Chương 1316: Làm việc thiện bố thí

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lão giả khôi ngô bị mấy tên đạo tặc chung quanh sử dụng binh khí dài cuốn lấy, không rảnh đi ngăn cản những mũi tên bắn tới kia, mắt thấy sẽ táng thân dưới mưa tên.

Vào thời khắc này, một đạo điện quang màu vàng hình quạt từ trên trời giáng xuống, quét vào trên những mũi tên kia.

Thanh âm “Ầm ầm” nổi lên, những mũi tên do tinh cương chế tạo kia đụng một cái đến đạo thiểm điện màu vàng, lập tức nổ tung, hóa thành đạo đạo khói xanh.

Đạo điện quang màu vàng kia lập tức phân liệt ra, hóa thành trên trăm đạo thiểm điện nhỏ bé, đánh chuẩn xác vào trên thân những đạo phỉ kia, không trật cái nào.

Một tiếng sét đùng đoàng vang lên!

Những đạo phỉ kia đều bị đánh bay ra ngoài, sau khi rớt xuống toàn thân run rẩy kịch liệt, kêu rên liên hồi, nhưng không có ai chết cả.

Lão giả khôi ngô cũng không bị thiểm điện bổ trúng, ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, cảm thấy không thể tin vào hai mắt mình.

Thiểm điện màu vàng rất nhanh phiêu tán, những đạo phỉ ngã xuống đất, giãy giụa một hồi rồi lồm cồm bò dậy, sợ hãi nhìn lại chung quanh.

“Lăn! Nếu để cho ta nhìn thấy các ngươi cướp bóc lần nữa, nhất định giết chết không tha!” Một thanh âm vô cùng uy nghiêm từ trên trời truyền ra.

Vừa mới bò dậy, một đám đạo phỉ mặt mũi tràn đầy sợ hãi, lần nữa bị kinh hãi ngồi trên mặt đất, sau đó đều tè ra quần bỏ chạy.

Lão giả khôi ngô phẫn hận nhìn những đạo phỉ kia thoát đi, cũng không truy kích.

Niên kỷ của lão đã lớn, bản thân lại bị trọng thương, hữu tâm vô lực.

Giữa không trung hoa lên một bóng người, hai thân ảnh một nam một nữ xuất hiện, chính là Hàn Lập và Tử Linh.

“Tiên Nhân. . .” Lão giả khôi ngô nhìn hai người đứng trên hư không, mặt lộ vẻ kích động.

“Ta xem ngươi khí độ chính đại, không đáng vẫn lạc ở đây, ngươi ta gặp nhau xem như hữu duyên, cho nên xuất thủ cứu ngươi một lần.” Hàn Lập nhìn lão giả khôi ngô một chút, bấm tay điểm một cái.

Một đạo thanh quang bắn ra, chui vào thể nội lão giả.

Lão giả khôi ngô cảm thấy thể nội được rót vào một dòng nước ấm to lớn, thân thể mệt nhọc bị quét sạch sành sanh, vết thương trên người nhanh chóng khép lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong lòng lão vừa mừng vừa sợ.

“Đa tạ hai vị Tiên Nhân cứu giúp, Hạng Tông vô cùng cảm kích!” Thần sắc lão giả khôi ngô khôi phục, khom người thi lễ một cái với hai người Hàn Lập.

Theo lão giả khôi ngô nói lời cảm tạ, một cỗ lực lượng vô hình giáng lâm lên trên thân Hàn Lập.

Hắn bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, quanh hai người loé lên lôi quang, lúc lão giả khôi ngô đứng thẳng lên, hai người đã biến mất không thấy gì nữa.

. . .

Phi Dực Tiên Vực, trên một hồ nước khổng lồ, một chiếc thuyền lớn đang đi trên đó.

Bất quá giờ phút này sóng cả mặt hồ quay cuồng, từng đầu xúc tu đen nhánh từ chỗ sâu trong hồ quấn chặt thuyền lớn, muốn bóp nát cả chiếc thuyền.

Cũng may thuyền lớn kia dùng tài liệu dị thường kiên cố, mặc dù rung động lách cách, cũng không có dấu hiệu vỡ ra.

Trong khoang thuyền lớn, giờ phút này có vài chục người, thoạt nhìn là một đám du khách, chen thành một đoàn run lẩy bẩy.

Nước hồ cuồn cuộn kịch liệt, một cự thú màu đen xông ra, nhìn tựa hồ là một loại cự quái bạch tuộc nào đó, mở ra miệng lớn tanh hôi cắn tới thuyền lớn.

Mọi người trên thuyền thấy cảnh này, lập tức kêu khóc một mảnh.

“Ầm ầm” một tiếng sét đùng đoàng vang lên giữa không trung, một đạo thiểm điện màu vàng bổ xuống, đánh vào trên thân bạch tuộc cự quái.

Da thịt ngay cổ và vùng phụ cận của bạch tuộc cự quái bong ra, trên thân lượn lờ từng đạo hồ quang điện, trong miệng phát ra tiếng hét sợ hãi, xúc tu cuốn lấy thuyền lớn lập tức buông ra.

“Vèo” một tiếng, thân hình cự quái khổng lồ chui vào trong hồ, biến mất không thấy gì nữa.

Đám người trên thuyền từ cõi chết trở về, vui đến phát khóc.

Giữa không trung hoa lên bóng người, thân ảnh Hàn Lập và Tử Linh xuất hiện. Trong tay Hàn Lập còn lượn lờ một đạo hồ quang điện màu vàng.

“Tiên Nhân, là Tiên Nhân đã cứu chúng ta, mau ra đây bái tạ. . .” Trên thuyền có người nhìn thấy Hàn Lập và Tử Linh, lên tiếng kinh hô, vọt ra ngoài thuyền bái lễ với Hàn Lập và Tử Linh.

Những người khác nghe tiếng, cũng vội vàng chạy ra, hành lễ với hai người Hàn Lập.

Khoé miệng Hàn Lập cười một tiếng, bên ngoài thân chớp động lôi quang màu vàng, lần nữa biến mất.

. . .

Bắc Lộ châu, Đại Thanh sơn mạch mưa to liên tục cả tháng, dẫn phát núi lở. Một tiểu sơn thôn bên dưới sắp bị đất đá dòng lũ bao phủ.

Một đạo lam quang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, toàn bộ sơn phong sụp đổ lập tức bị băng phong, đất đá trôi nổi cũng bị đông kết, thôn nhỏ dưới núi vẫn bình yên vô sự.

Thôn dân thoát khỏi một kiếp, sau khi mừng rỡ, không nhịn được hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Giữa không trung hoa lên bóng người, thân ảnh Hàn Lập và Tử Linh hiển hiện.

“Tiên Nhân, là Tiên Nhân hiển linh! Tiên Nhân đã cứu chúng ta. . .”

. . .

Hàn Lập làm việc thiện cứu người khắp nơi tại Phi Dực Tiên Vực, trong nháy mắt đã qua hai ba mươi năm.

Hắn đã cứu người không biết bao nhiêu người, thanh danh dần dần lưu truyền ra các nơi ở Phi Dực Tiên Vực, thậm chí có vài chỗ phàm nhân đã lập ra miếu thờ cúng Hàn Lập.

Đồng thời do đông đảo người may mắn gặp qua chân dung Hàn Lập, truyền miệng miêu tả, dung mạo bộ dáng hắn cũng dần dần rõ ràng, cũng được rèn đúc thành các loại pho tượng cung phụng tại miếu thờ điện đường, ngày bình thường hương hỏa không dứt.

Một ít tu tiên phái ở Phi Dực Tiên Vực cũng dần dần nghe được tiếng gió, phái người điều tra sự tình các nơi liên tục xuất hiện Tiên Nhân cứu người.

Hàn Lập không muốn dây dưa với thế lực tu tiên tại Phi Dực Tiên Vực, mang theo Tử Linh lặng yên rời đi, tiến về Tiên Vực phụ cận.

Trên không Man Hoang giới vực bên ngoài Phi Dực Tiên Vực, một chiếc phi thuyền lao đi vùn vụt. Hàn Lập nhắm mắt tĩnh tọa, tựa hồ đang cảm ứng cái gì.

Sau một hồi lâu, hắn mở to mắt.

“Hàn huynh, cảm ứng Thiện Thi tiến triển thế nào rồi?” Tử Linh ngồi ở một bên, nhìn thấy Hàn Lập tỉnh lại, mở miệng hỏi.

“Có chút, cuối cùng có thể miễn cưỡng cảm ứng được Thiện Thi tồn tại.” Hàn Lập từ tốn nói, trong giọng nói tựa hồ cũng không bao nhiêu ý mừng.

“Có vấn đề gì không?” Tử Linh bén nhạy phát giác được cảm xúc Hàn Lập, ôn nhu hỏi.

“Quả thật có chút vấn đề, mấy năm nay ta làm việc thiện khắp nơi, nhưng lấy được lực gia trì lại càng ngày càng ít, nhất là một năm gần đây, cơ hồ không có chút nào đáp lại.” Hàn Lập cau mày.

“Tại sao như vậy?” Gương mặt xinh đẹp Tử Linh biến đổi.

“Không rõ. Bất quá Thiện Thi trong cơ thể ta mới vừa vặn có thể miễn cưỡng cảm ứng được, khoảng cách tình trạng trảm thi còn rất xa, bất luận thế nào cũng phải tìm biện pháp giải quyết, nếu không sẽ đình trệ như vậy.” Hàn Lập trầm giọng nói.

Tử Linh chậm rãi gật đầu, im lặng không nói.

“Ta đang suy nghĩ, có phải vì gần đây cứu được người khá ít, công đức không đủ, mới làm cảm ứng Thiện Thi đình trệ.” Hàn Lập chậm rãi nói.

“Có khả năng này, nhưng cũng có thể là nguyên nhân khác. Đúng rồi, Hàn huynh, ngươi trợ giúp người khác, lấy được phản hồi nhiều nhất là lần nào?” Đôi mắt đẹp Tử Linh chớp động hỏi.

“Lấy được phản hồi nhiều nhất? Hẳn là lần đầu tiên cứu hai ông cháu thuyết thư kia, sau này tương trợ người khác, cũng không cao như lần đầu kia, thậm chí cơ hồ không có.” Hàn Lập khẽ giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ta nhớ sau này Hàn huynh tương trợ người khác, có vài lần cứu số người đều nhiều hơn hai người kia, xem ra hẳn không phải vấn đề nhân số.” Tử Linh lắc đầu.

“Có lý, vậy lần thứ nhất giúp người có khác gì nhiều lần sau?” Hàn Lập chậm rãi gật đầu, lâm vào trầm tư.

Tử Linh cũng trầm mặc không nói, thông minh như nàng, đối với lý lẽ huyền ảo tối nghĩa này, nhất thời cũng không có kiến giải gì.

“Được rồi, nếu nghĩ không ra, vậy cũng không cần hao tâm tốn sức cố nghĩ, có được thu hoạch hôm nay đã không nhỏ, sau này cứ như lúc trước, lại nhìn cơ duyên đi.” Hàn Lập suy nghĩ thật lâu, vẫn như cũ không hiểu được, không hao tâm tốn sức suy nghĩ nữa.

Tử Linh cũng gật đầu, không phí công khổ tư nữa.

Hàn Lập bấm niệm pháp quyết điểm một cái, một cỗ kim quang chui vào trong phi thuyền dưới thân.

Linh văn trên phi thuyền đột nhiên sáng gấp mười lần, tốc độ cũng tăng vọt. Hư không phụ cận tựa hồ cũng bị vạch phá.

Như vậy liên tục phi độn mười mấy ngày, hai người rốt cuộc đến một Tiên Vực mới.

Tiên Vực này có linh khí dị thường thiếu thốn, so với Bắc Hàn Tiên Vực cũng kém xa, cơ hồ tương đương tại Linh giới.

“Thật là Tiên Vực cằn cỗi. . .” Thần thức Hàn Lập khuếch tán ra, lông mày rất nhanh nhăn lại.

Tiên Vực này có diện tích rất nhỏ, không bằng một nửa Phi Dực Tiên Vực, thần thức của hắn đã bao trùm hết.

Khắp nơi Tiên Vực đều có vết tích đào móc khoáng mạch, vết thương đầy mặt đất, phảng phất một khối khăn lau bị tàn phá, linh mạch dưới lòng đất bị phá hư hầu như không còn, khó trách linh khí thiếu thốn như vậy.

Số lượng nhân khẩu nơi đây rất ít, bất luận tu sĩ hay là phàm nhân, đa số đều tập trung ở mấy khu vực đặc biệt. Mặt đất linh mạch những nơi đó không bị phá hư quá nhiều, thiên địa linh khí còn sót lại chút ít, miễn cưỡng có thể cung cấp cho tu sĩ tu luyện.

“Tiên Vực này tên gọi là gì?” Hàn Lập hỏi.

“Tiên Vực nơi đây tên là Hạc Cương Tiên Vực, hồi lâu trước kia là Tiên Vực có thiên địa nguyên khí dồi dào, ẩn chứa rất nhiều khoáng mạch. Chỉ là về sau, Thiên Đình phái người tới đây khai thác quá độ, pha hư hết linh mạch Tiên Vực này, mới dẫn đến tình trạng hiện tại.” Tử Linh lấy ra một khối ngọc giản, thần thức dò vào trong đó, trong miệng nói ra.

“Thiên Đình. . .” Hàn Lập nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng.

“Hàn huynh, ngươi muốn ở tại Tiên Vực này tiếp tục làm việc thiện giúp người sao? Tiên Vực này người ở thưa thớt, chỉ sợ hiệu suất không cao.” Tử Linh nhìn về phía Hàn Lập, hỏi.

“Xem trước một chút rồi hẵng nói, tại Chân Tiên giới vậy mà tồn tại Tiên Vực hoang vu như vậy, cũng rất hiếm thấy.” Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, từ tốn nói.

Tử Linh yên lặng gật đầu, không nói gì thêm.

Hàn Lập bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, thân thể hai người được từng đạo lôi quang màu vàng bao lại, hình thành một pháp trận lôi điện.

Lôi quang màu vàng sáng lên, thân ảnh hai người biến mất vô tung.

Một chỗ tây bắc gần thung lũng khổng lồ ở Hạc Cương Tiên Vực, rộng chừng mấy ngàn dặm.

Trong thung lũng tọa lạc một tòa đại thành, cơ hồ chiếm hết toàn bộ thung lũng, trong thành tu sĩ và phàm nhân ở hỗn tạp.

Tòa thành trì này chiếm diện tích mặc dù không nhỏ, khí tượng trong thành lại hưng thịnh không bao nhiêu, rất nhiều nơi đã hoang phế, trong không khí còn phiêu đãng nhàn nhạt mùi rỉ sắt. Trên đường trung tâm thành trì cũng có ít bóng người, người trong cửa hàng to to nhỏ nhỏ cũng ít đến đáng thương, đại đa số mọi người đều ở nhà của mình, bất luận tu sĩ hay là phàm nhân đều như vậy.

Khắp cả tòa thành trì tràn ngập dáng vẻ già nua nặng nề, phảng phất một người dần dần già đi, chờ tử vong đến.

Giữa không trung ngoài thành loé lên lôi quang, thân ảnh Hàn Lập và Tử Linh nổi lên.

Trong bầu trời, sương mù màu xám mông lung, cũng không có ai phát hiện lôi quang giữa không trung kia.

Hàn Lập nhìn thành trì phía dưới, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười.

“Đi thôi, xuống xem một chút.” Hàn Lập nói một tiếng, phi thân xuống.

Tử Linh theo sát phía sau, hai người vô thanh vô tức đáp trên một con đường.

Giờ phút này sắc trời sắp tối, toàn bộ các nơi thành thị đã rơi vào bóng tối, chỉ có lẻ tẻ ánh lửa chứng tỏ nơi đó còn có người ở.

Cửa hàng hai bên đường phố ngẫu nhiên còn có mấy nhà lóe lên ánh đèn, chiếu sáng một mảnh nhỏ khu vực chung quanh.

P/s: Cám ơn các vị đạo hữu đã donate ủng hộ nhóm dịch!

Hàn Lập đi dạo trên đường chẳng có mục đích, con mắt khép hờ, tựa hồ đang cảm ứng cái gì.

Trong lòng Tử Linh kỳ quái, nhưng cũng không hỏi gì, yên lặng đi theo bên cạnh Hàn Lập.

Xin đừng quên đăng ký kênh nhé!