Chương 433: Kiếm Tông tuyệt tích

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Để ta thử một lần.” Sau khi suy nghĩ một chút, Lục Vũ Tình nói.

“Làm phiền.” Hàn Lập gật đầu, nói.

Lục Vũ Tình đi tới trước, vẫy tay một cái, trong lòng bàn tay lóe lên linh quang, hiện ra một cái vòng ngọc màu đen hình bát giác, bề mặt khắc rõ hoa văn hình xoắn ốc hết sức cổ quái, thành tầng tầng lớp lớp cùng một chỗ, khiến cho người nhìn hoa cả mắt.

“Đây là chìa khoá của tấm Xuyên Giới bia ở trong phủ chúng ta, có người nói nó cùng với Xuyên Giới bia đều là tổ truyền. Chìa khóa này có thể sử dụng ở đây hay không kỳ thực muội cũng không chắc lắm.” Vừa dứt lời, Lục Vũ Tình nhấc một tay lên, bấm ra một pháp quyết, đánh lên trên vòng ngọc.

Chỉ thấy sau khi một đạo thanh quang bay vào vòng ngọc, hoa văn hình xoắn ốc trên đó đột nhiên xoay tròn, phun ra một luồng hào quang màu đen chiếu vào Xuyên Giới bia.

Trên Xuyên Giới bia cũng theo đó hiện ra một văn lộ hình xoắn ốc, sau khi văn vẹo một hồi, ở giữa liền sinh ra một vòng xoáy màu đen lớn chừng bàn tay, chầm chậm xoay tròn.

Chỉ là vòng xoáy này lúc lớn lúc nhỏ, tựa hồ có một cỗ lực lượng thần bí muốn không ngừng mở rộng, nhưng ngược lại cùng lúc đó cũng có một cỗ lực lượng khác muốn dồn ép lại.

“Chẳng lẽ… ” Hàn Lập thấy vậy, chân mày hơi nhíu.

“Hàn đại ca, tựa hồ chìa khóa của muội cũng không hoàn toàn phù hợp với tấm Xuyên Giới bia này, mau rót thêm càng nhiều Tiên linh lực cho vòng ngọc, hỗ trợ muội mở Xuyên Giới bia.” Lục Vũ Tình mở miệng, kêu lên.

Hàn Lập không nói hai lời, lập tức khoát tay, đánh về phía vòng ngọc trong tay Lục Vũ Tình, Tiên linh lực vô cùng tràn trề trong cơ thể tuôn trào ra mãnh liệt, rót vào trong vòng ngọc.

Trong nháy mặt, đạo quang trụ màu đen phun ra từ trong vòng ngọc đen kia chợt biến lớn, khiến cho hầu như cả mặt ngoài tấm bia nhộn nhạo lên từng tầng hào quang màu đen, không ngừng vặn vẹo.

Cùng lúc đó, vòng xoáy ở chính giữa vốn lớn chừng bàn tay dường như đã vượt lên trên cỗ lực lượng thần bí muốn áp chế nó, từng điểm từng điểm biến lớn với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Lục Vũ Tình thấy vậy, nhất thời lộ vẻ vui mừng, Hàn Lập cũng vậy.

Chỉ thấy tốc độ xoay tròn của vòng xoáy màu đen trên Xuyên Giới bia càng lúc càng nhanh, bỗng nhiên rực rỡ ô quang, từ đó truyền lực hấp dẫn kỳ dị, lập tức hút trọn hai người Hàn Lập vào.

Sau đó Hàn Lập chỉ cảm thấy một hồi long trời lở đất, đầu tiên là trước mặt chợt tối sầm, rồi lại sáng lên.

Còn không đợi thân hình hắn đứng vững để thấy rõ ràng tình huống chung quanh, phi kiếm còn sót lại trong tay áo lại một lần nữa bạo động.

Lần này so với trước kia còn mạnh hơn gấp mấy lần!

Hắn cũng không kịp ngăn cản, từ trong ống tay liền có vài chục đạo thanh quang cùng nhau tuôn ra, ở giữa không trung vẽ ra từng vệt cầu vồng màu xanh rất dài, như hơn mấy chục con du long màu xanh vội vã phóng vút lên cao, trong nháy mắt liền chui vào trong mây, biến mất không thấy.

Hàn Lập cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ, rung ống tay áo trống rỗng, nhìn về phía trước người.

Phía trước người hắn thình lình lại là một ngọn núi lớn đứng sừng sững, cao vút đến tầng mây.

Trên ngọn núi cao chọc trời này, thảm thực vật rậm rạp, xanh tốt, có thể thấy là một mảnh lớn xanh tươi, khắp nơi toả ra sinh cơ bừng bừng, quả thực cách biệt một trời một vực so với cảnh lúc trước .

Cảnh trước mặt khác biệt hoàn toàn so với trước đây, khiến cho Hàn Lập có chút hoài nghi không biết có phải mình lại một lần nữa bị lâm vào ảo cảnh?

Sau khi dùng Minh Thanh Linh Mục và Chân Thực Chi Nhãn dò xét qua, hắn liền phát hiện nơi này cũng không phải là ảo cảnh gì, mà là thế giới chân thực.

Giữa lúc hắn đang nghi hoặc, không gian bên cạnh văn vẹo một hồi, sau đó thân ảnh Lục Vũ Tình lảo đảo xuất hiện ở xuất hiện bên người hắn.

“Hàn đại ca, chẳng lẽ chúng ta đã tiến nhập Xuyên Giới bia?” Lục Vũ Tình thấy cảnh tượng trước mắt cũng rất nghi hoặc, nhịn không được mở miệng hỏi.

“Ta nghĩ chắc là vậy! Nơi này có chút cổ quái, bây giờ tất cả bổn mạng phi kiếm của ta đều bay đến ngọn núi này rồi.” Hàn Lập chỉ về phía đỉnh núi, nói.

Lúc trước bởi vì liên hệ với Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bị cắt đứt nên Hàn Lập có vẻ hơi nôn nóng, lúc này đi qua Xuyên Giới bia đến chân núi nơi đây, tuy tất cả phi kiếm đều bay hết ra ngoài nhưng liên hệ cùng với phi kiếm lại một lần nữa quay trở lại, khiến cho hắn yên tâm hơn một chút.

“Đi đến đó thử xem, có lẽ những người Thập Phương Lâu đó không đuổi kịp rồi. Nếu phi kiếm ở trên núi, chúng ta sẽ thu hồi lại, sau đó tranh thủ thời gian tụ hợp với các đạo hữu Chân Diễm Tông kia.” Ánh mắt Lục Vũ Tình lóe lên, nàng nói.

“Chúng ta đi thôi.”

Hàn Lập không thể hiện rõ ý kiến, chỉ nói thế, rồi đồng thời vung tay áo lên, cả người hóa thành một đạo thanh quang, phóng thẳng lên trời.

Nhưng mà, hắn vừa phóng lên cao không quá trăm trượng, phong vân phía trên đỉnh đầu nhất thời biến sắc, một cỗ uy áp vô hình tự nhiên sinh ra.

Ngay sau đó, chỉ thấy trên bầu trời, tầng mây bỗng nhiên ép xuống thêm vài phần, một cỗ kiếm khí hùng dũng, vô cùng mênh mông nhất thời từ trên cao cuồn cuộn kéo tới. Vô số đạo kiếm quang mờ mờ, chằng chịt, chen chúc, giống như thiên quân vạn mã, xông tới với khí thế cực kỳ hùng tráng.

Lục Vũ Tình thấy cảnh này, thân hình vừa mới phi lên, lại vội vã hạ xuống, sắc mặt trắng bệch.

Hàn Lập ở giữa không trung, ánh mắt hơi loé lên, quanh thân sáng lên từng quang điểm màu lam, đột nhiên vung lên một quyền đánh lên bầu trời kiếm quang.

Một đạo quyền cương vô hình như xẻ ngược dòng nước, xông thẳng lên bầu trời.

Một tiếng “ầm ầm” vang rất lớn.

Bầu trời rung động một hồi, phảng phất như toàn bộ hư không đều bị đánh cho vỡ nứt, phát ra liên tiếp tiếng “ken két”.

Chỉ thấy kiếm quang khắp trời đang hạ xuống chợt chậm lại, vô số kiếm quang chỗ tiếp xúc với quyền cương ầm ầm vỡ nát, nổ tung thành vô số mảnh nhỏ mà mắt thường có thể thấy được, ở giữa nhất thời lộ ra một lỗ thủng cực lớn.

Hàn Lập thấy thế, thân hình phóng lên, lao nhanh tới lỗ thủng kia.

Nhưng mà, còn không đợi hắn bay tới bên miệng lỗ thủng, tầng mây trên bầu trời tựa hồ lại đè xuống dưới thêm một lần nữa. Phía trên lỗ thủng trong hư không hiện lên một tầng kiếm quang màu sáng bạc không biết từ đâu sinh ra, lấp vào chỗ đó, rồi đổ sập về phía Hàn Lập.

Chân mày không khỏi khẽ nhíu một chút, hắn liền nhấc tay, vung lên phía trên.

Một mảnh ô quang lập tức từ trong lòng bàn tay hắn phụt ra, hóa thành một cự luân màu đen có khắc hoa văn, vang lên “vù vù” lao về phía kiếm quang màu bạc kia.

“Keng keng keng…”

Liên tiếp tiếng kim loại giao nhau vang lên, khiến người nghe bị một hồi chói tai, choáng váng.

Trọng Thủy Chân Luân trải qua nhiều lần được Hàn Lập tế luyện, nhất là sau khi trọng thủy tầng hai dung nhập vào, uy năng bây giờ đã đạt đến mức độ khó tin.

Thuỷ đạo văn sinh ra trên đó toả ra quang mang rực rỡ, làm cho ô quang thân luân càng thêm nổi bật, thoạt nhìn quả thực như một vầng mặt trời màu đen.

Dưới sự thúc giục của Hàn Lập, Trọng Thủy Chân Luân như một cái ma bàn màu đen to lớn, điên cuồng xoay tròn, không ngừng nghiền cho kiếm quang khắp trời thành phấn vụn.

Nhưng tầng tầng kiếm quang bị đánh tan thì theo đó tầng mây trên bầu trời càng ngày càng thấp, kiếm quang sinh ra trong hư không cũng trở nên càng ngày càng dày đặc, đồng thời trạng thái ban đầu vốn hơi mờ, lại ngày càng trở nên ngưng thực như thật.

Hàn Lập chỉ cảm thấy không gian chung quanh tựa hồ bị dồn nén có hơi chút vặn vẹo, bầu không khí chung quanh tựa hồ cũng trở nên ngưng trọng, càng ngày càng ép chặt cứng.

Sau khi trải qua thử nghiệm, Hàn Lập rốt cục vững tin, nếu là mình bất chấp liều mạng ra sức chống lại, cũng có thể dựa vào khí lực Huyền Tiên và một thân thần thông gắng gượng chống đỡ bay được lên trên đỉnh ngọn núi này, nhưng cũng khó bảo đảm bản thân sẽ không bị hao tổn.

Hiện nay thân ở trong Minh Hàn Tiên Phủ, khả năng gặp phải nguy hiểm liên tiếp xuất hiện, tuy là lo lắng tình cảnh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm nhưng hắn cũng không muốn lại tiếp tục mạo hiểm bay lên đỉnh núi.

Vì vậy, hắn một lần nữa hạ xuống đất, nói với Lục Vũ Tình: “Kiếm khí nơi này không biết đã tích luỹ bao nhiêu năm tháng, thực sự quá mức dồi dào, không có biện pháp bay lên, chỉ có thể đi bộ leo lên núi thôi.”

“Lấy cước trình của chúng ta, bộ hành leo núi cũng không tốn nhiều thời gian.” Lục Vũ Tình gật đầu, đáp.

Dứt lời, hai người dọc theo con đường đá phiến dưới chân, đi lên phía sơn khẩu trên đỉnh núi.

Từ khi Hàn Lập không cường hành ngự không nữa thì tầng mây trước đây bị ép xuống cũng bắt đầu từ từ nâng lên cao, khôi phục lại nguyên trạng, đối với việc hai người đi bộ lên núi tựa hồ không tạo ra trở ngại gì khác.

Đi tới trước sơn khẩu, hai người liền thấy ở lối vào là một cổng chào bằng đá cao lớn nghiêm trang, mặt trên điêu khắc một tấm biển lớn, tạc bốn chữ Kim Triện Văn ‘Vô Sinh kiếm tông’.

Đầu bút lông cứng cáp, đường hoàng nhưng lại không mất đi vẻ tiêu sái phiêu dật, tựa như được tạc bằng kiếm sắc, vô cùng sắc nét, lại có cảm giác vài phần phóng đãng, không bị gò bó.

Ánh mắt Hàn Lập quét đến, đầu tiên là cảm thấy kiếm ý to lớn không cách nào nói được ập vào mặt, theo bản năng, hắn không khỏi lùi lại mấy bước, nhưng tiếp đó lại ngẩn người ra.

Đây chính là Vô Sinh kiếm tông nổi tiếng thần bí, chỉ một đường truyền thừa, trăm vạn năm trước đột nhiên mai danh ẩn tích, thế cho nên người sau này cũng không biết tông môn ở chỗ nào, không nghĩ tới lại là ở chỗ này.

Đang cân nhắc, hắn đưa khoé mắt liếc qua Lục Vũ Tình ở bên cạnh, thấy nữ nhân này không lộ ra vẻ gì đó tương tự hắn, cũng không biết có phải nguyên do nàng vốn không thiên về kiếm đạo hay không, vì vậy mà không có cách nào cảm thụ được kiếm ý ẩn chứa trong đó?

“Bổn mạng phi kiếm của ta bị hấp dẫn tự động bay vào bên trong, chẳng lẽ là trong tông môn này có trận pháp trấn kiếm gì đó?” Liên hệ với tầng mây kiếm quang lúc trước, Hàn Lập không khỏi suy đoán như vậy.

Sau khi ở chỗ này tự suy luận sơ sơ, hắn liền cùng Lục Vũ Tình đi vòng qua cổng chào bằng đá, tiếp tục lên núi.

Con đường đá phiến ngoằn nghèo quanh co rất dài, một vòng lại một vòng như một con rắn dài uốn lượn trên sườn núi.

Hai người Hàn Lập vội vã hành tẩu trên sơn đạo, dọc đường gặp rất nhiều công trình ẩn nấp trong rừng, tra xét qua liền phát hiện các toà nhà đều có một trận pháp cấm chế che chở.

Dưới thách thức của thời gian, đại đa số đều trở nên đổ nát, tan hoang không thể tả.

Hai người càng đi lên trên đỉnh núi, cảnh vật chung quanh lại càng trở nên u tĩnh, trong rừng núi chỉ thấy um tùm, rập rạp cổ thụ nhưng không thấy bất luận chim chóc, muông thú nào, khắp nơi đều tràn ngập vẻ yên tĩnh, xơ xác tiêu điều.

Lúc ở trong một mảnh rừng trúc xanh ngắt trên đường đi, Hàn Lập bỗng nhiên thấy thân hình bị kìm hãm, thoáng nhìn thì phát hiện ở sâu trong rừng có một căn nhà trúc màu xanh đậm.

Sau khi hơi trầm ngâm một chút, hắn quay lại hướng con đường đá nhỏ, đi dọc theo vào trong rừng trúc.

Lục Vũ Tình thấy Hàn Lập không nói một lời, đột nhiên thay đổi phương hướng, mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng chỉ lặng lẽ đi theo hắn.

Hàn Lập đi không bao lâu, liền phát hiện một vài khác thường, chỉ thấy trên thân trúc dày đặc xung quanh có nhiều vết kiếm, dấu vết đã phai nhạt đi như vết thương cũ đã trải qua nhiều năm tháng.

Một lát sau, hắn dừng bước lại, một tay nắm chặt một cây trúc lớn màu tím cứng cáp, năm ngón tay dùng sức bóp một cái.

Trên thân trúc lập tức vang lên tiếng “xoẹt xoẹt” nhưng không hề vỡ vụn ngay.

Chân mày Hàn Lập cau lại, hắn “ồ” nhẹ một tiếng, lực trên tay lại tăng thêm vài phần.

Chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên!

Thân cây trúc kia rốt cuộc vỡ vụn, văng ra vô số mảnh nhỏ li ti, bay tứ tan xung quanh thân, rồi nổ tung, vang lên từng tiếng như hạt đậu nổ lép bép .