Chương 975: Khổ nhục kế

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mũi chân hai người Sa Tâm và Thạch Trảm Phong điểm nhẹ một cái lên trên mặt hồ, thân hình đã đến bên cạnh cỗ quan tài thủy tinh kia, nhẹ nhàng đứng trên mặt nước khiến trên mặt hồ cũng theo đó mà lập tức nhộn nhạo lên từng gợn sóng.

Sa Tâm nhìn bộ hài cốt trong quan tài thủy tinh, trong mắt lóe lên một vòng phức tạp, nàng hít một hơi thật sâu, nói ra:

“Thạch đạo hữu, mượn tinh huyết ngươi dùng một lát. Xong việc này, chuyện đáp ứng ngươi tuyệt không nuốt lời.”

Thạch Trảm Phong nhẹ gật đầu, không nói gì, liền giơ bàn tay lên trên cốt kiếm ba cạnh mạnh mẽ quẹt một cái, tạo thành một vết rách trong lòng bàn tay gã.

Chỉ thấy gã âm thầm vận chuyển lực lượng tinh thần trong cơ thể, nơi lòng bàn tay liền có từng giọt máu đỏ thẫm mang theo một chút hào quang màu vàng óng theo miệng vết thương rỉ ra.

Sa Tâm thấy thế, từ trong túi tay áo lấy ra một cây Tinh Lan Bút được chạm khắc từ bạch cốt mà thành, phía trên khắc đầy hoa văn.

Sau khi vung lên, Tinh Lan Bút giống như được hút đầy mực, dính đầy tinh huyết của Thạch Trảm Phong, nàng bắt đầu nhanh chóng thoăn thoắt phác họa trên cỗ quan tài thủy tinh.

Từng vết máu đỏ thẫm hóa thành từng đường cong, vẽ thành một bức đại trận phù văn màu máu phủ kín toàn bộ quan tài, hơn nữa còn kết hợp với bộ Ngũ Mang Tinh Đồ phức tạp trên cỗ quan tài thủy tinh, hai thứ hòa thành một thể.

Hàn Lập nhíu mày nhìn lại nhưng chỉ thấy trên quan tài tỏa ra hào quang màu đỏ chói mắt, cả quan tài rung mạnh không thôi, toàn bộ huyết hồ theo đó mà dập dờn không ngừng.

Chỉ thấy một tầng nước hồ huyết hồng giống như vật sống lan tràn lên, bao phủ cả toàn bộ quan tài thủy tinh vào, nhanh chóng hóa thành một cái kén máu thật lớn.

Một tiếng “ầm” rung mạnh.

Ách Quái lần nữa phát động công kích vào đại trận Cốt Liên đang vây khốn lão, uy thế vẫn như cũ mạnh mẽ vô cùng.

Lôi điện bao bọc cấm chế đại trận vẫn như cũ hấp thu công kích ẩn chứa lực lượng tinh thần của lão, tuy vậy đỡ được một kích này của lão, vết rạn trên người mười hai bộ cột giáp khôi lỗi kia cũng theo đó mà nhiều hơn gấp đôi.

Chỉ nghe một tiếng “két” vang nhỏ.

Mười hai quân cờ màu trắng trên trận bàn trước mặt “Tiểu Tử”, tất cả đều nứt ra một cái khe hở.

Cả người nàng run lên bần bật, trên gương mặt dưới tấm hắc sa phủ xuống lộ ra một mảnh tái nhợt, không có chút máu.

Hàn Lập chú ý tới một màn này, sắc mặt có hơi xiết chặt, trong mắt hiện vẻ do dự.

Dưới tình thế bây giờ, nếu hắn tùy tiện xuất thủ, khó mà đảm bảo được Ách Quái và Sa Tâm sẽ làm ra cử động gì, huống hồ hắn cũng không dám chắc nếu như hắn ra tay, có khi nào biến khéo thành vụng hay không, đến lúc đó lại tạo ra biến cố gì đó cho “Tiểu Tử”.

Mặc dù hắn biết “Tiểu Tử” này hơn phân nửa chính là Tử Linh, nhưng hiển nhiên lúc này không phải là lúc để nhận mặt.

Đúng lúc đó, trên quan tài thủy tinh bị kén máu bao quanh kia, đột nhiên truyền ra một tiếng vang trầm.

Ngay sau đó, huyết thủy trên kén màu “rào rào” chảy xuôi xuống, không ngờ từ trong đó lộ ra bộ thánh hài như trong lời đồn kia.
Mà có chút kỳ quái là cỗ quan tài thủy tinh chứa đựng thi hài trước đó bây giờ đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một khối tinh thạch màu đỏ như máu đang nâng lấy thi hài, trôi lơ lửng ở trên huyết hồ.

Thánh hài hiện thế, cũng không có xuất hiện cảnh tượng long trọng kì dị như trong tưởng tượng, mà thậm chí trên bộ thi thể kia không có một chút chấn động mãnh liệt nào truyền ra, nhìn giống như một bộ thi thể Ma tộc bình thường, không có khác biệt.

Ngay lúc đó ánh mắt Hàn Lập liền nhìn xuống tấm tinh thạch màu máu phía dưới cỗ thi thể, trong mắt không khỏi hiện lên một tia hào quang kỳ lạ.

Hắn phát hiện trên tấm tinh thạch kia hiện đầy phù văn huyền diệu không gì sánh được, trong đó đại đa số hắn chưa từng gặp qua bao giờ, dù vậy một phần nhỏ trong đó mà hắn nhận ra thì hiểu được tác dụng của tấm tinh thạch này, chính là để trấn áp lực lượng huyết khí trên thi thể này.

Ánh mắt Ách Quái xuyên qua lôi điện nhìn về phía bên này, trong mắt càng hiện lên vẻ tham lam vô cùng. Lão lại lần nữa điên cuồng thi triển thủ đoạn công kích về phía đại trận đang vây khốn lão.

Sa Tâm thấy vậy, ánh mắt ngưng tụ, thu lại tất cả hồi ức và u sầu, hai tay nhanh chóng kết ấn trước người.

Chỉ thấy trong miệng nàng nhẹ giọng ngâm tụng, mười ngón tay như cánh hoa mở ra, bấm ra một cái pháp chú cực kỳ cổ quái trước người, tiếp đó bàn tay lại đặt vào bụng của mình, nhẹ nhàng ấn một cái.

Bụng nàng lập tức sáng lên một đạo huyễn quang màu trắng, phần bụng nàng nhìn như chứa đầy huyết nhục kia, không ngờ từ trong đó lại truyền ra từng trận âm thanh cơ quan chuyển động, làn da trắng như tuyết của nàng lật ra như hoa sen nở, mở ra bên ngoài.

“Không ngờ lại cải tạo thân thể thành khôi lỗi…” Lục Hoa phu nhân thấy vậy, hơi kinh ngạc nói.

Hàn Lập cũng phải nhướng mày, lộ ra mười phần ngoài ý muốn.

Theo lỗ thủng từ trong bụng nàng mở ra, từ đó tiết ra hào quang màu máu chói mắt.

Bốn phía huyết hồ, ngoài trừ Sa Tâm và Ách Quái, hầu như tất cả mọi người chính mắt thấy hào quang màu máu, thần sắc trên mặt đều lộ ra vẻ chấn động vô cùng.

Chỉ thấy trong hào quang màu máu vừa xuất hiện kia, không ngờ là một quả tim còn sống đang được phong cấm bên trong một quả cầu thủy tinh.

Hàn Lập nhìn xuyên thấu qua quả cầu thủy tinh thấy trái tim kia không ngờ vẫn còn đang đập, thậm chí trong tai hắn còn vọng lên âm thanh tim đập:

“Thình thịch, thình thịch ,thình thịch…”

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức sinh mệnh mãnh liệt từ trong trái tim kia truyền ra.

Sau khi lấy trái tim ra, lỗ thủng nơi bụng của Sa Tâm cũng bắt đầu khép kín từng tầng, như cánh hoa sen thu lại, khôi phục như lúc ban đầu.

Chỉ là lúc này khí tức cả người nàng đã trở nên suy yếu đi mấy phần, tựa như trong nháy mắt bị rút sạch một nửa khí lực, sắc mặt biến thành trắng bệch.

“Ha ha… Không nghĩ ra vì thủ hộ quả tim này, vậy mà ngươi nuôi dưỡng nó ngay trong cơ thể mình, cũng không dám cướp lấy một chút nào từ đó, trách không được nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn một mực không có tiến bộ gì, trái lại tu vi sụt giảm không ít. Thật đúng là ngu xuẩn cực độ!” Ách Quái thấy vậy, cười to nói.

Sa Tâm đưa lưng về phía Ách Quái, không có nhìn lão, mà chỉ lấy ra một viên thú đan rồi ăn vào, tiếp đó hai tay nắm quả cầu thủy tinh, lòng bàn tay sáng lên hào quang màu trắng chói mắt, muốn lấy trái tim từ trong phong ấn ra.

Nhưng vào lúc này dị biến phát sinh!

Vẻ mặt Sa Tâm đột nhiên biến đổi, trong miệng phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Ngay trước ngực nàng, bỗng dưng có một đoạn xương nhọn màu trắng trực tiếp đâm xuyên qua ngực nàng.

Trên xương nhọn màu trắng kia còn có ba cạnh có rãnh dẫn theo dòng máu từ trước ngực chảy ra ồ ạt, trong nháy mắt nhuộm cả nửa người nàng.

“Sa thành chủ, xin lỗi…” Đứng sau lưng Sa Tâm, vẻ mặt Thạch Trảm Phong không đổi nói ra một câu, bỗng nhiên cốt kiếm ba cạnh trong tay gã xoắn một phát, một trận âm thanh nghiền nát lập tức từ trong lồng ngực nàng truyền ra.

Sa Tâm lập tức phun ra một ngụm máu, đột nhiên nàng xoay người lại, đánh một chưởng vào đầu Thạch Trảm Phong.

Thạch Trảm Phong sớm đã buông lỏng cốt kiếm ba cạnh ra, bỗng nhiên huyền khiếu trên người sáng lên, tốc độ nhanh đến cực điểm, lướt qua bên cạnh người nàng, không biết từ khi nào mà trong lòng bàn tay gã đã nhiều ra một thanh đoản đao bạch cốt, thuận thế đâm vào bụng của Sa Tâm.

Cùng lúc đó, thân hình gã nhanh như lôi đình, đoạt lấy quả cầu thủy tinh từ trong tay Sa Tâm, mũi chân nhanh chóng điểm một cái lui lại một bên khác huyết hồ, kéo dãn khoảng cách với đám người Sa Tâm.

Không đợi đám người lấy lại tinh thần từ trong tình thế hỗn loạn vừa phát sinh ra, bên bờ huyết hồ lại vang lên một tiếng âm thanh nổ đùng.

Chỉ nghe một tiếng “rầm” vang thật lớn!

Mảng lớn điện quang màu bạc nổ tung ra, hóa thành vô số điện xà màu bạc, bắn tung tóe khắp bốn phương tám hướng, khiến cho cả không gian dưới lòng đất chấn động không ngừng.

Trong điện quang xen lẫn vô số xương gãy màu trắng, bay vụt tứ tán, đập lên trên mái vòng và vách núi bốn phía tạo thành trăm ngàn lỗ thủng như tổ ong.

Ánh mắt Hàn Lập co rụt lại, cả người trùng xuống phía dưới, một đoạn bạch cốt loan nhận đứt gãy lượn vòng qua, gọt cả khối quái thạch đang che giấu thân hình hắn.

Cốt Liên đại trận vây khốn Ách Quái rốt cuộc cũng bị nghiền nát, trên người cả mười hai bộ cốt giáp khôi lỗi lóe lên hào quang rồi nhanh chóng nổ tung.

Mười hai quân cờ màu trắng kia phát ra một tiếng “đùng” nổ tung, ngay tiếp đó là cả khối trận bàn màu đen cũng nứt toác ra. “Tiểu Tử” khống chế đại trận cũng nhận cỗ cự lực cắn trả, đột ngột ngã về phía sau, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Sau khi Ách Quái thoát khốn, không để ý tới “Tiểu Tử”, mà nhìn thoáng qua thanh cốt kiếm đâm trước ngực Sa Tâm, rồi lại nhìn về phía Thạch Trảm Phong, cười nói: “Đại hoàng tử, trái tim đã tới tay, Ách mỗ trước hết chúc mừng ngươi một tiếng…”

“Ha ha, đa tạ Ách thành chủ thành toàn.” Vẻ mặt Thạch Trảm Phong lộ ra thỏa mãn, trả lời.

“Thì ra, Ách… Các ngươi đã sớm thông đồng với nhau” Sa Tâm trở tay rút cốt kiếm ba cạch đang đâm trước ngực ra, lông mày nhíu chặt lại, gằn từng câu từng chữ.

“Sa thành chủ, đắc tội. Thế nào, màn trình diễn khổ nhục kế vừa rồi của ta và Đại hoàng tử, có đặc sắc hay không?” Ách Quái cười nói.

Sa Tâm nghe vậy, im lặng.

Trước đó Ách Quái truy sát Thạch Trảm Phong, nàng cũng không có lập tức xuất thủ ngăn cản, là vì để xem thử gã có phải theo phe mình hay không, không nghĩ ra đạo cao một thước ma cao một trượng, không ngờ hai người bọn hắn lại lừa mình.

Nàng từ trong ngực lấy ra một bình đá màu đen cao gần tấc, nàng liền rút nắp ra, rồi khẽ đổ vào trong lòng bàn tay, từ trong đó chảy ra một thứ gì đó giống như một dòng cát màu vàng.

Bàn tay Sa Tâm nắm lại, khẽ đắp vào vết thương trước ngực, cát vàng lập tức như vật sống tràn vào bên trong, bắt đầu tự chữa vết thương đang rướm máu.

“Không có trái tim, ngươi đã không có khả năng làm cho chủ nhân sống lại. Ta nguyện ý cho ngươi thêm một cơ hội nữa, cùng với ta hưởng bộ Thánh Hài này, như thế nào?” Ách Quái nhìn về phía Sa Tâm, lần đầu xưng hô một tiếng “Chủ nhân”.

“Tiểu Tử, không tiếc bất cứ giá nào, đoạt lại trái tim.” Sa Tâm không có trả lời lão, lòng bàn tay xòe ra, bên trong đó lộ ra một quả cầu kim loại lớn chừng trái nhãn.

“Xem ra ngươi đã muốn chống đối với ta đến cùng, vậy thì đừng trách ta không niệm tình xưa.” Ách Quái hừ lạnh một tiếng, thân hình phóng lên, cả người lao đến Thánh Hài giữa hồ.

Bàn tay Sa Tâm vung lên, hai tay liền bấm pháp quyết.

Quả cầu kim loại bắn ra, ngay giữa không trung tỏa ra hào quang chói mắt, từ đó nổi lên một bộ Nộ Mục Kim Cương thân hình cao chừng mười trượng, cả người nó tựa như đúc bằng sắc thép, trên người còn chạm trổ thiết y cà sa, sau lưng mọc ra tám tay đều tay không, trên cánh tay cơ bắp gân mạch nổi phồng lên, thoạt nhìn mang theo lực lượng vô cùng khủng bố.

Chỉ thấy trong mắt Kim Cương đột nhiên sáng lên hào quang màu đỏ, đồng thời tám tay sau lưng oanh kích ra, lập tức mang theo từng đợt phong lôi cuồng bạo.

Ách Quái thấy thế, cười nhạo một tiếng, nâng một quyền lên đập tới trước mặt.

Trên người lão hơn ngàn huyền khiếu chớp hào quang không ngừng, như quần tinh sáng chói, một quyền vừa ra liền gào thét rung động!

Quyền ảnh đầy trời giống như là biển gầm phô thiên cái địa cuồng dũng đánh tới, va chạm với tám tay của Kim Cương ngay giữa không trung lập tức phát ra tiếng nổ lớn, từ đó cuốn lên từng trận sóng khí cuồng bạo.

Tiếng “ầm” vang đinh tai nhức óc, không ngừng vang vọng khắp toàn bộ không gian dưới lòng đất.

Bên kia, “Tiểu Tử” đã ngồi dậy, trước người lại xuất hiện ra hai con khôi lỗi có bộ dáng cổ quái, trong đó một con có hình người nhưng sau lưng lại mọc ra bốn cái cánh có lông vũ bằng kim loại, còn một con khác là hình thú, thân như hổ báo nhưng lại mọc ra cái đầu thiếu nữ.

Nàng lập tức điều khiển hai bộ khôi lỗi một trái một phải, lúc lên lúc xuống, vọt tới chỗ Thạch Trảm Phong.