Chương 436: Mê ly

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nhưng vào đúng lúc này, trong trời cao bỗng nhiên truyền đến một tiếng rung mạnh.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi có chút co rụt lại.

Chỉ thấy phía trên kiếm hải thình lình có một đám mây màu trắng viền vàng bồng bềnh ở đó.

Phía trên đám mây, thình lình có một tế đàn bằng đá trắng hình bát giác rất to đang lơ lửng bất động. Chung quanh là tám cái trụ lớn kim sắc cao mấy chục trượng, bên trên có tượng kim long được điêu khắc sinh động như thật, nhìn có chút đồ sộ.

Lông mày Hàn Lập cau lại, đang muốn bay người lên trước xem xét, thì trên tế đàn bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, một vòng hồng quang từ dưới tế đàn xuyên thấu vào trong đám mây.

Ngay sau đó, một đoàn hoả diễm đỏ thẫm đột ngột từ trong đám mây màu trắng bừng lên. Một mảnh đỏ thẫm tươi rói chói mắt nhanh chóng thay cho màu trắng, trong nháy mắt đem cả đám mây thiêu đốt.

Đồng thời, phía dưới tế đàn đá trắng cũng lập tức hóa thành một biển lửa đỏ rực. Ngọn lửa cuồn cuộn, khiến cả nửa bầu trời bị chiếu đỏ rực.

Không có khói mây che chắn, lập tức Hàn Lập thấy bên trên tế đàn trên bầu trời có một thân ảnh trung niên nam tử vóc người thấp bé đang đứng.

Người này không ai khác chính là Hùng Sơn.

Giờ phút này, gã đang rất tập trung, hai tay giơ lên cao, không ngừng huy vũ về phía bầu trời, miệng vang lên từng trận ngâm tụng chú ngữ.

Phía trên đỉnh đầu gã lơ lửng một khối thiết bài màu đen to bằng quạt hương bồ (quạt làm bằng lá cây hương bồ), ở giữa hơi lồi lên, hai bên hơi cong, hình dáng giống như đúc với ‘Đan Thư Thiết Khoán’ của vương triều thế tục, phía trên khắc bốn chữ lớn ‘Vạn Kiếm Quy Tông’.

Nương theo từng tiếng ngâm tụng chú ngữ khó hiểu, ngọn lửa dưới tế đàn cháy càng rừng rực. Một cỗ sóng nhiệt cuồn cuộn toả ra lấy mắt thường có thể thấy được, làm hư không chung quanh nổi lên từng gợn sóng.

Bên trong kiếm hải, vô số phi kiếm tựa như thảo nguyên trong cuồng phong, kịch liệt lắc lư, va chạm vào nhau kêu leng keng.

Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, trong lòng lập tức hiện lên một tia sáng tỏ.

Năm đó ở Chúc Long Đạo, Hùng Sơn hao tổn tâm cơ thu thập ngàn chuôi linh kiếm bố trí ra Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận, hơn phân nửa chính là học được từ Vô Sinh Kiếm Tông này.

Mà kiếm trận tại kiếm hải này mới là Tụ Linh Kiếm Trận chân chính.

Lấy thiên địa làm nền tảng, lấy tế đàn trên bầu trời làm lô, lấy Vạn Kiếm Thiết Khoán làm dẫn, tập hợp trong kiếm hải này vô số phi kiếm chân chính hình thành Vạn Kiếm Quy Nhất.

Đây là khí phách bực nào!

“Vạn! Kiếm! Tụ! Linh!”

Đúng lúc này, tế đàn trên không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng quát to!

Âm thanh như sấm nổ, rung động ầm ầm, khiến cả khu vực này ầm vang không thôi.

Chỉ một thoáng, cả ngọn núi chấn động kịch liệt, kiếm khí vô hình bị giam cầm trong kiếm hải bắt đầu phóng lên ngút trời.

Hàn Lập liền thấy bên trong kiếm hải giống như có một trận gió nhẹ mềm mại thổi qua, cỏ xanh rậm rạp sinh trưởng trong đó lập tức bị đều cắt lìa, bị kiếm khí vô hình đầy trời xoắn thành bột mịn.

Vô số phi kiếm bên trong vốn đang đung đưa theo gió, giờ phút này tựa như bị cái gì đó điều khiển nên tất cả đều đứng im, giống như binh sĩ sắp khai chiến, đứng lặng thẳng tắp bên trong kiếm hải, mũi kiếm chĩa thẳng lên trời, không hề lay động.

Trên tế đàn, Hùng Sơn hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên bàn tay vung lên, lập tức một thanh phi kiếm màu vàng óng từ trong lòng bàn tay bay ra, hóa thành một đạo kim quang, ở giữa không trung quay tròn lượn vòng, sau đó lơ lửng phía dưới khối Vạn Kiếm Thiết Khoán kia.

Chỉ thấy Hùng Sơn chập ngón tay lại như đao, vẽ trong hư không một trận, kim quang từ đầu ngón tay chảy ra, vệt sáng lưu lại ngưng tụ thành một đạo phù văn màu vàng lớn gần trượng, lóe lên một cái rồi nhập vào, biến mất trong Vạn Kiếm Thiết Khoán.

Vạn Kiếm Thiết Khoán rung lên một hồi, phát ra âm vang như tràn ngập vui sướng.

Ngay sau đó, toàn bộ phía trên Thiết Khoán bắt đầu hiện ra một đường vân tinh tế, nối liền với nhau rồi toả ra kim quang loá mắt.

Chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang lên!

Một cột sáng kim sắc vô cùng to lớn từ phía trên Vạn Kiếm Thiết Khoán phun ra, phóng thẳng lên trời, lập tức nổ tung trên không trung giống như pháo hoa, hóa thành một màn sáng màu vàng làm người hoa mắt.

Phía trên màn sáng màu vàng lờ mờ, ngưng tụ ra vô số quang ảnh hư ảo.

Trong đó có thần nhân kim giáp thân hình cao lớn như cự nhân, tay cầm cự kiếm chém thành lay núi; có thân ảnh thích khách che mặt quỷ mị, tay cầm kim kiếm nhỏ như kim may xuyên tim bêu đầu…

Lại có nữ tử bay trên trời, thân thể thướt tha, cầm kiếm tung bay, tà áo bay trong gió phiêu nhiên nhảy múa nhẹ nhàng; có lão giả râu dài gầy gò, ngón tay hợp lại huy động kiếm khí tung hoành… Vạn pháp vạn vật, vạn kiếm vạn ảnh, không cái nào giống cái nào.

Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, gắt gao nhìn chằm chằm vô số hư ảnh trong màn sáng màu vàng, trong con mắt cũng chiếu ra điểm điểm kim mang.

Giờ khắc này, toàn bộ thể xác và tinh thần của hắn cũng đắm chìm trong đó.

Hắn cảm thấy dường như mình cũng dung nhập vào bên trong màn sáng màu vàng, trở thành một thành viên trong đó, chính mình thúc giục bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, tùy ý vũ động, trong hư không tách ra từng đoá kiếm ảnh thanh liên.

Ngay lúc hắn bị hãm nhập vào trong đó thì biển lửa phía dưới tế đàn trên bầu trời đột nhiên xảy ra biến hóa. Ngọn lửa cuồn cuộn uốn éo, hóa thành một vòng xoáy lửa cực to, truyền ra lực hấp dẫn cực kỳ mãnh liệt.

Bên trong kiếm hải, tất cả phi kiếm chịu tác động, lập tức rung lên một hồi hỗn loạn, rồi đột ngột từ mặt đất ào ào nhô lên, hóa thành một dòng lũ phi kiếm tuôn trào mãnh liệt, bắn tới bên trong vòng xoáy lửa.

Toàn bộ hư không phía trên kiếm hải trở nên hỗn loạn không chịu nổi, kiếm quang đủ màu chiếu xạ lung tung khắp nơi, cắt chém toàn bộ hư không thành mảnh nhỏ, kiếm khí vô hình không còn bị giam cầm trong kiếm hải, bắt đầu phóng lung tung khắp bốn phương tám hướng.

“Soạt soạt “

Hai tiếng của vải bị xé rách truyền đến, quần áo trên thân Hàn Lập bị kiếm khí quét trúng, lập tức bị rách thành vết thật dài.

Bản thân hắn vẫn không nhúc nhích, nhìn lên bầu trời, dường như hoàn toàn không hề hay biết.

Trên trời cao, hơn ngàn thanh phi kiếm tràn vào vòng xoáy lửa, lập tức bị thiêu đốt thành màu đỏ đậm, phát ra trận trận thanh âm gào thét rung động.

Tại vị trí đốc kiếm ngưng tụ hào quang, từng đoàn từng đoàn quang cầu bắn ra, chính là Kiếm Nguyên tinh thuần của những thanh phi kiếm này.

Những thanh phi kiếm bị lột mất Kiếm Nguyên, lập tức hào quang rất nhanh phai nhạt xuống, sau mấy hơi thở liền bị nóng chảy thành một bãi nham tương, dung nhập vào trong ngọn lửa, biến mất không thấy gì nữa.

Số lượng dung nạp của vòng xoáy lửa có hạn, mỗi lần chỉ có thể thu nạp hơn ngàn thanh phi kiếm. Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của Hàn Lập có vị trí sát phía cuối, còn cách một đoạn mới tiến vào vòng xoáy, nhưng theo suy đoán thì cũng là sự tình chỉ cách mấy chục cái hô hấp nữa mà thôi.

Đứng trên tế đàn trên bầu trời, lông mày Hùng Sơn cũng nhíu chặt, miệng lẩm bẩm: “Rất tốt, cứ như vậy rơi vào bên trong Vạn Kiếm Linh Đồ. Chờ bản tọa luyện thành chuôi Tiên Kiếm tuyệt thế hiếm thấy này, sẽ bắt ngươi thử kiếm…”

Trên thực tế, gã đã chú ý tới Hàn Lập từ lâu, chỉ vì đang thôi động đại trận, không rảnh rỗi thôi.

Trước người gã, chính giữa tế đàn trên bầu trời có một lỗ rỗng, từng viên quang cầu Kiếm Nguyên từ bên trong bập bềnh trôi ra, lơ lửng ở giữa không trung.

Hùng Sơn thấy thế, mặt lộ vẻ vui mừng, hai tay đan chéo trước người, đánh ra một pháp quyết cổ quái, chỉ về phía Vạn Kiếm Thiết Khoán.

Lập tức đường vân màu vàng phía trên Thiết Khoán loé lên, một mảnh hào quang kim sắc từ đó bắn ra, bao phủ thanh trường kiếm màu vàng phía dưới vào bên trong, trên nó ngưng tụ thành một vòng xoáy màu vàng óng giống như thực chất.

Vòng xoáy vừa mới hình thành, những quang cầu Kiếm Nguyên lơ lửng trên tế đàn lập tức bay vụt đến, điên cuồng lao vào trong bản mệnh phi kiếm của Hùng Sơn.

Chuôi kim sắc trường kiếm này phát ra trận trận tiếng rung, kim quang trên thân kiếm dập dờn, khuếch tán ra bốn phía từng đợt kim sắc quang hồ.

Tế đàn bên trên bắt đầu thôn phệ Kiếm Nguyên, vòng xoáy lửa bên dưới cũng không ngừng thu nạp phi kiếm mới, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cũng bị cuốn theo, không ngừng bị hút tới gần vòng xoáy.

Đúng lúc này, Hàn Lập vốn đang một mực đứng bất động, thân thể bỗng nhiên run run một hồi, kim sắc quang mang trong đôi mắt dần dần biến mất, thay vào đó nổi lên một tầng lam sắc quang mang.

“Thật là trận đồ lợi hại!”

Hàn Lập tán thưởng một tiếng, trên mặt lại hiện lên vẻ vui mừng.

Cảnh vạn vật trong màn sáng màu vàng này cùng một loại với Vạn Kiếm Đồ mà năm đó hắn lấy được, lại cao minh huyền diệu hơn gấp mấy lần, thậm chí có thể nói, Vạn Kiếm đồ là bản phục chế, thoát thai từ cái này.

Một màn vừa trải qua vừa rồi, trên thực tế là do Hàn Lập cố ý buông lỏng để tâm thần mình lâm vào trong đó, bằng không lấy thần thức của hắn đã tu luyện qua ba tầng Luyện Thần Thuật, căn bản không đến mức chìm vào trong đó mà không biết.

Kết quả sau khi hắn hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, hắn không chỉ lĩnh ngộ càng sâu đối với cấp độ biến hoá của kiếm trận, mà còn càng nắm rõ căn nguyên cách thức vận chuyển của đại trận kiếm hải nơi đây.

Trên tế đàn, Hùng Sơn thấy Hàn Lập đột nhiên tỉnh lại, lập tức thần sắc biến đổi, trong miệng hoảng sợ nói:

“Sao có thể như vậy?”

Cũng không trách gã kinh ngạc như thế, là một Chân Tiên kiếm tu, trước đây thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Vạn Kiếm Linh Đồ, gã đã lâm vào trong đó ròng rã bảy ngày bảy đêm, cũng may gặp thời cơ tình cờ mới tỉnh lại được.

Từ đó gã ngộ được Thiên Phong Tụ Linh Kiếm Trận, nhưng cũng vì thế nên thần thức bị hao tổn, nguyên khí bị đại thương, rơi vào đường cùng đành phải rời khỏi nơi đây, chờ nhiều năm như vậy, mới có cơ hội quay trở lại.

Hùng Sơn cắn chặt hàm răng, trong lòng phẫn nộ, hai tay đẩy về phía trước, lấy Tiên linh lực thôi động những quang cầu Kiếm Nguyên kia, gia tốc tràn vào trong bản mệnh phi kiếm của mình.

“Keng keng keng… “

Kiếm bay đầy trời như cầu long thăng thiên, xoắn cùng một chỗ, không ngừng dũng mãnh lao tới vòng xoáy lửa.

Hàn Lập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xen lẫn trong đó, khoảng cách tới ngọn lửa cũng chỉ còn gần trăm mười trượng mà thôi.

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, giẫm mạnh chân một cái, ngọn núi rung ầm ầm, cả người như thiên thạch phóng ngược lên, lao thẳng đến đầu Kiếm Long kia.

Nhưng mà, hắn vừa mới bay vào bầu trời Kiếm hải thì bị một cỗ cự lực vô hình làm cho người hít thở không thông từ bốn phương tám hướng đánh tới, ép thân thể hắn rơi xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, từng trận cương phong kịch liệt lướt qua tai hắn, kiếm khí hỗn loạn tràn ngập thiên địa, không ngừng cắt chém về phía hắn, làm quần áo trên người hắn bị rách tả tơi.

Hàn Lập quát to một tiếng, huyền khiếu quanh thân lấp loé hào quang màu lam, bên ngoài thân lập tức hiện ra một tinh màng bán trong suốt, ngăn cản tất cả kiếm khí vô hình ở bên ngoài thân

Một tiếng “ầm” vang thật lớn!

Dưới sự va chạm của cự lực vô hình, thân thể hắn rơi xuống ầm ầm, hai chân bị ép sâu dưới mặt đất.

Hàn Lập rùng mình, ngước đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy Hùng Sơn đứng bên rìa tế đàn, một tay đánh ra pháp quyết liên kết với Vạn Kiếm Thiết Khoán, một tay thò ra khỏi tế đàn ép xuống kiếm hải phía dưới.

Gã nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, trong đôi mắt tràn đầy vẻ phẫn hận.

Đến thời khắc này, gã tự nhiên đã biết người trước mắt mình chính là Lệ Phi Vũ năm đó, mà năm đó không biết chính là người đã đoạt kiếm trận của gã.

Cũng chính là kẻ xưng là Thiên Nam Đệ Nhất Kiếm Tu kia!