Chương 464: Kỳ tài ngút trời

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hàn Lập nhìn qua, khẽ nhướng mày.

Ở chính giữa những pho tượng đá sống động kia, nổi bật nhất là pho tượng lão đạo sĩ và một cung trang nữ tử cực kì tinh xảo.

Lão đạo sĩ có tướng mạo gầy gò, dưới cằm mọc chòm râu dài, thân đạo bào có nếp uốn gợn sóng, tay áo tung bay, tựa như đang cưỡi gió đi, phong thái tiên phong đạo cốt.

Mà vị cung trang nữ tử kia lại có thân hình cao lớn hơn nam tử, khuôn mặt thoát tục, lộ ra đường nét rắn rỏi, thể hiện tư thế tràn đầy oai hùng, nhưng lại mặc trên người cung trang đang tung bay nên có chút không phù hợp.

Hàn Lập thấy vậy, không khỏi lắc đầu khẽ, thầm nghĩ nếu đổi một bộ áo giáp bó sát thì có lẽ đã có khí chất khác rồi.

Đang trầm ngâm, hắn bỗng nâng một chưởng lên, đánh xuống phía bên trái.

“Á á!!! Ấy…”

Chỉ nghe một tiếng rên rỉ, theo tiếng “choang” vang lên, bộ khung xương sáng bóng tựa ngọc bị hắn ra đòn từ trên cao, đánh bay rớt ra ngoài, va mạnh vào bức tường, vỡ tan.

“Ngươi là người phương nào?” Hàn Lập nhìn khung xương chất đống bị hắn đánh vỡ tan, lớn tiếng quát.

Chỉ thấy từ bên trong khung xương, một đoàn u lục quang lốm đốm chầm chậm bay lên, như vô số đom đóm tụ lại thành đàn, lờ mờ tạo thành hư ảnh một lão đạo khô gầy, có vẻ là một đám tàn hồn mà thôi.

Hàn Lập nhìn kỹ, phát hiện dáng người kia, lại giống y đúc pho tượng đất.

“Hả, hỗn tiểu tử nhà ngươi, dám dùng một chưởng đánh bộ xương đạo gia ta hóa thành bột mịn, ngươi định để sau này ta sống ở đâu đây?” Giọng nói khá to rõ vang lên, chính là từ đám tàn hồn kia.

“Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Nếu không ta ra tay thực sự, chớ trách ta thẳng tay đánh cho ngươi hôi phi yên diệt.” Hàn Lập chau mày, không hành động gì, tiếp tục hỏi.

“Hừ, sống được bao năm mà khẩu khí lớn vậy? Nhớ năm đó Đạo gia ta tung hoành Minh Hàn Tiên Vực, tiểu tử ngươi còn đang đào giun ở góc nào đấy…” Hư ảnh lão đạo chống nạnh, không hề tỏ ra sợ hãi.

“Minh Hàn Tiên Vực. . . Ngươi là người của MInh Hàn Tiên phủ?” Trong lòng Hàn Lập khẽ động, trầm giọng hỏi.

Tàn hồn lão đạo liếc nhìn Hàn Lập từ trên xuống dưới, thoáng nhìn trường kiếm trong tay hắn, chậm rãi nói: “Thấy tiểu tử ngươi sử dụng kiếm, danh tiếng Vô Sinh Đạo Nhân ắt ngươi cũng từng nghe qua chứ?”

“Thanh danh của Vô Sinh Kiếm Tông vang dội, đến giờ vẫn là đại tông của Tiên Vực, danh tiếng của tổ sư khai phái đương nhiên ta biết.” Thần sắc Hàn Lập không thay đổi, mở miệng nói.

“Hừ! Tiểu tử nhà ngươi còn muốn lừa gạt lão phu sao, Minh Hàn Tiên Phủ xảy ra biến cố, Vô Sinh Kiếm Tông bọn ta tuyệt không còn truyền thừa nữa, chỉ sợ đã sớm không còn ai biết.” Tàn hồn lão đạo giận tím mặt nói.

Có điều sau khi nói xong, lão lại lập tức lắc đầu nói: “Chẳng lẽ môn đệ bên chi phụ còn có người truyền thừa? Không…Không có khả năng, những người đó có tiền đồ gì đâu, chỉ bôi nhọ thanh danh Đạo gia thôi. Ài, thật sự là sư môn bất hạnh, nhớ năm đó…”

Tàn hồn lão đạo tựa hồ nhớ lại chuyện cũ không vui, tự mình lải nhải một hồi.

“Rốt cuộc các hạ là người phương nào?” Hàn Lập nghe vậy càng thêm nghi ngờ trong lòng, mở miệng cắt đứt lời lẩm bẩm của đối phương, hỏi.

“Tiểu tử ngươi nghe cho kĩ lời Đạo gia ta nói đây, vị tổ sư sáng lập ra môn phái trong miệng ngươi, chính là Đạo gia ta, Vô Sinh Đạo nhân.” Tàn hồn lão đạo tựa hồ muốn bày ra chút ít phong phạm tông sư, lớn tiếng nói.

“Ngươi luôn miệng nói ngươi là Vô Sinh Đạo Nhân, chứng minh thế nào?” Hàn Lập nhíu mày hỏi.

“Chứng minh cái đầu ngươi… Đạo gia ta là người thế nào, mà phải chứng minh với một tên tiểu bối như ngươi?” Tàn hồn lão đạo đột nhiên càng thêm tím mặt, hỏi ngược lại.

“Thế còn đạo lí của kẻ mạnh, ngươi có hiểu hay không?” Hàn Lập cười ha ha, vừa nói vừa nhấc trường kiếm trong tay lên.

Tàn hồn lão đạo liếc nhìn trường kiếm trong tay Hàn Lập, tựa hồ có chút chột dạ, ngữ khí mềm nhũn nói:

“Ngươi muốn ta chứng minh thế nào, khung xương ký thân bị ngươi đánh tan tành rồi, cũng không định để đám tàn hồn của ta diễn luyện một phần kiếm pháp bổn môn cho ngươi xem chứ?”

“Vô Sinh Kiếm Tông các ngươi ngoại trừ Vạn Kiếm Huyền Lệnh, còn có truyền thừa bí bảo nào khác không?” Hàn Lập trầm ngâm một lát, hỏi.

Tàn hồn lão đạo nghe vậy, liếc mắt nhìn hắn, trên mặt lộ ra ý trào phúng, nói:

“Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là tên trộm gà, đào mỏ khắp nơi Đạo gia. Vật truyền thừa của Vô Sinh Kiếm Tông có hai dạng, một dạng là Vạn Kiếm Thiết Khoán do nội môn chính tông truyền thừa, dạng còn lại là Vô Sinh Kiếm Đảm cấp cho chi bên ngoài.”

Hàn Lập nghe vậy, thần sắc thoáng hòa hoãn một chút.

“Ta hỏi ngươi, Vô Sinh Kiếm Tông bây giờ…còn truyền thừa hay không?” Tàn hồn lão đạo chợt hỏi.

“Truyền thừa chính tông chính xác là đã hoàn toàn bị chặt đứt, còn chi phụ cũng đã xuống dốc rồi…” Hàn Lập nhớ tới Tề Hành, trưởng lão của Thánh Khôi môn, trong lòng biết rõ người này hẳn là truyền nhân của chi phụ, thản nhiên nói.

Tàn hồn lão đạo nghe vậy lộ ra vẻ mất mát, xong lão lại nhanh chóng khôi phục bộ dạng vốn có, hỏi: “Tên tuổi Đạo gia ta cùng Vô Sinh Kiếm Tông thế nào? Có còn được người đời kính ngưỡng, vạn người tán dương?”

“Ngươi nói ngươi là Vô Sinh Đạo Nhân, sao lại bị phong cấm ở đây?” Hàn Lập không trả lời đối phương, mở miệng hỏi.

“Ai nói Đạo gia ta bị phong cấm ở đây vậy?” Lão đạo trừng mắt, mở miệng trách mắng.

Hàn Lập nghe vậy, không nói gì, trong lòng cũng cảm thấy có chút nghi hoặc, nếu chỉ vì một đám tàn hồn mà tốn công tốn sức như thế thì đích xác có chút không hợp tình hợp lý.

“Không nhìn ra à? Hồn phách đầy đủ của Đạo gia ta đây là do tự ta phong cấm, ẩn náu ở đây.” Lão đạo thẳng lưng lên, thản nhiên nói.

“Vậy vì sao ngươi phải trốn ở chỗ này?” Hàn Lập nhíu mày hỏi.

Lão đạo vừa nghe chữ ‘trốn’, tức thì muốn trừng mắt phẫn nộ, song lại lập tức thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Còn không phải là vì thu thập cô nương này sao…”

“Cô nương… nàng là người nào?” Hàn Lập nghe vậy, nhìn thoáng qua cung trang nữ tử có thân hình cao lớn kia, hỏi.

“Nàng không phải người…” Tàn hồn lão đạo mở trừng hai mắt, tức giận nói.

Dừng lại một lát, lão đạo lại nhìn vị cung trang nữ tử kia, bảo: “Nàng là từ Hôi giới đến đây, xem như là, một Thái Ất Hôi Tiên…”

“Hôi giới? Hôi Tiên?” Hàn Lập nghe vậy, càng thêm nghi hoặc.

“Ài. . . Thiên Đình nhất mực tận lực giấu giếm sự tồn tại của Hôi giới, thế nên bọn tu sĩ tiểu bối các ngươi không biết giới vực kia, chẳng biết là phúc hay họa nữa.” Lão đạo than thở một tiếng nói.

“Xin hỏi các hạ, rốt cục Hôi giới là gì?” Hàn Lập chần chừ hỏi.

“Thôi cũng được, nhiều năm không ai nói chuyện cùng, hôm nay Đạo gia ta xem như tâm tình không tệ, giải thích cho ngươi việc này đi. Hôi giới này, kì thực giống như Chân Tiên giới chúng ta, là một giới vực mênh mông bát ngát, đủ loại sinh vật hôi giới sinh sống ở bên trong, chúng tu luyện đắc đạo sẽ thành Hôi Tiên. Còn về Thái Ất Hôi Tiên ấy à, dĩ nhiên là Hôi Tiên cấp Thái Ất Ngọc Tiên rồi.” Lão đạo trước tiên thở dài, sau lại rung đùi đắc ý giải thích.

Thái Ất…Mấy từ này thật có sức nặng, trong lòng Hàn Lập khẽ chấn động, hắn khẽ nhíu mày, hỏi:

“Thế còn biến cố Minh Hàn Tiên Cung, có liên quan đến cô nương này không?”

“Sao ngươi lại hứng thú với chuyện Tiên Cung thế?” Lão đạo không trả lời, đổi đề tài hỏi lại hắn.

“Rất đơn giản, ta vẫn chưa tin các hạ. Vậy các hạ nên nói rõ chuyện tình năm đó cho ta nghe, sau đó ta tự có phán đoán.” Hàn Lập cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói.

Tàn hồn lão đạo nghe vậy cứng đờ, có chút muốn dựng râu trừng mắt, lại nhìn Hàn Lập thấy khó chơi như vậy, chỉ đành nghe theo.

Lão thở dài một tiếng, lại như chìm sâu vào hồi ức.

Sau nửa ngày trầm mặc, lão mới bắt đầu nhắc về chuyện năm xưa: “Nhớ năm đó, Đạo gia ta vừa trở thành chủ nhân Minh Hàn Tiên Cung, đại khái cũng có khí phách, các nàng này liền…”

Kết quả, lão vừa mở miệng đã bị Hàn Lập cắt đứt.

“Ngươi nói gì? Trở thành chủ nhân Minh Hàn Tiên Cung… Vậy ngươi chẳng phải là Minh Hàn Tiên Quân à?”

“Sao, ai bảo với tiểu tử ngươi rằng Vô Sinh Đạo Nhân không thể là Minh Hàn Tiên Quân?” Lão đạo tựa hồ hơi bất mãn do Hàn Lập cắt đứt lời của mình, nhíu mày hỏi ngược lại.

Hàn Lập nghe vậy, chau mày, vẻ mặt hoài nghi.

“Hừ, loại phàm phu tục tử các ngươi, sao có thể hiểu Đạo gia ta kinh tài tuyệt diễm và kì tài ngút trời bậc nào? Được rồi, Đạo gia nói chuyện đừng có mà tùy tiện cắt ngang, người trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng không hiểu quy củ!” Tàn hồn lão đạo khinh thường nói.

“Mời các hạ nói.” Hàn Lập nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Mắt thấy bộ dạng này của Hàn Lập, tàn hồn lão đạo hừ một tiếng, lại ho khẽ, bắt đầu thao thao bất tuyệt về quá khứ của mình.

Theo lời của lão đạo, lão họ Lục, tên đúng một chữ Vân, vốn là con của vợ lẽ tại một thế gia tu tiên cấp trung bình ở Minh Hàn Đại lục, tư chất bình thường, không được gia tộc coi trọng, vậy nên cũng không có được công pháp chính truyền của gia tộc.

Xấu hổ vì bản thân không có gì, lão bèn vào nơi cất giấu điển tịch của gia tộc chọn lựa vài cái, lấy điển tịch Luyện Thể không ai thèm, bắt đầu tự mình tu luyện.

Trời xui đất khiến sao lại đưa lão đi lên con đường Huyền Tiên, lại phát hiện những pháp môn Luyện Thể này rất thích hợp với bản thân, càng luyện càng hợp, sau đó thử qua vô số phương pháp Luyện Thể. Trong một lần tình cờ nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, đột nhiên có hứng thú, liền sáng tạo ra phương pháp dùng tinh quang Luyện Thể, cuối cùng tu luyện đại thành, sáng tạo ra Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công, đồng thời nhờ vào tu vi đột nhiên tăng mạnh, một đường tu luyện đến cảnh giới Kim Tiên.

Sau đấy, lão theo con đường Huyền Tiên, giao thủ với một vị kiếm tu Kim Tiên mà lão cao hơn nửa cảnh giới, kết quả đánh ngang tay, bị người đời sỉ nhục, liền tức giận thay hình đổi dạng , bắt đầu chuyển tu kiếm đạo.

Qua hơn ba nghìn năm bặt vô âm tín, cuối cùng lão lấy thân phận Vô Sinh Đạo Nhân đứng ở vị trí đỉnh cao kiếm tu của Minh Hàn Tiên Vực, sáng lập ra Vô Sinh Kiếm Tông.

Sau đó, bởi vì thực lực trác tuyệt, lại thêm rất nhiều cơ duyên tạo hóa, cuối cùng lão tu thành Thái Ất Ngọc Tiên, áp phục toàn bộ mọi người bên trong Minh Hàn Tiên Vực, từ đó lấy điều kiện tiên quyết là không gia nhập Thiên Đình, trở thành chủ nhân của Tiên Cung ở Minh Hàn Đại Lục.

Tàn hồn lão đạo nói đến cao hứng bừng bừng, nếu không phải lão không có thực thể, chỉ sợ giờ phút này nước bọt bay tứ tung rồi.

Nét mặt Hàn Lập bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng thì khiếp sợ không thôi.

Nếu đúng như lời tàn hồn này, thế thì mấy chữ ‘kỳ tài ngút trời’ cũng không đủ để hình dung lão rồi.