Chương 1027: Đuổi sát không ngừng

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lúc trước, Đề Hồn nhắm tịt mắt lại, hai tay ôm chặt lấy Hàn Lập, giờ phút này khó khăn lắm mới mở ra.

“Chủ nhân, ngươi không sao chứ?” Đề Hồn nhìn thấy Hàn Lập thở hổn hển, sắc mặt biến đổi.

“Không có gì đáng ngại, chỉ tiêu hao hơi lớn thôi . . . Gia hỏa này lại đuổi tới a.” Hàn Lập khoát tay chặn lại, tiếp đó biến sắc nhìn về một hướng.

“Xác thực có chút vốn liếng, không uổng phí ta đã chờ lâu như vậy.”

Xa xa đoàn ánh lửa màu vàng kia lóe lên biến mất, Kỳ Ma Tử từ đó bay ra, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, xoa xoa hai tay, vừa cười vừa nói.

Trong tay lão nắm một thanh rìu ngắn toả ra ô quang, dải lụa màu đen vừa rồi chính là do rìu này chém ra.

Hàn Lập bị Kỳ Ma Tử nhìn chằm chằm như thế, trong lòng chẳng biết tại sao mơ hồ có loại cảm giác toàn thân bị nhìn xuyên thấu.

Hắn vội vàng âm thầm vận Thời Gian Pháp Tắc, trong nháy mắt chảy khắp toàn thân, lúc này mới miễn cưỡng ngăn lại cảm giác bị nhìn thấu kia.

“Các hạ rốt cuộc là ai? Ngươi và ta trước đây hình như chưa từng gặp mặt a!” Hàn Lập hít sâu một hơi, ý định thăm dò nguồn gốc kẻ này trước, mở miệng hỏi.

“Chậc chậc, hai tên Nhiệt Hỏa, Xi Dung này đều không cho ngươi xem qua hình ảnh của ta sao? Bản tọa chính là Kỳ Ma Tử, tin rằng ngươi đã nghe qua cái tên này. Ta không muốn nói lời thừa thãi nữa, giao Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết ra đây thì ta tha cho ngươi một mạng.” Trong mắt Kỳ Ma Tử hiện lên một tia quang mang lửa nóng, chậm rãi đi về phía trước, trong miệng nói ra.

“Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết? Đó là vật gì, là một môn công pháp sao?” Trong lòng Hàn Lập chấn động nhưng thần sắc trên mặt không thay đổi, nói.

“Hừ! Ngươi quả nhiên giống như Xi Dung đưa tin, là tên tiểu tử không thành thật chút nào! Bất quá ngươi không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần rút thần hồn của ngươi, rồi sưu hồn sẽ biết a.” Kỳ Ma Tử cười lạnh nói, thân hình bay nhào tới.

Kim quang dưới chân Hàn Lập đại thịnh, vội vàng bắn ngược ra sau.

“Chủ nhân, đừng mang theo ta, hãy để ta xuống, rồi toàn lực đối phó kẻ này, ta có thể tự chiếu cố mình.” Đôi mắt đẹp của Đề Hồn lóe lên, nói ra.

Nhưng Hàn Lập không hề có hành động gì.

“Hắc hắc, các hạ rất biết thương hương tiếc ngọc a, bất quá ngươi yên tâm, bản tôn từ trước đến nay không giết nữ tử, chỉ muốn thần hồn của ngươi thôi!” Kỳ Ma Tử cười ha ha, búa ngắn trong tay hiện ra một tầng hỏa diễm đen kịt, lăng không bổ một phát.

Một dải lụa màu đen sáng ngời, rộng gấp mấy lần lúc trước bắn ra, chém về phía Hàn Lập, tốc độ nhanh cơ hồ gấp bội so với trước, chớp động một cái đã đến cách Hàn Lập mấy trượng.

Hư không trong phạm vị trăm trượng quanh dải lụa màu đen phảng phất tấm kính vỡ vụn ra, từng đạo vết nứt không gian hiện lên, đồng thời lan tràn ra chung quanh.

Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, gầm nhẹ một tiếng, vội vàng thi triển Chân Ngôn Bảo Luân.

Vô số gợn sóng màu vàng khuếch tán ra, trong nháy mắt bao phủ mấy trăm trượng chung quanh, bao bọc dải lụa màu đen vào trong đó.

Dải lụa màu đen lập tức ngừng lại nhưng khu vực gợn sóng màu vàng cũng bị rung động mạnh mấy lần, thật vất vả mới ổn định lại được.

“A, vậy mà tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tới trình độ này.” Kỳ Ma Tử lộ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không quá để ý, chiếc rìu ngắn màu đen trong tay giương lên, muốn bổ xuống lần nữa.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài thân Hàn Lập đại phóng kim quang lần nữa, một Linh Vực màu vàng phần phật mở ra, bao phủ phạm vi vài dặm chung quanh lại.

Kỳ Ma Tử bị Linh Vực màu vàng bao lại, động tác lập tức chậm hơn gấp mười lần.

Hàn Lập đồng thời thi triển Chân Ngôn Bảo Luân cùng Thời Gian Linh Vực, tiêu hao tiên linh lực trong cơ thể cực nhanh nhưng hắn không mảy may để ý, hai tay huy động liên tục.

Sau một khắc, mười mấy cây Lôi Mộc màu vàng từ trong tay áo hắn bắn ra, quay tròn ngưng tụ, rơi xuống thành hình một vòng tròn quanh người. Chính là Câu Lôi Mộc.

Lôi quang màu vàng chói mắt từ trên mười mấy cây Câu Lôi Mộc bay ra, đan vào nhau.

Kỳ Ma Tử thấy cảnh này, tựa hồ nghĩ tới điều gì, ngọn lửa màu vàng trên thân đại thịnh, sau đó “phật” một cái khuếch tán ra chung quanh, trong nháy mắt hình thành một Linh vực Hỏa Diễm màu vàng, bao phủ phương viên hơn mười dặm.

Hàn Lập bị Linh Vực hoả diễm màu vàng bao lại, thân thể lập tức trầm xuống, tốc độ cũng chậm lại mười lần nhưng vẫn như cũ ương ngạnh bấm niệm pháp quyết thôi động Câu Mộc Lôi Trận.

Lôi trận nhanh chóng toả sáng lên, mắt thấy sắp hoàn thành.

Bỗng Kỳ Ma Tử gầm lên một tiếng, trước người loé lên kim quang, bó đuốc màu vàng kia lại nổi lên.

Từng vòng từng vòng linh quang hỏa diễm từ trên bó đuốc màu vàng khuếch tán ra, những nơi đi qua hết thảy đứng im. Bạch ngọc sách. Tốc độ linh quang hỏa diễm khuếch tán cực nhanh, cơ hồ trong nháy mắt đã bao phủ hai người Hàn Lập.

Hàn Lập cùng lôi trận chung quanh lập tức trì trệ, dừng lại tại chỗ. Ngay cả Chân Ngôn Bảo Luân và gợn sóng màu vàng chung quanh cũng đông cứng, bị áp chế hoàn toàn.

Sắc mặt Kỳ Ma Tử buông lỏng, thanh rìu ngắn trong tay đại thịnh hắc quang, một đạo hào quang đen nhánh hình chiếc rìu bắn ra, trảm lên gợn sóng màu vàng quanh người Hàn Lập.

“Tách” một tiếng, gợn sóng màu vàng phảng phất như sứ giòn, vỡ ra.

Hào quang hình chiếc rìu không ngừng chút nào, chém tới thân thể Hàn Lập.

Vào thời khắc này, quang mang chung quanh thân thể Hàn Lập chớp liên tục. Bên trái hắn thì hiện ra một cái bình ngọc màu vàng chứa non nửa linh dịch màu vàng nhờ nhờ, chớp động linh quang nhàn nhạt. Bên phải thì xuất ra một cái đồng hồ cát màu vàng, bên trong ẩn hiện vô số hạt cát màu vàng tung bay. Trước người hắn hiện ra một bó đuốc cháy sáng ngọn lửa màu vàng, còn sau lưng lại hiện ra một cây nhỏ màu vàng.

Năm kiện thần thông thời gian tản ra kim quang cộng hưởng với nhau, Thời Gian đạo văn phía trên hô ứng dồn dập sáng lên, một cỗ ba động Thời Gian pháp tắc cường đại viên mãn theo đó dập dờn. Năm mươi sợi tơ Thời Gian pháp tắc từ trên những vật trên thoát ly bắn ra, đầu đuôi nối với nhau, hình thành một cái vòng tròn màu vàng, cấp tốc chuyển động, phát ra một cỗ lực thôn phệ.

Đoạn Thời Hỏa Cảnh của Kỳ Ma Tử đột nhiên rung lên, từng đạo linh quang hỏa diễm bắn ra, chui vào trong vòng tròn màu vàng.

“Cái gì!” Kỳ Ma Tử giật mình cả kinh.

Hàn Lập lập tức hồi phục lại, lôi trận chung quanh cũng khôi phục linh động.

Hai tay hắn lập tức bấm niệm pháp quyết, lôi trận màu vàng vốn tán loạn điện mang, trong nháy mắt đã hoàn toàn ngưng tụ thành hình.

“Mau!” Hàn Lập lập tức thúc giục gấp pháp quyết.

Ầm ầm!

Điện mang màu vàng chói mắt từ trong Câu Mộc Lôi Trận nở rộ ra, bao phủ hai người Hàn Lập và Đề Hồn vào trong. Điện mang màu vàng toả ra, hư không theo đó chấn động mãnh liệt, nổi lên từng gợn sóng như nước, khuếch tán ra chung quanh.

Kỳ Ma Tử nhìn thấy cảnh này, con mắt bỗng nhiên trừng một cái, mặt lộ vẻ cuồng nộ, quang mang màu đen của chiếu rìu trong tay tăng vọt.

“Ầm” một tiếng, chiếc rìu trong nháy mắt phồng lớn lên gấp mười, hóa thành một chiếc rìu đen nhánh cực lớn. Một cỗ ba động pháp tắc cuồng bạo không gì sánh được từ trên cự phủ bạo phát ra, hắc mang chớp động, hư không phụ cận cũng bắt đầu sụp đổ.

Hai tay Kỳ Ma Tử nắm chặt cự phủ, hung hăng bổ một cái về phía lôi trận.

“Ầm” một tiếng vang thật lớn!

Một dải lụa màu đen rộng gần mười dặm cuồng quyển chém ra, những nơi đi qua hư không hoàn toàn vỡ vụn, từng vòng xoáy không gian nổi lên, quét ra phương viên mấy ngàn dặm.

Bầu trời trong nháy mắt trở nên đen kịt, từng đoàn từng đoàn mây đen nổi lên, cuồng phong gầm thét.

Nhưng một kích này của Kỳ Ma Tử rõ ràng là đã muộn!

Thanh thế của hào quang màu đen của cự phủ to lớn không gì sánh được nhưng lôi trận lại nhanh hơn một chút.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng sét đùng đoàng vang lên, thân ảnh Hàn Lập và Đề Hồn biến mất trong lôi quang, không còn tăm tích.

Khi đó dải lụa màu đen mới cuốn tới, trong nháy mắt xé rách lôi trận, mười mấy cây Câu Lôi Mộc kia bị xoắn nát triệt để.

Sắc mặt Kỳ Ma Tử trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, sau đó thu hồi hắc phủ, nhắm mắt cảm ứng.

Trọn vẹn qua một bữa cơm công phu, y mở trừng mắt, sắc mặt âm trầm như một cái ao lạnh nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.

“Hắc hắc, Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết quả nhiên trong tay ngươi . . . Công pháp này một khi tu thành viên mãn lại có tác dụng thu nạp hết thảy lực lượng thời gian khác, quả nhiên không hổ là công pháp Thời Gian mạnh nhất!” Trong mắt Kỳ Ma Tử nổi lên quang mang cực nóng, cười hắc hắc nói.

Nói xong, y nhìn như tùy ý phất tay áo một cái, cả người liền hóa thành một đạo cầu vồng màu vàng, bay về hướng Kim Nguyên Tiên Cung.

. . .

Một chỗ sâu trong Kim Nguyên sơn mạch, cách Kim Nguyên Tiên Cung không biết bao nhiêu vạn dặm, bên trong một ngọn núi màu vàng vô cùng lớn mở ra một thạch thất lớn mấy trượng.

Trên vách đá thạch thất minh khắc từng đạo linh văn, tản mát ra các loại quang mang. Mặt đất thạch thất bố trí một lôi trận màu vàng, mười mấy cây Lôi Mộc màu vàng xếp chung quanh lôi trận, phía trên chớp động từng đạo lôi quang màu vàng.

Đột nhiên, lôi trận màu vàng sáng lên, một đạo quang trụ màu vàng thô to không gì sánh được lăng không hiện lên, bắn thẳng lên trời cao. Các loại linh văn quanh thạch thất lập tức sáng lên, mấy tầng màn sáng cấm chế nổi lên, phía trên chớp động các loại phù văn, thình lình tản mát ra trận trận ba động lực lượng pháp tắc, gắt gao ngăn chặn lại quang trụ lôi điện màu vàng.

Quang trụ màu vàng duy trì mấy hơi thở, chậm rãi tiêu tán ra, bên trong hiện ra hai bóng người, chính là Hàn Lập và Đề Hồn.

“Nơi này là. . .” Đề Hồn giờ phút này đã khôi phục bình thường, nhìn lại chung quanh, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Trước khi ta đi Kim Nguyên Tiên Cung, vì phòng ngừa vạn nhất nên ở chỗ này đã thiết lập Câu Mộc Lôi Trận, thật không ngờ lại dùng đến. Nơi đây cách Kim Nguyên Tiên Cung cực xa, truyền tống thuật của Kỳ Ma Tử sẽ không quay lại nơi này.” Hàn Lập bấm niệm pháp quyết thu hồi năm kiện thần thông thời gian quanh người, chậm rãi mở miệng nói ra.

Vừa dứt lời, hắn chợt nhướng mày, thân thể lảo đảo quỵ gối xuống mặt đất, khóe miệng chảy ra một vết máu.

“Chủ nhân, người bị thương rồi?” Đề Hồn vội vàng đỡ lấy Hàn Lập, thất thanh nói.

“Vừa rồi chỉ lo toàn lực điều khiển lôi trận, không rảnh thi triển phòng ngự khiến cho dư ba của đạo phủ mang Kỳ Ma Tử làm bị thương nơi bụng.” Hàn Lập khoát tay áo, lấy ra một viên đan dược xanh biếc ăn vào.

“Kỳ Ma Tử này quả thật không đơn giản, nếu chủ nhân không sớm chuẩn bị, phiền phức sẽ lớn lắm. . . Thương thế người hình như không nhẹ, không bằng trước ở đây khôi phục một chút đi.” Đề Hồn nói ra.

“Vừa rồi Câu Mộc Lôi Trận vận chuyển, động tĩnh rất lớn, mặc dù ta đã thiết hạ cấm chế chung quanh nhưng chưa hẳn có thể khiến kẻ khác không chú ý. Vẫn là rời khỏi nơi này trước rồi hẵng tính.” Hàn Lập phất tay phát ra một cỗ thanh quang, thu hồi lôi trận trên mặt đất lại. Từng cây trận kỳ từ các nơi quanh thạch thất cũng bay ra, rơi vào trong tay hắn.

Sau khi phất tay thu những vật này lại, hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết. Từng đạo lôi quang màu vàng từ trên người hắn bay ra, ngưng tụ quanh hai người thành một cái Lôi Quang Pháp Trận.

Nương theo một tiếng sấm rền, thân ảnh hai người chớp động trong lôi quang màu vàng, lần nữa biến mất vô tung.