Chương 84: Pho tượng

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong rừng rậm tĩnh mịch, rất nhiều cây cổ thụ đẹp và xanh um tươi tốt.

Hàn Lập đi thẳng vào rừng. Với kiến thức lịch duyệt của hắn vậy mà bây giờ trong lòng cũng dâng lên cảm giác chưa từng gặp qua, vô cùng kinh ngạc.

Lọt vào trong tầm mắt là rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh trưởng. Thậm chí một số cực phẩm linh tài trăm năm khó gặp ở Linh Giới lúc này cũng có thể tùy ý tìm ra. Không những thế phần lớn không phải là cây ít năm mà đa số đều đã ngoài ngàn năm, thậm chí còn có một vài cây vài vạn năm trở lên.

Ngoài ra, còn có một vài cây linh dược mà hắn không biết nhưng phần lớn ẩn chứa linh lực kinh người hoặc có mùi vị và vẻ ngoài kỳ lạ. Tất nhiên, hắn không chút khách khí mong muốn sở hữu tất cả.

Mặc dù, khi vừa bước vào không gian bong bóng thần bí, hắn đã dùng thần thức quét qua một lần nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn khiến trong lòng sợ hãi, thán phục không thôi. Hắn nghĩ thầm bản thân thật may mắn khi mới vừa rồi không vội vã rời đi.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, thân ảnh Hàn Lập dừng ở một khu vực tương đối rộng rãi trong rừng rậm. Nơi đây thưa thớt cây rừng, cũng không có linh dược sinh trưởng mà hiện lên vẻ hoang vu.

Tại một chỗ cách hắn hơn trăm trượng là một huyệt động cực lớn rộng hơn trăm trượng, giống như là một bao tải khổng lồ. Cửa động tối đen như mực.

Hàn Lập đứng tại chỗ, đánh giá qua mọi nơi, sau khi thấy không có dị thường, hắn mới đi đến trước huyệt động, nhìn vào bên trong.

Huyệt động này không phải dốc thẳng đứng xuống, mà là dốc chéo vào lòng đất, kéo dài xuống dưới, bên trong không ngừng truyền ra tiếng gió “Ù ù”.

Mắt Hàn Lập chớp động ánh lam, nhanh chóng lướt nhìn vào bên trong huyệt động.

Trong động lờ mờ có chút ẩm ướt, từ trên đỉnh động cùng hai bên vách đá đều có tiếng nước nhỏ xuống, giẫm lên mặt đất thấy rất xốp.

Sau chừng một giờ đồng hồ từ lúc họ Hàn tiến vào, huyệt động đột nhiên chuyển hướng dốc xuống dưới. Hơn nữa, bốn phía thành động là nham thạch lại xuất hiện xen lẫn từng khối Tinh Thạch tản mát ánh sáng trắng le lói.

Mới đầu thưa thớt nhưng càng đi xuống, Tinh Thạch ngày càng dày đặc, dần dần chiếu sáng cả lối đi.

Lại một giờ đồng hồ tiếp tục đi, hắn rốt cuộc đã tới cuối huyệt động, hiện ra một cái cống, phía dưới là một khu vực rộng lớn có phạm vi mấy trăm trượng.

Phía trên miệng cống phủ đầy Tinh Thạch, phát ra hào quang màu trắng lành lạnh, khiến cả huyệt động bừng sáng.

Dưới đáy cống có tiếng nước chảy róc rách. Đúng là có một mạch nước ngầm chảy qua, đã tích thành một hồ nước nhỏ ở chỗ này. Xung quanh hồ nước là một vùng đất cát được tạo thành từ Tinh Sa vàng óng.

Ánh sáng trắng hoà lẫn với gợn sóng trên mặt hồ khiến bốn phía thành động hiện lên những gợn sóng ánh sáng lăn tăn tạo nên vẻ đẹp yêu dị.

Lúc này, Hàn Lập cũng không có tâm trí đâu để thưởng thức cảnh đẹp. Ánh mắt hắn một mực tập trung tại chính giữa cống, nơi có một khối đá cực lớn nhô lên trên mặt hồ.

Bề mặt phẳng trên khối đá rộng ước chừng hơn ba mươi trượng, một cái cây kỳ dị, cao chừng mười trượng mọc lên.

Thân cây gần giống với cây đào trên trần thế nhưng hoàn toàn trụi lủi, không mọc ra lá cây nào. Tuy nhiên, trên cành lại mọc ra các trái cây giống trái đào.

Hàn Lập nhảy xuống, tới gần gốc cây. Hắn bắt đầu cẩn thận đánh giá cây này.

Hắn phát hiện trên bề mặt thân cây có phân bố các đường vân huyền diệu chưa bao giờ thấy qua, không phải do được khắc lên mà giống như được sinh ra một cách tự nhiên.

Trái cây còn đặc biệt kỳ lạ hơn, bề mặt dày đặc đường vân uốn éo tạo ra hình thù cổ quái phảng phất như mặt người, lần lượt có hình như mặt lão già trên tám mươi tuổi, như hài nhi mới sinh, rồi lại giống như là phu nhân trung niên. Tất cả các hình thù đều không giống nhau.

Nhưng mà mặc kệ đường vân thế nào, những hình người trên bề mặt trái đào đều không ngoại lệ, tản mát ra từng cỗ nguyên khí kinh người, chứa đựng thuộc tính thổ.

Lúc trước cũng vì phát hiện ra cỗ nguyên khí này nên hắn mới bị hấp dẫn đến nơi đây.

Hàn Lập sờ cằm, trên mặt như nghĩ tới một cái gì đó, trong lòng đã có suy đoán mơ hồ.

Không gian bong bóng thần bí này vốn thuộc về Cự Nhân một mắt nhưng dị thú Nhân Mã chính vì gốc cây đào kỳ dị này mà không tiếc thân đánh một trận sống chết.

Tuy rằng hắn không cách nào nhận ra lai lịch cây này cùng những trái đào, nhưng có thể khẳng định, khiến cho hai quái thú có tu vi có thể so với cấp bậc Chân Tiên đánh nhau, tuyệt không đơn giản. Chắn hẳn phải là một thiên địa linh bảo không biết tên nào đó.

Nhưng điều này đã không còn trọng yếu vì hiện giờ tất cả mọi thứ ở đây đều thuộc về một mình hắn sở hữu rồi.

Tiên Giới.

Trên không trung tại một sơn mạch không biết tên, mây đen che kín, cuồng phong gào thét cùng với tuyết đang không ngừng rơi xuống, cuốn bay đầy trời. Cả trời đất đều tối tăm mờ mịt.

Trên sơn mạch có hơn mười ngọn núi, dưới sườn núi còn có thể nhìn thấy cây cối lẻ tẻ bị phủ một lớp tuyết thật dầy biến thành mảnh trắng như tuyết mọc lên, hoàn toàn bị đóng băng.

Giữa trời đất, ngoại trừ tiếng cuồng phong gào rít giận dữ, chính là tiếng tuyết tuôn rơi xuống đất. Trừ những thứ đó ra thì không còn động tĩnh nào khác, càng không thấy bất kỳ dấu vết nào của sự sống.

Thế nhưng vào lúc này, tại chỗ sâu trong lòng ngọn núi cao lớn nhất, chợt có một đạo thanh âm sắc nhọn của phụ nữ xuyên qua tầng tầng lớp tuyết, không chút nào bị ảnh hưởng của cuồng phong truyền ra:

“Là ai? Là ai lớn gan như vậy, dám giết Linh sủng của ta? Bất luận là người nào, ta sẽ tìm ra ngươi đem bầm thây vạn đoạn, rút thần hồn trấn áp dưới núi này, cho ngươi mãi mãi không được luân hồi!”

Thanh âm tràn đầy phẫn nộ, truyền ra lay động cả cuồng phong khiến bên trong núi tuyết đều chấn động, run lên.

Vô số khối tuyết cực lớn không biết được tích lũy từ bao nhiêu năm tháng nứt, gãy ra, rồi từ trên vách đá dựng đứng rào rào rơi xuống, cuốn theo vô vàn tuyết đọng, lao ầm ầm xuống dưới núi, vang lên thanh âm “bùm bùm” giống như trống trận.

Tai một vùng xanh thẳm trong hải vực của Bắc Hàn Tiên Vực.

Một vòng tròn ánh sáng mặt trời toả ra trên bầu trời lồng lộng, như bầu trời quang đãng sau cơn mưa, từng đám mây trắng mỏng bay lững lờ. Trên mặt biển, gió thổi nhè nhẹ, từng trận thủy triều không ngừng dâng lên êm đềm.

Trên mặt biển sóng vỗ rì rào, có một hòn đảo màu đen rộng mấy ngàn dặm. Ranh giới tiếp giáp với biển bị vô số đá ngầm màu đen hình thù kỳ quái bám vào, hình dáng không theo bất cứ quy tắc nào. Nhưng từ trên cao quan sát, hình dạng của đám đá ngầm này lại giống như một tán lá cây vô cùng lớn.

Tại một bến cảng phía bắc hòn đảo, giờ phút này có rất nhiều đội thuyền thả neo nhưng trên bờ lại vắng teo, không có ai.

Từ bến cảng đi vào đảo là một con đường đá xanh rộng rãi, kéo dài một mạch tiến vào rừng rậm.

Cuối con đường là một thôn xóm có kiến trúc mang phong cách cổ xưa, thấp thoáng ở giữa có cây cổ thụ cao lớn như che trời.

Giờ phút này, bên trong thôn xóm ánh lửa nổi lên bốn phía, khắp nơi khói đặc cuồn cuộn tỏa ra. Tiếng la hét rung trời liên tiếp, không ngừng từ các nơi truyền đến, hào quang pháp bảo tràn ngập, trong không khí nồng nặc mùi máu.

Tại một vùng hỗn độn, đổ nát thê lương ở bên trong, gần nghìn tu sĩ đang chém giết hỗn loạn, mơ hồ phân thành hai phe. Số lượng hai bên thoạt nhìn không hơn kém nhau nhiều.

Trong đó, một bên tu sĩ dường như không phải là Nhân tộc. Từng tên có thân hình cao lớn, răng nanh, da xanh, phần lớn tay cầm pháp bảo binh khí là chùy bổng, bao trùm quanh thân là một tầng quang mang màu trắng.

Ngoài ra, trong đám này còn có một ít tu sĩ dị tộc mặc áo giáp màu vàng, cao lớn như chiến sĩ nanh sói, tay cầm đại bổng. Toàn thân chúng vàng như nến, thoạt nhìn không giống người sống mà phảng phất như tượng sáp.

Tu sĩ ở bên kia thì phần lớn là Nhân tộc, có một ít binh sĩ cổ quái mặc áo giáp màu huyết hồng. Những binh sĩ mặc huyết giáp có màu da giống màu áo giáp, mặt mũi chất phác, khi giao chiến cũng không biểu lộ cảm xúc, thoạt nhìn như là cỗ Khôi Lỗi.

Tại một điểm trên cao, một tên binh sĩ huyết giáp cầm trường mâu màu huyết hồng nhảy xuống, chạy như điên lên phía trước rồi mãnh mẽ đâm vào một tên chiến binh màu vàng.

Mũi thương của huyết mâu đâm tới, một vòng xoáy màu máu bỗng nhiên nổ bung, vô số tia máu bắn ra.

Một tiếng “Oanh” vang lên.

Lồng ngực tên chiến binh màu vàng nổ tung tạo thành một lỗ thủng lớn như cái vạc, nước màu vàng sáp không ngừng chảy ra. Thân hình gã không khỏi lùi lại mấy bước.

Nhưng sau một khắc, hai chân gã hơi co, nhanh như điện nhảy lên, tay đột nhiên vung Lang Nha Bổng liền hiện ra vô số bổng ảnh hoá thành một vòi rồng màu vàng to lớn, cuốn thẳng đến binh sĩ huyết giáp.

Bụp!

Binh sĩ huyết giáp không kịp đề phòng, thủ cấp lập tức nổ tung, nhưng vào thời khắc cuối cùng, trường mâu trong tay mãnh liệt ném ra, hóa thành một đạo huyết ảnh trực tiếp đâm xuyên qua đầu chiến binh màu vàng.

Hai tên hầu như đồng thời ngã xuống đất, một tên hóa thành một vũng máu loãng, tên kia tức thì biến thành một vũng nước sáp.

Ở một chỗ khác, trên một bức tường thành đột nhiên quỷ dị loé lên hiện ra thân ảnh một lão giả ục ịch, tay cầm một bình ngọc màu máu, miệng bình úp xuống, hướng đến bên ngoài hơn mười trượng, nơi một tên binh sĩ đang đuổi giết một tên tu sĩ Dị tộc khác.

Tay lão giả vỗ nhẹ vào đáy bình, miệng bình lóe lên huyết quang, tơ máu rậm rạp chằng chịt phun ra, đan vào nhau, quấn thành một cột sáng màu máu, im hơi lặng tiếng vọt thẳng tới hậu tâm tên Dị tộc.

Một màn quỷ dị xuất hiện!

Cột sáng màu máu hơi chạm đến tầng bạch quang bên ngoài thân Dị tộc, lập tức dừng một chút, dù chưa hoàn toàn triệt tiêu, thế nhưng uy lực tựa hồ như trong nháy mắt giảm ba phần.

Huỵch!

Tên Dị tộc tuy bị đánh ngã loạng choạng, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, nhưng căn bản như không chờ cơn đau đến, y xoay người một cái, rống lên giận dữ phóng về phía lão giả.

Tình cảnh tương tự ở các nơi trong thôn cứ thế diễn ra.

Bất luận là chiến binh màu vàng hay là binh sĩ huyết giáp, lúc chém giết đều dũng mãnh dị thường, rất hung hãn không sợ chết, khí thế như bất chấp ngọc nát đá tan. Tuy nhiên vì số lượng tương đương, thực lực cũng không kém bao nhiêu, tự nhiên chưa cách nào phân định thắng thua.

Bên tu sĩ dị tộc vì có bạch quang quỷ dị che chở trên thân, thế nên uy năng của bất kỳ pháp bảo hay pháp thuật nào đánh lên người đều yếu đi ba phần. Trên chiến trường, chúng rất nhanh chiếm được thế thượng phong, bức bách tu sĩ nhân tộc không ngừng lùi lại, hội tụ dần về phía trung tâm thôn xóm.

Cùng lúc đó, trên một quảng trường đá trắng tại trung tâm thôn xóm, mười mấy người mặc áo khoác đen yên lặng bao quanh một pho tượng đang ngồi khoanh chân khổng lồ nhưng miệng họ lẩm nhẩm chú ngữ cổ quái khó hiểu.

Những người này gồm cả nam, nữ, lão ấu, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt. Từng người một kéo tay áo lên, để lộ cánh tay trước người.

Khi cổ tay từng người bọn họ vung lên thì đều có một tơ máu mảnh khảnh tuôn ra. Từng giọt máu đỏ chảy ra, nhỏ xuống mặt đất trước người.

Trên mặt đất, có các rãnh được khắc sâu nửa chỉ, kết nối với nhau tạo thành một đồ văn trận pháp tương đối phức tạp, liên thông giữa chỗ này và pho tượng.

Pho tượng cao chừng mười trượng, được điêu khắc theo hình ảnh một thanh niên nho sinh, đầu đội khăn chít, tay cầm quyển sách, mắt hướng về phương xa.

Nếu Hàn Lập ở đây thì sẽ rất kinh ngạc vì năm bộ phận trên khuôn mặt của pho tượng này thì có đến ba bộ phận cực kỳ giống hắn, còn về kích thước cơ thể thì rõ ràng cao lớn hơn so với Hàn Lập.

Đứng trước pho tượng là một lão giả tóc trắng khoác trường bào màu xám. Hai tay lão giao nhau ôm lấy hai vai, vẻ mặt tràn đầy thành kính, hướng về phía pho tượng cầu khấn:

“Tổ Thần vĩ đại! Kính mong lắng nghe lời triệu hoán của bề tôi trung thành trong huyết mạch, xin Người hãy hàng lâm!”