Chương 306: Không có cũng được

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cùng lúc đó, trên bầu trời cách mấy vạn dặm bên ngoài, một con Hắc Hạc khổng lồ há miệng phát ra một tiếng hú bén nhọn, từ trong miệng phun ra từng vòng hắc diễm cuồn cuộn mắt thường có thể thấy được làm hư không chấn động, Hắc Diễm tuôn ra phóng đến Ngân Sắc Hoả Diễm hình thể đồng dạng cực lớn cách Hắc Hạc hơn nghìn trượng.

Tiếp theo đầu của nó khẽ chuyển nhìn về hướng huyết dương bạo liệt phía xa, trong nội tâm sợ hãi, âm thầm cảm thấy may mắn.

Nhờ lúc trước bị Ngân sắc Hỏa Điểu kia đuổi theo nên cách xa chỗ đó, nếu không đã bị huyết dương bạo liệt kia cuốn vào, sợ rằng cũng chịu không nổi rồi.

Ngân Sắc Hỏa Điểu đối mặt hắc diễm mãnh liệt cuồn cuộn tới, hai cánh nó vỗ mãnh liệt một cái.

Tiếng bạo liệt nổi lên!

Từng đoàn từng đoàn Ngân Quang từ bên trong hai cánh bay ra cuồn cuộn phóng tới, sau đó nhao nhao bạo liệt ra, biến thành ngọn lửa bạc cuồn cuộn, thoáng cái liền đập vào Hắc Diễm đang cuốn tới, cuộn lấy nó rồi bắt đầu phân ly.

Chỗ sâu trong mắt Hắc Hạc hiện lên một tia kiêng kị, trong miệng cũng không ngừng mỉa mai nói:

“Tiểu gia hỏa, chủ nhân của ngươi đã bị chết rồi!”

Ngân Sắc Hỏa Điểu nghe lời này, xuất hiện một tia ngốc trệ, tiếp theo phát ra một tiếng hú bén nhọn, Ngân sắc hỏa diễm quanh thân tăng vọt lên hóa thành một khối hỏa cầu khổng lồ bay nhào tới, những nơi đi qua, những hỏa diễm màu đen hùng hổ kia không cách nào ngăn cản được, nhao nhao bị thu nạp vào.

Hắc Hạc cũng không có ý định tiếp tục dây dưa cùng Ngân Sắc Hỏa Điểu, thừa dịp đối phương bị Hắc Diễm ngăn cản, hai cánh nó vỗ mạnh bay xuống thấp trốn đi.

Nhưng bay được nửa đường, nó lại đột nhiên biến đổi phương hướng, vội vã bay về một hướng khác.

Hư không mấy ngàn trượng bên ngoài, một đoàn sương mù màu đen chậm rãi ngưng tụ thành hình, thân ảnh Trọng Loan từ bên trong lảo đảo té ra ngoài, vừa vặn rơi xuống trên lưng Hắc Hạc.

“Đi mau! Nhanh rời khỏi nơi đây. . .” Trọng Loan vừa mới rơi vào trên lưng Hắc Hạc, lập tức vội vàng kêu lên.

Hắc Hạc không dám chần chờ, hai cánh lập tức vỗ một cái, thân hình bỗng nhiên cất cao, tính bay xa trốn đi.

Nhưng vào lúc này, phía trước hơn nghìn trượng vô số Kim sắc hồ quang điện lăng không hiển hiện đan vào nhau, tiếp theo một Kim sắc lôi trận lớn khoảng vài trượng hiển hiện phóng tới.

Sau một tiếng sét đánh, thân ảnh Hàn Lập lóe lên hiện ra, trong tay nắm một thanh trường kiếm màu xanh, phía trên quấn quanh từng trận Kim sắc hồ quang điện chém về phía Trọng Loan một cái.

“Hàn Lập!” Trọng Loan ngửa đầu nhìn lại, trong miệng phát ra một tiếng gào thét.

Nhìn đạo thân ảnh xuất hiện từ hư không kia, trong đáy mắt gã không khỏi hiện lên một tia tuyệt vọng, chính mình không tiếc tự bạo Bản Mệnh Pháp Bảo, vậy mà nửa điểm cũng không thể làm đối phương bị thương.

Tay gã trảo trước ngực một cái, một mặt thuẩn hình tròn óng ánh màu đỏ như máu lập tức quang mang mãnh liệt bay vút phóng ra, chắn trước người của gã.

Cùng lúc đó, tất cả Huyết Sát Chi Khí còn sót lại trên người gã bắt đầu phóng ra bên ngoài thân, ngưng tụ thành một cái Huyết Sắc Chiến Giáp khác.

Phía trên Chiến Giáp Linh Văn chưa ngưng tụ xong thì đạo trường kiếm màu xanh cuốn lấy Kim Sắc Lôi Điện kia cũng đã bổ xuống.

“Ầm ầm. . .”

Một tiếng nổ rung trời vang lên, hơn mười đạo Kim sắc quang điện dài hơn trăm trượng từ bên trên thanh thuẩn huyết sắc óng ánh nứt toác ra, như là hơn mười thanh roi điện Lôi Thần cuồng vũ ở trên không.

“Ầm á. . .”

Thanh âm từng trận hồ quang điện bắn ra không ngừng vang lên, trong không khí bắt đầu tràn ngập trận trận mùi bị đốt cháy gay mũi.

Ngay sau đó, “Két” một tiếng thanh âm vỡ vụn vang lên.

Thanh thuẩn huyết sắc óng ánh ngăn cản trước người Trọng Loan ầm ầm vỡ vụn, trường kiếm trong tay Hàn Lập tiếp tục chém xuống một cái.

Một đạo thanh sắc quang mang đột nhiên từ trên trán Trọng Loan sáng lên, chính là đạo hào quang quang minh từ Thanh Đồng hộ trán kia phóng ra, chặn mũi kiếm Hàn Lập lại.

“Phá cho ta!” Hàn Lập hét to một tiếng.

Kim Lân trên hai tay hắn lật lên, nắm thật chặt chuôi kiếm ra sức ép xuống, phù văn trên thân kiếm màu xanh sáng rõ, từng sợi Kim sắc hồ quang điện nhè nhẹ mãnh liệt phóng ra, mũi kiếm chém xuống một cái.

“Không!”

Trong miệng Trọng Loan phát ra một tiếng gào thét không cam lòng, Thanh Đồng hộ trán “Két” một tiếng đứt gãy ra.

Trường kiếm trong tay Hàn Lập không tiếp tục bị trở ngại, trực tiếp chém đầu của chúng thành hai nửa, mà thân hắc hạc phía dưới giống như bị man lực trọng kích, rơi mạnh xuống mặt biển bên dưới.

Lúc tới gần mặt biển, hai cánh nó đột nhiên vỗ một cái, thân hình bỗng nhiên cất cao, bỏ chạy về hướng xa.

Không cần Hàn Lập chỉ huy, Tinh Viêm Hoả Điểu vốn đã sớm thôn phệ hết Hắc Diễm, cũng mở hai cánh ra đuổi theo.

Một tay Hàn Lập bắt lấy cổ áo thi thể Trọng Loan, không để rơi xuống biển, Thần Thức đảo qua, lông mày hắn có chút nhăn lại.

Nhưng vào lúc này, ảnh hưởng của huyết sắc kiêu dương bạo tạc nổ tung ở bên kia trước đây cũng đã truyền tới, tuy rằng uy lực đã nhỏ hơn không chỉ nghìn lần, nhưng vẫn hóa thành một cỗ gió mạnh gào thét qua, làm cho trong lòng hắn không khỏi có chút sợ hãi.

Trên thực tế, lúc trước ngay lúc Huyết Đao nổ tung, hắn phát hiện cho dù dùng bất luận thủ đoạn phòng hộ nào cũng đã không kịp. Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, hắn đành phải lần nữa gọi ra Chân Ngôn Bảo Luân Thời Gian Chi Lực, làm cho huyết sắc kiêu dương bộc phát trùng kích xuất hiện một tia trì trệ ngắn ngủi.

Hắn chớp lấy thời cơ trôi qua tức thì này, Nghịch Chuyển Chân Luân phóng ra chạy trốn, căn cứ phương vị dò xét của Thần Thức, vận dụng Tịch Tà Thần Lôi trong Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, thi triển lôi trận độn thuật đuổi theo.

Đúng lúc này, bên phải ống tay áo thi thể Trọng Loan bỗng nhiên có một đạo Hắc Quang sáng lên, một tiểu nhân Nguyên Anh toàn thân đen kịt, trên người mặc một kiện áo choàng từ trong ống tay áo chui ra, bộ dáng khuôn mặt giống Trọng Loan như đúc, trên người ô quang lóe lên, lập tức biến mất không thấy.

Nhưng mà cơ hồ ngay lập tức, một thanh âm bạo liệt đột nhiên vang lên.

Hư không ngoài mấy trăm trượng một hồi chấn động kịch liệt truyền ra, tiểu nhân Nguyên Anh Trọng Loan loạng choạng ngã ra, nó hoảng sợ nhìn lại, liền phát hiện Hàn Lập đang nhìn nó mặt không biểu tình, chỗ mi tâm phân liệt mở ra, lộ ra một con mắt hình giọt nước.

“Phá Diệt Pháp Mục. . .” tâm Nguyên Anh Trọng Loan cảm thấy như tro tàn.

Độn quang trên người nó muốn sáng lên lần nữa thì Hàn Lập đã vung lên một kiếm bổ xuống.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang màu xanh quét qua, Kiếm Khí cuồng bạo xé rách hư không, lập tức bao phủ Nguyên Anh Trọng Loan cùng áo choàng của nó cuốn vào, xé thành mảnh nhỏ.

Nhìn xem chút ít hắc mang triệt để biến mất, Hàn Lập cũng không có yên lòng, Lam Quang trong đôi mắt chớp động, tra xét rõ ràng hư không chung quanh lần nữa.

Lại tra xét rõ ràng thêm một lần nữa, xác định hư không chung quanh không còn nữa điểm khí tức tồn lưu của Trọng Loan, hắn mới thu hồi Minh Thanh Linh Mục, thu trữ vật trên người Trọng Loan vào, sau đó đuổi theo hướng Hắc Hạc kia.

Ngân Sắc Hỏa Điểu sớm đã ngăn lại Hắc Hạc, nó đang hóa thành một Ngân sắc hoả diễm thật lớn vây Hắc Hạc vào chính giữa.

Hắc hạc bất luận đột phá trái phải như thế nào đều không thể chạy trốn, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh rít gào.

Nó bất luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng, chủ nhân của mình lại thua trong tay thanh niên có khuôn mặt bình thường trước mắt này, nhưng mà hôm nay sự thật xảy ra trước mắt, không được phép không tin.

“Tiền bối tha mạng, tại hạ chính là dị cầm Man Hoang, trời sinh ra đã hiểu một tia đối với Hỏa thuộc tính pháp tắc, nếu tiền bối tha ta một mạng, ta nguyện phụng ngươi làm chủ! Đúng rồi, ta còn biết không ít bí mật Trọng Loan!” Hắc hạc thấy Hàn Lập tới gần, cuống quít hô lớn.

Hàn Lập phảng phất như không nghe thấy lời hắc hạc, một tay kết kiếm quyết, trường kiếm màu xanh trong tay lập tức xẹt qua một đường vòng cung giữa không trung, mũi kiếm đi thẳng xuống.

Xoẹt một tiếng!

Một bóng kiếm lớn trăm trượng từ trên thân kiếm chiếu ra, một chút liền đâm xuyên qua đầu hắc hạc.

Trong miệng Hắc hạc phát ra một tiếng hạc minh thê lương, liền rơi gấp xuống dưới mặt biển.

Hàn Lập theo sát phía sau, phi thân hạ xuống, ánh sáng màu xanh trên bàn tay sáng lên, một tay nhiếp lấy Nguyên Anh ra.

Chỉ thấy một hư ảnh Tiểu Hạc màu đen nho nhỏ bị năm ngón tay Hàn Lập nắm thành móc câu bắt lấy, hai cánh nó vung vẩy giãy giụa kịch liệt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Tinh Viêm Hỏa Điểu phi thân hạ xuống, hóa thành một Ngân Sắc Tiểu Nhân rơi vào trên vai Hàn Lập, ánh mắt nhìn chằm chằm hư ảnh Hắc Hạc kia, trong mắt lộ vẻ thèm thuồng.

“Gấp cái gì.” Hàn Lập nhìn thoáng qua Ngân Sắc Tiểu Nhân, cười nói.

Dứt lời, năm ngón tay hắn chế trụ hư ảnh, hai mắt khép lại, lòng bàn tay sáng lên từng trận quang mang, bao phủ vào.

Một hồi lâu sau, Hàn Lập chậm rãi giương đôi mắt, tâm tình lại có chút phức tạp.

Trong trí nhớ thần thức Hắc Hạc, cũng không có bao nhiêu nội dung về Phương Bàn.

Bất quá từ những số lượng tin tức này cũng có thể nhìn ra không ít nội dung bên trong, lúc trước Trọng Loan nói những lời kia với hắn thực sự không phải là nói dối, gã thật sự không biết Phương Bàn bị người nào sai khiến đi đối phó hắn.

Trong trí nhớ Hắc Hạc, Hàn Lập thấy một toà cung điện màu vàng đất được vây quanh bởi một sa mạc rộng mênh mông, trong cung điện có xiềng xích màu đen đầy trên mặt đất, trong đầu của hắn hầu như vô thức nghĩ đến “Cách Nguyên Pháp Liên”.

Giữa đại điện, hắn thấy một cái ghế dựa lớn màu đen kịt, ngồi phía trên là một thân ảnh mặc áo trắng như tuyết, nhưng mặc kệ hắn cố gắng thế nào, thủy chung đều không thể thấy rõ khuôn mặt người nọ.

Dường như từ chỗ sâu bên trong trí nhớ hắc hạc, sợ hãi cực điểm người này, thế nên cho tới bây giờ cũng không dám chính diện nhìn người này.

Trầm mặc một lát sau, Hàn Lập vứt Nguyên Anh Hắc Hạc cho Ngân Sắc Tiểu Nhân, chính mình thì phi thân bước lên lưng hắc hạc, thu tất cả vòng tay trữ vật của Trọng Loan vào.

Ngân Sắc Tiểu Nhân vui mừng tiếp nhận Nguyên Anh Hắc Hạc. Nó há miệng ra nuốt Nguyên Anh vào trong bụng.

Chỉ thấy ngay chỗ bụng nhỏ tròn trịa có từng trận quang mang sáng lên, bên trong dường như có hỏa diễm hừng hực đang bốc lên.

Hàn Lập xé cơ thể hắc hạc lấy Yêu Hạch ra, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Tinh Viêm Hỏa Điểu, phát hiện sau khi cắn nuốt Nguyên Anh hắc hạc, thân hình nó thậm chí có chút ít lay động, ngã trái ngã phải như là uống rượu say.

Bất quá, hắn cùng với Hỏa Điểu Thần Hồn tương liên, phát hiện nó cũng không đáng lo ngại nên cũng yên lòng.

Hắn đi ra phía trước, một tay xách nó lên, trong tay quang mang lóe lên, liền thu nó vào trong cơ thể.

Làm xong hết thảy, Hàn Lập lấy ra một quả đan dược ăn vào, quay đầu nhìn lại hướng Thánh Khôi Môn, ý niệm trong đầu chuyển động.

Lấy tình huống lúc trước, Thánh Khôi Môn lần này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, chính mình hôm nay trở về nữa, đoán chừng cũng là phí công, ngược lại đưa bản thân lâm vào cục diện nguy hiểm.

Dù sao hắn với thân phận thành viên Vô Thường Minh được Thánh Khôi Môn thuê, cũng chỉ là phụ trợ ngăn địch mà thôi, tuyệt sẽ không vì Thánh Khôi Môn dốc sức liều mạng.

Hơn nữa lúc trước tên Trọng Loan này đã từng lẻn vào cấm địa Thánh Khôi Môn, tuy rằng mục đích không rõ, nhưng hôm nay bị hắn chém giết, chính mình sớm trở về, lời nói khó tránh khỏi sẽ sanh ra không ít phiền toái.

Về phần thù lao nhiệm vụ lần này, không có cũng được, dù sao hắn giết được mấy tên Chân Tiên, chỉ cần chiến lợi phẩm Pháp bảo đã đủ để đền bù, huống chi còn có tài vật bên trong trữ vật Pháp Khí nữa.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về hướng Thánh Khôi Môn, sau đó quay người hóa thành một đạo độn quang, bay về hướng xa.