Chương 1153: Nhập man hoang

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Đệ tử cũng hi vọng về sau có thể lại đến nơi đây, lắng nghe sư tôn dạy bảo, chỉ là đệ tử còn chưa hoàn toàn nắm giữ phương pháp Xuyên Qua Thời Không, mà lại mỗi lần Xuyên Qua đều phải trả giá rất lớn, chưa chắc có thể trở về nơi này lần nữa.” Hàn Lập nghe vậy cười khổ nói.

“Là như vậy sao?” Di La lão tổ nghe vậy, đuôi lông mày khẽ động, sau đó lật tay lấy ra một cuốn ngọc sách màu vàng, đưa cho Hàn Lập, lại dặn dò:

“Đây là tâm đắc lĩnh hội về luyện Thời Gian Pháp Tắc của ta, ngươi cầm lấy.”

“Đa tạ sư tôn.” Hàn Lập vui mừng trong lòng, nhận lấy sách ngọc.

” Những vật vừa rồi, nếu ngươi có thể mang về, tất nhiên là tốt. Còn nếu không thế mang về, sau khi ngươi trở lại thời không của mình, nhớ đi một nơi tên là Diêm La Chi Phủ.” Di La lão tổ mặt lộ vẻ do dự, chậm rãi nói ra.

“Diêm La Chi Phủ? Đó là địa phương nào? Đệ tử đến đó làm gì?” Hàn Lập khẽ giật mình hỏi.

“Ngày sau ngươi đi sẽ biết.” Di La lão tổ mỉm cười, cũng không nói rõ.

Hàn Lập nhướng mày, người chính hắn bái sư này nói chuyện, làm việc luôn thần thần bí bí, làm hắn suy nghĩ không thấu.

Nghĩ mãi không ra, hắn không hao tâm tốn sức suy nghĩ nhiều.

“Sư tôn, đệ tử còn một chuyện muốn nhờ người, trận đồ ‘Quang Âm Thiên Tuyền đại trận’ bên ngoài kia, có thể cho đệ tử một phần hay không.” Hàn Lập mở miệng lần nữa nói.

“Dĩ nhiên không sao, trận đồ này cũng không phức tạp, hiện tại ngươi có thể quan sát ghi nhớ ngay.” Di La lão tổ lật tay lấy một ngọc giản ra, đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập nghe vậy mắt sáng lên, lập tức tiếp nhận ngọc giản, thần thức chui vào bên trong, nhanh chóng ghi nhớ nội dung trong đó.

Đúng như lời Di La lão tổ nói, trận đồ bên trong cũng không phức tạp, hắn nhớ rất nhanh.

Hàn Lập vừa mới ghi nhớ trận đồ Quang Âm Thiên Tuyền đại trận, Thời Gian đạo văn cuối cùng trên kim sắc viên hoàn ở đỉnh đầu rốt cuộc lóe tắt.

Ầm ầm!

Kim sắc viên hoàn đột nhiên phồng lớn gấp mấy lần, quang mang đen nhánh trong đó cuộn trào mãnh liệt, ngưng tụ thành một vòng xoáy sâu hoắm đen kịt, lơ lửng trên đỉnh đầu Hàn Lập.

Một lực lượng to lớn tuôn trào ra từ trong vòng xoáy màu đen, bao phủ thân thể hắn, kéo hắn vào trong.

“Hàn Lập, « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết » là một công pháp kinh thiên động địa, sau khi tu có thành tựu thì có thể thay trời đổi đất, Thời Gian Đạo Tổ cũng luôn có ý đồ tranh giành, không ít Đạo Tổ khác cũng ham muốn công pháp này, ngươi phải ngàn vạn coi chừng. . .” Di La lão tổ đứng lên, nói ra.

Cơ thể Hàn Lập bị vòng xoáy màu đen bao lại, không thể động đậy, không thể nghe xong lời Di La lão tổ, mắt tối sầm lại, liền mất đi ý thức.

. . .

Sau một trận trời đất quay cuồng, trước mặt Hàn Lập sáng lên một vùng sáng trắng loá mắt. Vừa rồi hắn cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, giờ khôi phục lại khống chế, hai chân một lần nữa thật sự giẫm lên mặt đất.

Chưởng Thiên Bình cũng hiện lên, chậm rãi rơi xuống ngực hắn.

Sau khi hơi đứng vững, Hàn Lập nhìn qua bốn phía, phát hiện ánh mắt vẫn còn chút mơ hồ, sự vật xung quanh đều lộ ra lờ mờ, nhìn có chút không rõ ràng.

Hắn ngồi xuống mặt đất, nhắm mắt điều tức một chút rồi mới mở hai mắt ra lần nữa.

Lần này thần thức Hàn Lập mới thực sự vững chắc, thấy rõ cảnh tượng chung quanh.

Lúc này Hàn Lập mới phát hiện, chính mình đang ngồi trên một vách đá treo leo, cô độc bên ngoài vách núi, bốn phía chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, từng đám mây ti* hình dạng khác nhau, lớn nhỏ không đều buông xuống màn trời.

*mây ti: quyển vân, cirrocumulus clouds

Đúng lúc này, hắn chợt nhìn xuống bàn tay phải.

Lòng bàn tay còn đang nắm miếng ngọc giản ghi chép trận đồ “Quang Âm Thiên Tuyền đại trận” Di La lão tổ cho hắn. Nhưng giờ đây, ngọc giản này giống như bị một lực lượng kỳ lạ bao vây, đang nhanh chóng phai nhạt, như thể đang dung nhập vào trong hư không.

Hàn Lập biến sắc, sau đó hình như nghĩ tới điều gì, vội vàng lật tay lấy ra ba đồ vật ẩn chứa lực lượng thời gian Di La lão tổ cho hắn, quyển sách ngọc màu vàng, còn có hộp vàng lúc trước lấy ở Tàng Công các. dịch tại Bạhc Ngọc Sách

Những vật này giống như ngọc giản, cũng đang nhanh chóng phai nhạt, sau mấy hơi thở đều biến mất, không để lại một chút vết tích.

Hàn Lập nhìn thấy tình huống này cũng không kinh ngạc quá mức.

“Xem ra sư tôn nói đúng, những vật này không cầm theo được. ” Hắn thì thào nói ra.

Lần trở về Chân Ngôn môn này, hắn thu hoạch đã đủ nhiều, những vật này biến mất cũng không sao.

Chỉ là Di La lão tổ bảo hắn đi cái gì Diêm La Chi Phủ, nơi này hắn chưa từng nghe nói qua, chỉ có thể để sau này từ từ điều tra, không biết Di La lão tổ đang làm trò quỷ quái gì.

Hàn Lập không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục dò xét xung quanh.

“Hảo tiểu tử, nhục thân trải qua thời gian Xuyên Qua dài như vậy, lần đầu tiên không có Chưởng Thiên Bình làm tọa độ trở về, thế mà thần hồn chỉ bất ổn trong chốc lát liền khôi phục như thường.” Lúc này, thanh âm Bình Linh âm đột nhiên vang lên.

“Bình linh tiền bối, lần này nhờ có người hỗ trợ, đa tạ.” Hàn Lập nghe vậy, vội vàng lấy Chưởng Thiên Bình từ trong ngực ra, trả lời.

“Được rồi, không cần nhiều lời khách sáo, sau đây ta lại ngủ say một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, tiểu tử ngươi tự cầu phúc đi, cũng đừng bất cẩn mà chết.” Bình linh trừng mắt nhìn, có chút không kiên nhẫn nói ra.

“Tiền bối có biết, trước mắt chúng ta đang ở chỗ nào?” Hàn Lập hỏi.

“Khí tức bốn phía ngươi có lẽ đã dò xét qua, thiên địa linh khí so với Tiên Vực có nhiều khác biệt, nghĩ đến hơn phân nửa là ở Man Hoang giới vực, cụ thể là chỗ nào. . . Cái này quỷ mới biết. Man Hoang giới vực diện tích to lớn, ngay cả ba nghìn Tiên Vực đã biết cũng chưa chắc nhiều hơn, trong này Chân Linh yêu vật sinh sống nhiều vô kể, cho nên mới nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút. . .” Bình linh tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Theo tiếng nói hạ dần, hai con mắt như hạt đậu trên thân bình cũng biến mất không thấy.

Bất đắc dĩ, Hàn Lập đành phải đem cất nó vào trước áo ngực một lần nữa, đứng lên khỏi mặt đất.

Hắn chậm rãi đi đến rìa vách núi, nhìn xa xa xuống phía dưới, trong tầm mắt chỉ thấy cát vàng, thỉnh thoảng có dãy núi nhấp nhô, có thể nhìn thấy từng mảnh sa mạc màu nâu đỏ và một vài thảm thực vật màu xanh lá.

“Mà thôi, trước tiên tìm một chỗ an ổn, bế quan một thời gian rồi nói sau.” Hàn Lập trong lòng than nhẹ một câu.

Dứt lời, thân hình hắn lướt dài ra, hóa thành một đạo thanh quang bay thẳng tới vùng nội địa cát vàng.

. . .

Sau hơn một tháng bay lượn trên sa mạc rộng lớn, cát vàng mênh mông rốt cục được thay thế bằng một vùng ốc đảo xanh tươi.

Dọc đường Hàn Lập gặp phải không ít Sa thú tập kích, nhưng cũng không từng dừng lại, chờ đến ốc đảo gần bên một gò núi mới hạ người xuống, dự định nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục lên đường.

Nhưng, hắn còn chưa kịp ngồi xếp bằng điều tức, bỗng nhiên nhướng mày, ngóng nhìn về phía một gò núi khác, nơi đó đang truyền ra từng đợt nguyên khí va chạm chấn động kịch liệt.

Sau một hồi hơi do dự, Hàn Lập áp chế ba động tiên linh lực toàn thân xuống. Che giấu tốt khí tức của mình xong, thân hình hắn bay lên, phi rất nhanh tới bên kia.

Khoảng cách rút ngắn rất nhiều, Hàn Lập liền nghe từng đợt âm thanh tựa như dã thú gào thét hỗn loạn. Đến khi hắn vượt qua một triền núi khác cao lớn hơn, liền thấy một màn hỗn loạn vô cùng.

Trên một mảnh bình nguyên dưới triền núi, hai nhóm bộ tộc Man Hoang đang rơi vào một cuộc giao chiến kịch liệt.

Trong đó, một nhóm bộ tộc có tộc nhân thân cao hơn ba trượng, thân người đầu tê giác, toàn thân đen như mực, chỉ có đầu mũi sừng tê có ngân quang sáng loáng, trên da thịt phản chiếu từng điểm ánh kim. Số lượng tộc nhân chừng mấy vạn, trong tay đều giơ cao búa phá núi.

Lúc người tộc này chém giết, trong đôi mắt hiện lên huyết quang, từng người như lâm vào trạng thái cuồng hóa, căn bản không biết đau đớn, cũng không sợ tử thương, chỉ một mực lao tới trước tấn công mạnh mẽ, tiếng gào rú vang khắp không trung.

Số lượng nhóm bộ tộc kia so với chúng còn nhiều hơn, hình thể thì lại nhỏ không ít, nhìn giống như loài hổ báo bình thường, trên nửa người trần trụi mọc nhiều vân văn lốm đốm. Khi mỗi tên hành động, chân tay đều dùng, nhanh nhẹn như gió.

Trên tay chúng cũng không có binh khí gì, tiến công hoàn toàn nhờ cốt trảo tự thân sinh ra, cực kỳ sắc bén, cứng cỏi.

Hai phe này, một da dày thịt béo, lực khỏe vô biên, một hành động như gió, công kích sắc bén, đều có lợi về một mặt nào đó, thế lực ngang nhau. Từ đó cũng khiến cho hai phe tranh đấu vô cùng thảm khốc, trên chiến trường sớm đã la liệt mảnh chân tay cụt, máu chảy thành sông.

Hàn Lập đứng ở đằng xa trên triền núi, ánh mắt quét qua chính giữa chiến trường, thấy một khu vực hơi có vẻ trống trải. Tộc chúng của cả hai tộc khi liều chết giao tranh đều cố ý tránh né nơi này.

Ở trung tâm vị trí này, một cự tê hình người thân cao gần mười trượng đang đơn độc chém giết cùng một tên vân văn hổ báo thân hình mạnh mẽ. Phương thức công kích của hai tên này không giống lắm với đám người cùng bộ tộc. Ngoại trừ ý vị chém giết nguyên thủy tràn ngập bên ngoài, còn xen lẫn một chút pháp thuật thần thông, uy lực đều không tầm thường.

Không cần phải nói, hai người này hẳn là thủ lĩnh hai nhóm bộ lạc Man Hoang.

Ngay khi hắn xem xét tình hình chiến trường, tên vân văn hổ báo cầm đầu kia bỗng nhíu mũi, tựa hồ ngửi được mùi trên người Hàn Lập, quay đầu nhìn sang triền núi, trầm giọng quát ầm lên: “Hình như là mùi thối trên người lũ Nhân tộc ti tiện kia. . .”

Nghe thấy lời ấy, ngân giác cự tê đang kịch chiến với nó cũng dừng động tác tấn công, quay đầu nhìn sang bên đó.

“Ta chỉ tới xem một chút thôi. . .” Trong lòng Hàn Lập hơi động, biết là chọc tới phiền phức, đành phải giận dữ nói.

Nhưng bộ lạc Man Hoang kia không quan tâm điều này, ngân giác cự tê và vân văn hổ báo đồng thời phát ra một tiếng gào thét rung trời. Trong nháy mắt, tộc chúng còn lại tự lui về phần riêng mỗi bên, đình chỉ chém giết.

“Bên kia có Nhân tộc, giết hắn!” Hai thủ lĩnh bộ lạc thủ lĩnh đồng thanh ra lệnh.

Dứt lời, hai bộ lạc vừa rồi còn chém giết không phân thắng bại, vậy mà lập tức gác lại hạ tranh đấu, nhao nhao nổi giận lao đến bên triền núi.

“Giết hắn!”

“Giết!”

“Giết!”

Thân hình Hàn Lập khẽ động, vốn định cứ thế mà đi, cũng không muốn cùng bọn chúng so đo, nhưng nghĩ lại, bây giờ chính mình ở phương nào còn không rõ, không bằng hỏi từ trong miệng những người này.

Vừa nghĩ đến đây, Hàn Lập liền điểm mũi chân một cái, thân hình bỗng lao ra, bay lên không trung.

Ánh mắt hắn nhìn vào hai thủ lĩnh bộ lạc kia, thân hình hạ xuống, cả người như thiên thạch đập xuống phía bên đó.

Ngân giác cự tê thấy vậy, đi trước vung vẩy một cây búa lớn, bổ vào trên không, thân búa sáng lên huyết quang, hóa thành vô số lưỡi gió màu máu, bao phủ một phương thiên địa lại, đánh úp về phía Hàn Lập.

Trên thân vân văn hổ báo kia phóng mạnh hào quang, khi bốn chân chạy, dưới chân được bao quanh bởi mây vàng, từng bước lên cao từ phía dưới, nhanh chóng đuổi ra sau lưng Hàn Lập.

Hai người này tuy là hai phía đối địch, một kích phối hợp này lại vô cùng ăn ý, người trước phong tỏa ngăn cản tất cả không gian mặt chính và mặt bên Hàn Lập, người sau thì lợi dụng ưu thế tốc độ ngăn sau lưng.

Một khi Hàn Lập bị lưỡi búa ngập trời làm cho lùi lại, vân văn hổ báo sẽ mượn cơ hội lừa đối phương bay lên, tiến hành tập kích giết chết.

Hàn Lập thấy vậy, con ngươi bỗng co rụt lại.