Chương 317: Thiên Hạt Lệnh

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kỳ Lương tiến lên phía trước, bàn tay khẽ lật lấy ra một cái lệnh bài màu trắng, phía trên khắc đồ án hình bò cạp tỏa ra hào quang màu trắng nhàn nhạt.

Gã vung tay lên, một đạo bạch quang từ lệnh bài bay ra, lóe lên rồi ngay lập tức chui vào trong cấm chế màu trắng phía trước.

Xoẹt!

Bên ngoài cấm chế của tòa lầu các nứt ra một thông đạo.

Hàn Lập cùng Kỳ Lương sau khi tiến vào thì thông đạo trên cũng lập tức khép lại.

Lúc này Hàn Lập mới có thể nhìn thấy rõ hình dáng của tòa lầu các, bao gồm ba tầng lầu kiểu dáng tinh xảo, toàn thân trắng noãn, tản mát ra từng đợt bạch quang, tựa như được chế tác từ ngọc thạch.

Trên cái cửa to lớn bên ngoài để một tấm biển màu trắng, trên đó viết ba chữ to “Thiên Hạt Các”.

Ngoài rìa tấm biển được khắc một ít đồ án Hạt Tử, giống y hệt cái lệnh bài mà Kỳ Lương vừa sử dụng khi nãy.

“Lệ huynh, trao đổi hội này là do tông môn chúng ta cùng hợp sức, dựa vào thế lực của Thiên Hạt Phái đứng ra tổ chức. Thực lực Thiên Hạt Phái rất hùng hậu, lại am hiểu các loại cấm chế cùng luyện chế đạo binh, không phải chuyện đùa.” Kỳ Lương thấp giọng giải thích.

Hàn Lập nghe vậy, như nghĩ ra điều gì, nhẹ gật đầu.

Kỳ Lương thu hồi lệnh bài, đi vào trong lầu các.

Bên trong trang trí hết sức hoa mỹ, mặt đất được phủ bằng thảm đỏ, trên vách tường điêu khắc rồng bay phượng múa, bình phong, chậu cây cảnh nhiều không kể xiết, chỉ nhìn thôi đã biết đây là một tòa lầu các vô cùng cao cấp, xa hoa.

Các nữ tì mặc áo đỏ đứng ở các nơi trong phòng, khi thấy hai người tiến đến đều vén áo thi lễ.

Những nữ tì này thoạt nhìn không khác so với thường nhân, nhưng không hề mang hơi thở của sự sống, đều là Đạo binh.

Hơn nữa những đạo binh nữ tì này, từng người đều tỏa ra khí tức có thể so với tu sĩ Hợp Thể Kỳ.

Hàn Lập cẩn thận đánh giá những nữ tì này, nhận thấy đôi mắt vô cùng trong sáng, động tác thập phần linh hoạt, không hề có chút si ngốc nào, so với thường nhân cũng không khác biệt gì.

Hắn hôm nay đã luyện chế được Đạo Binh, ánh mắt ở trên phương diện này đã hơn xa so với trước đây.

Cho dù là như thế, hắn vẫn nhìn không ra làm cách nào mà Thiên Hạt Phái có thể luyện chế ra được những nữ tì Đạo Binh này.

Hắn có trong tay lôi giáp Đạo Binh, tuy rằng thân thể cứng rắn, động tác mau lẹ, so về sức chiến đấu có lẽ hơn những nữ tì Đạo Binh này, nhưng nếu so về sự linh mẫn thì sợ cũng phải cam bái hạ phong.

Vào lúc này, một bóng người từ bên trong bước nhanh ra, nguyên lai là một thiếu phụ, nhìn qua còn rất trẻ, cung kính thi lễ với hai người bọn họ, rồi nói: “Bái kiến hai vị tiền bối.”

“Dẫn bọn ta đi tới đại sảnh giao dịch.” Kỳ Lương nhàn nhạt nói.

“Vâng, hai vị tiền bối xin mời theo ta.” Thiếu phụ vội đáp ứng một tiếng, mang theo hai người đi thẳng lên lầu, rất nhanh đã đi tới đại sảnh tầng thứ ba.

Đại sảnh có diện tích khá lớn,cũng không có một ai, bên trong chỉ bày vài cái bàn cùng một ít đồ dùng trong nhà.

Trong phòng có đặt một bức bình phong cực lớn, bên trên vẽ một bộ tranh Sơn Thủy đồ, tuy rằng văn chương dày đặc nhưng trông rất sống động, làm cho người khác vừa nhìn liền có cảm giác như lạc vào một cảnh tượng kì lạ.

Hàn Lập nhìn quanh phòng, nhíu mày, lập tức xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía tấm bình phong.

Chỉ thấy thiếu phụ trong miệng lẩm bẩm, tay bấm pháp quyết, đánh ra một đạo bạch quang chui vào trong tấm bình phong.

Tấm bình phong ngay lập tức hiện ra một tầng ánh sáng trắng, khung cảnh sơn thủy cũng nhất thời như được sống lại, xoay tròn chuyển động không ngừng.

Phía trên bức tranh cũng nổi lên một vầng sáng màu đen, dung hợp với tầng ánh sáng trắng bên ngoài, hóa thành một cánh cửa màu đen.

Hàn Lập nhìn thấy cảnh này, trong mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.

Tiếng chú ngữ trong miệng thiếu phụ vang lên không dứt, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết.

Cánh cửa màu đen tản mát ra Hắc quang càng lúc càng sáng, hơn nữa còn nhanh chóng biến lớn.

“Xoẹt.” Một tiếng trầm đục vang lên, cánh cửa màu đen thình lình từ bức bình phong bắn ra, lơ lửng ở phía trước, sau đó tách về phía hai bên, lộ ra một cái thông đạo.

“Thỉnh hai vị tiền bối, đại sảnh ở phía trước, xin mời.” Thiếu phụ đình chỉ việc thi pháp, nói ra.

Kỳ Lương nhẹ gật đầu, phất phất tay, ý bảo nàng có thể rời đi.

Thiếu phụ lập tức thi lễ một cái, nhanh chóng lui xuống.

“Đi thôi.” Kỳ Lương cất bước đi vào thông đạo.

Hàn Lập bước đi, trong lòng không ngừng dò xét thông đạo, ánh mắt lộ ra một tia dị sắc.

Thông đạo trước mắt này hiển nhiên cũng là một loại cấm chế không gian, thủ đoạn vô cùng cao minh, không gian cực kì ổn định.

“Thiên Hạt Phái tinh thông cấm chế không gian, am hiểu việc tạo ra hư không dị cảnh, nghe nói trong tông môn chúng ta có một ít Bí cảnh đều là do Thiên Hạt Phái hỗ trợ sáng lập.” Kỳ Lương nhìn thấy Hàn Lập có vẻ quan tâm liền nói.

Hàn Lập nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó lập tức nhíu mày hỏi: “Bất quá cũng chỉ là một cái trao đổi hội mà thôi, cũng không phải sự tình gì trọng yếu, vì sao lại làm cho người khác cảm thấy phiền toái như vậy, lại còn làm bên trong bí cảnh, chẳng lẽ trong đây có rất nhiều người, ngoài đại sảnh không thể chứa hết ư?”

“Ha ha, nhân số thật ra không phải là nhiều, Thiên Hạt Phái làm ra hành động này thứ nhất là để bố trí không gian cho sang trọng, kết giao với nhiều tu sĩ Chân Tiên Cảnh, thứ hai cũng là muốn phô trương thế lực của mình.” Kỳ Lương lắc đầu cười.

“Thì ra là thế.” Hàn Lập có chút hiểu ra, gật đầu.

“Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, trao đổi hội tại đây mỗi ngày đều diễn ra một lần, Lệ huynh nếu có hứng thú, đợi chút nữa ta sẽ bảo người làm cho huynh một cái Thiên Hạt Lệnh, mấy ngày tới huynh cũng có thể tự mình tới đây.” Kỳ Lương nói thêm.

“Vậy làm phiền Kỳ huynh rồi.” Hàn Lập mỉm cười đa tạ.

“Lệ huynh khách sáo rồi, Lệ huynh tu vi cao thâm, bọn hắn còn ước gì được kết giao ngay đấy.” Kỳ Lương khoát tay áo nói.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cuối thông đạo, bước vào một đại sảnh, trước mắt có một lão đạo thân hình dáng cao lớn mặc áo bào xanh nhìn về phía hai người mỉm cười.

“Kỳ đạo hữu, hoan nghênh, hoan nghênh. Ồ, vị đạo hữu này là…?” Lão đạo chạy ra đón chào, nhìn thấy Hàn Lập phía sau lưng Kỳ Lương, hơi ngẩn ra.

“Vị này là Lệ trưởng lão của bổn môn, hảo hữu của tại hạ, quanh năm khổ tu ở trong tông môn, cho nên ít người biết. Lệ huynh, vị này chính là người của Thiên Hạt Phái – Thường Hạc đạo hữu, cũng là người chủ trì trao đổi hội lần này.” Kỳ Lương cùng lão đạo mặc áo bào xanh dường như rất thân quen, ha ha cười, rồi giới thiệu.

“Hóa ra là Thường Hạt đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu.” Hàn Lập hướng về phía lão đạo ôm quyền nói.

“Nguyên lai là Lệ đạo hữu, thất kính, thất kính” Thường Hạc lão đạo trả lễ.

“Thường Hạc đạo hữu, Lệ huynh hôm nay là lần đầu tới đây, trên người không có Thiên Hạt Lệnh, ngươi sẽ không vì thế mà không chào đón chứ?” Kỳ Lương ha ha cười nói.

“Kỳ đạo hữu nói quá lời rồi, khách quý như Lệ đạo hữu đây chúng ta muốn mời còn sợ không mời được. Lệ đạo hữu, đây là Thiên Hạt Lệnh của bổn môn, mấy ngày kế tiếp ở đây đều tổ chức trao đổi hội, mong đạo hữu tham gia.”

Thường Hạc lão đạo nói xong, khẽ lật tay lấy ra một cái lệnh bài màu trắng, ân cần nói ra.

“Như vậy ta xin đa tạ.” Hàn Lập nhận lệnh bài, khẽ gật đầu.

“Tới đây, nhị vị xin mời đi theo ta, trao đổi hội không lâu nữa sẽ bắt đầu.” Thường Hạc lão đạo mang theo hai người đi ra đại sảnh, lại xuyên qua một hành lang gấp khúc, đi vào bên trong một gian phòng khách hình tròn.

Nơi này bố trí cực kỳ xa hoa, mặt đất được làm từ loại tài liệu đỉnh cấp có tên là Lục Long bảo thạch, trên vách tường cũng khảm nạm rất nhiều bảo thạch thượng phẩm, chiếu sáng ngời toàn bộ gian đại sảnh.

Bốn góc của đại sảnh thì đặt bốn cái tiểu đỉnh vô cùng cổ kính, trong đỉnh thiêu đốt một sợi dây màu vàng nhạt, hương thơm toát ra khiến người khác ngửi vào vô cùng thoải mái, hiển nhiên cũng là một loại hương liệu cực kì quý báu.

Tại chính giữa phòng khách đặt một cái bàn tròn lớn, xung quanh để hai mươi mấy cái ghế lớn.

Những cái bàn này đều dùng ngọc thạch chế tạo, tỏa ra ánh sáng màu lam, mang theo một cỗ khí tức mát lạnh, làm cho người khác chấn động tinh thần, đây rõ ràng là tài liệu cực phẩm.

Bên cạnh bàn tròn lúc này đã ngồi mười mấy người, nam nữ đều có, tu vi không sai biệt lắm đều là tu sĩ Chân Tiên Cảnh.

Trông thấy ba người đi tới, ánh mắt mọi người đều nhìn lại, trong đó có vài người dường như cũng quen biết với Kỳ Lương, đối với Hàn Lập chỉ nhìn thêm vài lần rồi sau đó dời ánh mắt đi.

Hàn Lập không chớp mắt, tìm một chỗ ngồi xuống, lúc này mới bất động thanh sắc nhìn mọi người xung quanh.

Mọi người ở đây gần một nửa đều là trưởng lão Chúc Long Đạo, trong đó Hàn Lập có ấn tượng với hai ba người, những người còn lại nhìn vào phục sức đều là người đến từ bên ngoài, hắn lại càng không nhận ra một ai.

Kỳ Lương giao lưu rộng rãi, ngồi nơi đây không ít người tới bắt chuyện, cộng với việc Thường Hạc lão đạo xuất hiện, không ít người tới nhờ cậy, không khí đại sảnh cũng vì vậy mà bắt đầu sôi động hẳn lên.

Hàn Lập không có tham dự vào cuộc nói chuyện, chỉ im lặng ngồi một bên, ánh mắt tùy ý quét một vòng.

Dùng thần thức cường đại của hắn, đã nắm rõ tu vi của tất cả mọi người trong sảnh, mười tu sĩ Chân Tiên, hơn phân nửa đều là Chân Tiên sơ kỳ, Chân Tiên trung kỳ chỉ có 2 người.

Một người trong đó là một nam tử trung niên có gương mặt phúc hậu, mang phục sức trưởng lão Chúc Long Đạo, trên miệng có hai hàng râu đen dài, đôi mắt quay tròn chuyển động, nhìn bộ dáng thập phần lanh lợi. Tướng người giống như con chuột mập.

Người còn lại là tu sĩ từ bên ngoài tới, là một lão giả mặc áo trắng, thần sắc lạnh lùng, một mực nhắm mắt ngồi ở chỗ kia, cũng không để ý tới mọi người xung quanh một chút nào cả.

Tên trung niên nam tử trưởng lão Chúc Long Đạo cảm nhận được ánh mắt của Hàn Lập liền quay đầu nhìn lại, hai người ánh mắt giao nhau.

Người này thấy ánh mắt Hàn Lập nhìn mình thì nhếch miệng cười, trên miệng hàng râu run rẩy hai cái, thoạt nhìn có chút hoạt kê.

Trong lòng Hàn Lập có chút buồn cười, thần sắc tự nhiên sẽ không để lộ ra, cũng hơi gật đầu, đang tính dời ánh mắt đi chỗ khác thì đúng lúc này, trong mắt tên trung niên nam tử kia bỗng nổi lên một tầng hắc mang, hơn nữa nhanh chóng xoay tròn, hình thành hai cái vòng xoáy.

Một cỗ hấp lực kì dị từ trong mắt gã bắn ra, quấn chặt lấy ánh mắt của Hàn Lập.

Cảnh sắc quanh người Hàn Lập bỗng nhiên biến đổi, đại sảnh cùng mọi người biến mất, thay vào đó là một thế giới đầy sương trắng.

Sương trắng bỗng nhiên cuồn cuộn, vài nữ tử từ trong sương mù hiện thân đi tới, ăn mặc hở hang, lộ ra từng đường cong uyển chuyển, làm ra các động tác khêu gợi với Hàn Lập.

“Huyễn thuật ư…” Hàn Lập không để ý tới nữ tử xung quanh chút nào, đôi mắt nhìn lướt qua xung quanh, trong miệng cười nhạt, thở ra một hơi.

Quanh người hắn, các nữ tử tự động tiêu tán, đồng thời thế giới sương trắng xung quanh đột nhiên hiện ra vô số vết nứt, sau đó ầm ầm vỡ vụn, một lần nữa quay về cảnh trong đại sảnh.

Khuôn mặt của tên trung niên nam tử hơi run lên một chút, hắc quang trong mắt trở nên hỗn loạn, sau đó biến mất, trên mặt lộ ra một tia kinh hãi.

Ánh mắt Hàn Lập lạnh lùng, nhìn về phía trung niên nam tử.

Trung niên nam tử vẻ mặt vô cùng ảo não, làm ra bộ dáng cười làm lành với Hàn Lập.

Hai người lần này mặc dù ám đấu với nhau, tuy rằng đã che giấu nhưng mọi người trong sảnh này đều là tu sĩ Chân Tiên Cảnh, tự nhiên không thể không biết, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.