắt đầu trở nên hơi trầm mặc, không hoạt bát như trước đó, đối với Huyết Tự đại hội có chút chờ mong, lại có chút tâm thần bất định.

“Đi thôi, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta cũng nên lên núi.” Hàn Lập nói một tiếng, mang theo Tiểu Bạch tiến đến một quảng trường ở chân núi.

Khi còn chưa tới, Hàn Lập nhìn từ xa đã thấy nơi đó tụ tập rất đông tộc nhân Man Hoang, trong đó lấy Thiên Hồ tộc và Bàn Sơn Viên tộc làm chủ, còn lại thì phần lớn đều là bộ lạc phụ thuộc của hai tộc này, nhân số chừng gần vạn.

Hàn Lập mang theo Tiểu Bạch đi xuyên qua đám đông, đi thẳng tới quảng trường phía trước liền thấy Thiên Hồ tộc trưởng, Liễu Thanh, mang theo mấy trăm tộc nhân đứng trang nghiêm ở đó. Bên khác, Bàn Sơn Viên tộc có nhân số tương đương, cũng có mấy trăm người.

Giống như Thiên Hồ tộc, Bàn Sơn Viên tộc cũng là một trong mười sáu đại Hoang tộc, thân mang huyết mạch Sơn Nhạc Cự Viên, một trong tám vị Viễn Cổ Chân Linh Vương, chỉ là trải qua nhiều đời truyền thừa, một thân thần thông đã sớm kém xa tiên tổ.

Mặc dù bọn chúng vẫn có tạo hóa thần công dời núi lấp biển, nhưng bởi huyết mạch từ từ mờ nhạt, địa vị trong mười sáu đại Hoang tộc cũng càng ngày càng xuống, biến thành tồn tại áp chót.

Bộ dáng Bàn Sơn Viên tộc nhìn giống Khánh Viên đến mấy phần, chỉ là hình thể bọn chúng nhỏ hơn rất nhiều, da lông toàn thân hiện lên màu sắc xanh đen, đầu vai sinh ra một đoạn gai xương lồi ra ngoài, bộ dáng không hung ác giống như Khánh Viên, ánh mắt có ánh sáng vàng nhạt, nhìn có chút thần dị.

Trong đó, cầm đầu là một lão giả Viên tộc thân hình hơi còng xuống, mặc một bộ trường bào màu trắng trên người, khuôn mặt lão đầy những nếp nhăn, hai mắt treo hai đầu lông mày rất dài màu trắng, dáng vẻ tuổi già sức yếu, gần đất xa trời.

Thiên Hồ tộc và bọn chúng chia thành hai bên ở quảng trường, phân biệt rõ ràng, dường như quan hệ với nhau cũng không thân cận.

Hàn Lập và Tiểu Bạch chưa đến gần, Liễu Nhạc Nhi đã phát hiện bọn hắn, trên mặt ngập tràn vẻ tươi cười, định đi tới bên này.

“Hôm nay đại hội, việc này lớn, không được làm bừa.” Kết quả nàng còn chưa kịp động thân đã bị Liễu Thanh thấp giọng trách mắng.

Liễu Nhạc Nhi đành phải thè lưỡi, hậm hực đứng tại chỗ.

Hàn Lập gật đầu cười về phía nàng, thần sắc tự nhiên mang theo Tỳ Hưu Tiểu Bạch đi đến quảng trường phía trước trong ánh mắt đầy nghi ngờ của đám người xung quanh.

Trong Bàn Sơn Viên tộc, một tên gia hỏa có thể trạng rõ ràng kém tộc nhân khác rất nhiều, thân cao chỉ bằng một nửa tộc nhân trưởng thành, lông tóc toàn thân cũng khác đám người kia, là màu tuyết trắng. Gã như thể bị hai người Hàn Lập hấp dẫn, ánh mắt đầy tò mò dò xét bên này.

Tiểu Bạch bị gã nhìn thì rất không vui, liền nhe răng trợn mắt, làm bộ dáng đe dọa.

Tên kia vậy mà có chút nhát gan, bị Tiểu Bạch hù như thế, giật mình trốn vào một tên tộc nhân cao lớn bên cạnh.

Tiểu Bạch thấy thế, cảm thấy hơi buồn cười, thần sắc trên mặt cũng thả lỏng hơn.

Lúc này, tiểu bạch viên kia nấp sau thân thể tộc nhân bên cạnh thăm dò quanh, nhếch miệng nở nụ cười.

“Hàn đạo hữu, mặc dù Vương Thượng đặc cách cho ngươi tiến vào Bát Hoang sơn xem lễ, nhưng hôm nay dù sao cũng là một đại sự kiện tuyên cổ hiếm có của Man Hoang chúng tộc, có một số việc, vẫn cần thông báo ngươi một tiếng.” Liễu Thanh bỗng nhiên chủ động mở miệng nói.

“Tiền bối mời nói, xin lắng tai nghe.” Hàn Lập nói ra.

“Một lát nữa trên đỉnh núi sẽ có Chàng Thiên Chung vang lên, Man Hoang chúng tộc sẽ từ bốn phía khác nhau của Bát Hoang sơn, theo tám sơn đạo từ xa xưa cùng nhau leo lên núi. Muốn lên đến đỉnh núi cũng không dễ dàng, trên sơn đạo bố trí cấm chế Viễn Cổ Bát Vương, đối với hết thảy sinh linh đều có tác dụng áp chế, cho dù máu thịt mạnh mẽ của Man Hoang dị thú, cũng chưa chắc có thể ngăn cản được, cho nên ta khuyên ngươi lượng sức mà đi, chớ có cậy mạnh.bản dịch tại bạchh ngọc sách” Sau khi hơi chần chờ, Liễu Thanh mở miệng nói ra.

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta nhớ kỹ.” Hàn Lập gật nhẹ đầu đáp.

Dứt lời, ánh mắt hắn lại đồng thời nhìn Liễu Nhạc Nhi và Tiểu Bạch, hai người bọn họ đều không tu luyện thân thể, lát nữa leo núi, chẳng phải sẽ thiệt thòi lớn?

“Không cần lo lắng bọn họ, phàm là cơ thể ẩn chứa huyết mạch hậu duệ Viễn Cổ Bát Vương, huyết mạch càng nồng hậu dày đặc, càng không cần phải lo lắng áp chế. So với những người khác, chúng leo lên sẽ càng thêm nhẹ nhõm.” Liễu Thanh nói.

Hàn Lập khi nghe xong tâm thần mới buông lỏng, yên lòng.

Hắn ngửa đầu nhìn về ngọn núi nguy nga phía trước, cả ngọn núi đều bao phủ dưới một tầng quang mang màu đỏ sậm, một con đường được mở ra trên những thềm đá cổ, rộng chừng ngàn trượng, giống như một cái thang trời khổng lồ, gần như thẳng tắp, dựng thẳng trước người, tâm thần không nhịn được kích động.

“Boong, boong, boong “

Đúng lúc này, trên đỉnh núi vang lên ba tiếng chuông ngân.

Từng tầng hư không gợn sóng mắt trần có thể thấy khuấy động từ trên đỉnh núi lan ra bốn phương tám hướng.

Hàn Lập thấy vậy, trong lòng khẽ động.

Trong gợn sóng này, tựa như ẩn chứa một loại ba động mười phần đặc biệt, ngay khi nhộn nhạo từ đỉnh đầu đã làm hắn cảm thấy Chân Linh huyết mạch giống như thức tỉnh, không cần hắn thúc giục liền tự động di chuyển khắp nơi trong cơ thể.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn xem xét đám người xung quanh, khí tức trên thân từng người phóng đại, như thể cũng nhận được một lực lượng thần bí chỉ dẫn, quanh thân đều tràn ra sương mù nhàn nhạt màu hồng phấn.