Chương 874: Mặt sẹo chết

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Thực không dám giấu diếm, nếu muốn giúp ngươi trị liệu hoạ này, nơi khác thì không nói, nhưng ở toàn bộ Thanh Dương Thành này, chỉ sợ cũng không có bao nhiêu người có thể làm được, mà ở trong khu thứ chín này, cũng chỉ vẻn vẹn có một mình ta mà thôi.” Hàn Lập lắc đầu, nói ra.

“Chỉ bằng Lệ đạo hữu nhìn một cái đã xem thấu, hơn nữa một câu nói toạc ra tai hoạ ngầm trên người ta, ta tin tưởng Lệ đạo hữu là người duy nhất trong Thanh Dương Thành có thể cứu ta. Chẳng qua không biết, Lệ đạo hữu ngươi muốn như thế nào mới cứu?” Độc Long gật đầu nhẹ, nói ra.

“Nếu như vấn đề của ngươi chính là phương pháp mở khiếu bị sai, như vậy trước hết nên bắt đầu từ phương pháp mở khiếu. Ta cũng có một bộ bí điển tu luyện tên là Vũ Hóa Phi Thăng Công, đồng dạng cũng mở khiếu trên hai chân, cho nên ta có thể truyền thụ phương pháp mở khiếu này cho ngươi.” Hàn Lập suy nghĩ một chút, sau đó nói ra.

“Phương pháp mở khiếu? Những khiếu huyệt kia ta đã mở gần hết, hôm nay lại mở khiếu ở đó tiếp thì còn hữu dụng không?” Độc Long gãi gãi đầu, không hiểu hỏi.

“Chỉ vận dụng phương pháp mở khiếu này đương nhiên không thể thành công, còn cần có thần thức chi lực cường đại phụ trợ, ta vừa vặn có thần thức cũng không kém.” Hàn Lập lắc đầu, cười nói.

Độc Long thấy vậy, trên mặt lộ ra một vòng tiếu ý phức tạp: “Như vậy xem ra, chuyện này mà rời Lệ đạo hữu thì thật đúng là không thể làm được, chỉ sợ điều kiện của Lệ đạo hữu cũng không đơn giản a?”

“Ha ha, Độc Long đạo hữu quá lo lắng rồi, Lệ mỗ ngoại trừ tu luyện cần chút ít Thú hạch, cũng chỉ có chút chuyện nhỏ, cần đạo hữu trợ giúp thoáng một chút.” Hàn Lập cười hắc hắc, nói ra.

“Lệ đạo hữu cứ nói đừng ngại, nếu có thể làm được, Độc Long ta sẽ không chối từ.” Độc Long khẽ nhíu mày, nói ra.

“Ta biết Độc Long đạo hữu tại khu thứ chín này giao thiệp rất rộng, thậm chí còn có thể liên lạc được với các khu khác, cho nên có mấy người muốn hỏi thăm tin tức một chút.” Hàn Lập thu lại vẻ tươi cười, thần sắc nghiêm lại nói.

“A, là người nào?” Độc Long nghi ngờ hỏi.

“Thực không dám giấu diếm, lúc trước đi cùng ta đến Thanh Dương Thành còn có hai người, một người tên là Thạch Không, người kia là Giải Đạo Nhân. Sau này ta trở thành Huyền Đấu Sĩ khu thứ chín, kết cục bọn hắn hẳn cũng không kém bao nhiêu, không biết ngươi đã từng nghe nói qua?” Hàn Lập hỏi.

“Hai cái tên này ta chưa từng nghe qua, bất quá về sau ta có thể nghe ngóng giúp ngươi một chút. Tuy tốc độ thay đổi Huyền Đấu Sĩ rất nhanh, người mới gia nhập vào cũng không ít, nhưng chỉ cần thu nhỏ phạm vi người tiến vào Huyền Đấu Trường cùng thời điểm với ngươi, tìm ra có lẽ không quá khó khăn.” Độc Long thấy yêu cầu của Hàn Lập không cao, như trút được gánh nặng nói.

“Mặt khác, Độc Long đạo hữu đã ở Huyền Đấu Trường một thời gian lâu, có từng nghe nói trong thành này có một nữ tử dung mạo cực đẹp xuất hiện không? Nàng. . .” Hàn Lập nghĩ đến Tử Linh, muốn miêu tả dung mạo của nàng, nhất thời cũng không biết mở miệng như thế nào.

“Lệ đạo hữu, có lẽ ngươi không biết? Thanh Dương Thành này thiếu nhất không phải là thú hạch cao giai, mà là nữ nhân. Đừng nói là nữ tử dung mạo cực đẹp, chính là dung mạo kha khá cũng mười phần hiếm thấy. Bachngocsach.com Nếu thật sự có nữ tử như ngươi nói xuất hiện, hẳn là đã sớm truyền khắp toàn bộ Thanh Dương Thành rồi.” Độc Long có chút cổ quái nhìn Hàn Lập một cái, lắc đầu nói ra.

Hàn Lập lại nghĩ đến Thần Dương vốn là thân tín được Thành chủ coi trọng, bên người cũng chỉ có một nữ bộc dung mạo bình thường, đối với lời nói của Độc Long cũng tin bảy tám phần, nên cũng không tiếp tục truy vấn nữa, có chút trầm mặc lại.

“Lệ đạo hữu, chẳng lẽ chuyện ngươi cần ta làm cũng chỉ có chừng này?” Độc Long nhìn Hàn Lập, có chút không quá tin tưởng nói.

“Trị liệu tai họa ngầm cho ngươi, cũng không phải một lần là xong, ngày sau phải lấy đại lượng thú hạch từ ngươi, điểm này chỉ sợ làm ngươi đau lòng a.” Hàn Lập thở dài, nói ra.

“Chẳng qua là chút Thú hạch mà thôi, nếu tai họa ngầm này triệt để tiêu trừ, liền có hi vọng tranh giành càng cao, nếu có thể tham dự Huyền đấu đẳng cấp cao hơn, đến lúc đó thu hoạch có được thì hôm nay khó có thể so sánh được.” Độc Long nghe vậy, khoát tay áo, có chút mơ ước nói.

“Không biết Huyền đấu đẳng cấp cao hơn trong lời nói của Độc Long đạo hữu là chỉ cái gì?” Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, hỏi.

“Không phải là tại hạ xem thường Lệ đạo hữu, chẳng qua là số lượng Huyền Khiếu của ngươi hôm nay vẫn còn quá ít, thời gian rất dài tiếp theo cũng không tiếp xúc được, cho nên tạm thời không cần nóng lòng hiểu rõ, về sau tự sẽ biết đấy.” Độc Long nhìn Hàn Lập một cái, nói như thế.

Đối với chuyện này Hàn Lập cũng không có ý tìm hiểu kỹ, ngược lại nói ra: “Ngoại trừ những chuyện này, ta còn muốn ngươi giao Mặt Sẹo cho ta xử lý.”

“Không biết đạo hữu muốn xử trí hắn như thế nào?” Độc Long khẽ nhíu mày, hỏi.

Hàn Lập không nói gì, chỉ đưa một tay dựng thẳng lên, tay vung lên, làm ra một động tác trảm.

“Lệ đạo hữu, tên Mặt Sẹo này mặc dù là người giảo hoạt, lúc trước cũng có điều mạo phạm đạo hữu, thậm chí lần này ta tìm ngươi gây phiền toái cũng là do hắn gây ra, nhưng hẳn là tội không đáng chết a?” Độc Long chần chờ một chút, nói ra.

“Nếu chỉ chút ít chuyện này đương nhiên tội không đáng chết, chẳng qua là hắn không nên dùng Thực Tâm Trùng lấy tính mạng của ta.” Hàn Lập lắc đầu, nói ra.

“Thực Tâm Trùng? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?” Độc Long kinh ngạc nói.

Trong nội tâm Hàn Lập hiện lên một chút nghi hoặc, kể rõ lại ngọn nguồn cho Độc Long sự tình ngày đó hắn bị Thực Tâm Trùng đánh lén.

Nghe xong, lông mày Độc Long nhíu chặt, trầm ngâm thật lâu, sau đó mở miệng nói ra:

“Lệ đạo hữu, không phải là ta có ý che chở Mặt Sẹo, thật sự là việc này có chút kỳ quặc, chỉ sợ là có hiểu lầm gì đó.”

“Hiểu lầm. . . Ngươi nói nghe một chút.” Ánh mắt Hàn Lập chớp động, chậm rãi nói ra.

“Tiểu tử Mặt Sẹo này, xác thực so với những người khác có năng lực nhiều hơn một chút, có thể lấy được một ít đồ vật trong Huyền Đấu Trường, nhưng mà tuyệt đối không thể lấy được loại đồ chơi hiếm có như Thực Tâm Trùng. Lệ đạo hữu ngươi có lẽ không biết, giá trị trùng này rất trân quý, không chút thua kém Hắc Kiếp Trùng, Mặt Sẹo căn bản không có bổn sự đó. Huống hồ trước khi ta bế quan, đã từng dặn dò hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, hắn luôn luôn không dám vi phạm mệnh lệnh của ta, như thế nào lại tự tiện chủ trương, làm ra chuyện như vậy.” Độc Long gắt một cái, nói ra.

“Nếu thực sự là như thế, việc này chính xác có chút mờ ám.” Lông mày Hàn Lập cau lại, trầm ngâm nói.

“Việc này cũng đơn giản, Lệ đạo hữu theo ta đi gặp Mặt Sẹo, chúng ta đối chất nhau, nếu thật là hắn làm, không cần Lệ đạo hữu động thủ, ta tự sẽ tự tay giết hắn. Nếu không phải, kính xin Lệ đạo hữu lưu hắn một con đường sống, dù sao hắn theo ta đã nhiều năm như vậy.” Độc Long suy tính một phen, nói ra.

“Nếu không phải hắn làm, hoặc là hắn bị người xui khiến, ta cũng có thể lưu hắn một mạng.” Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.

“Tốt! Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay bây giờ.” Độc Long đứng dậy, nói ra.

Kết quả hai người vừa mới đi ra ngoài thông đạo, Hàn Lập liền nghe phía trước truyền đến một hồi thanh âm ầm ĩ.

Hắn theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía trước một gian phòng đã tụ tập rất nhiều người, đang nhìn vào bên trong.

“A? Là phòng Mặt Sẹo, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?” Lông mày Độc Long nhíu lại, nói ra.

Hai người liếc nhau, vội vàng bước nhanh tới.

Thấy Độc Long đi đến, mọi người đứng ở cửa nhao nhao tránh lui, nhường ra một đường vào.

Sắc mặt Độc Long âm trầm, không nói hai lời đi vào phòng, Hàn Lập không nói một lời theo sát phía sau.

Hàn Lập vừa bước vào phòng, liếc mắt liền thấy Mặt sẹo đang dựa vào góc giường đá, quần áo trước ngực phanh ra, chỗ ngực huyết nhục mơ hồ, hai mắt trợn tròn, nhãn cầu lồi ra ngoài, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, hiển nhiên đã chết từ lâu rồi.

“Các ngươi ai tới đây nói một chút, đã xảy ra chuyện gì?” Độc Long cau mày, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, quát lớn.

“Sự tình là. . . Là như vầy, ngày trước ta nhờ Mặt Sẹo chuẩn bị chút Bạch Oánh Thạch Phấn, hắn nói ta hôm nay đến tìm hắn lấy. Vừa tới, ta phát hiện cửa đá không đóng, gọi hắn lại không trả lời. Ta liền đẩy cửa vào nhìn, liền phát hiện tình cảnh của hắn đã là bộ dạng trước mắt này rồi.” Một nam tử lùn da xanh xám có bờ môi dày kinh hãi nói.

Hàn Lập không nói một lời đi ra phía trước, gẩy gẩy quần áo trước ngực Mặt sẹo cho rộng ra, liền thấy ngay vị trí ngực trái đến gần bả vai có hai lổ thủng lớn chừng ngón cái, một lổ bên trong lộ ra một đoạn tàn đuôi Ngô Công màu đen, một lổ lại lộ ra nửa đoạn dây nhỏ màu trắng.

“Đây là Hắc Kiếp Trùng cùng Thực Tâm Trùng. . .” Có người nhận ra hai vật kia, sợ hãi kêu lên một tiếng.

Người chung quanh nghe vậy, nhao nhao lui về phía sau, một bộ dạng e sợ tránh gấp.

Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, thấy trong tay Mặt Sẹo còn nắm một hộp xương vuông đang mở rộng ra, hộp trắng muốt như ngọc, thoạt nhìn có chút tinh xảo khéo léo, liền đưa tay nhặt nó lên, bắt đầu cẩn thận đánh giá.

“Cái này tựa hồ là xương mũi Thực Trùng Thú chế thành, nghe nói thú này sống ở Thực Tâm Cốc, gần chỗ Thực Tâm Trùng, bản thân nó có mũi dài có thể hút Thực Tâm Trùng vào xoang mũi, lại dùng dịch nhờn trong lỗ mũi hòa tan nó. Cho nên xương mũi kia có thể khắc chế Thực Tâm Trùng, thường thường được dùng chế tác đồ chứa đựng Thực Tâm Trùng.” Độc Long cũng tới gần, đưa mắt nhìn một lát, nói ra.

“Mặt Sẹo này lại có gan lớn như thế, lại dám nuôi dưỡng Thực Tâm Trùng, đây không phải là tự tìm chết sao?” Tên nam tử lùn kia kêu lên.

“Thật sự là chơi lửa có ngày chết cháy, bị Thực Tâm Trùng chính mình nuôi dưỡng công kích mà chết. . .” Một gã Huyền Đấu Sĩ khác nói ra.

“Hắn chết rồi, vậy lúc trước đáp ứng giúp ta kiếm Cức Thú Cốt, giờ ta tìm ai đây? Ta đã đưa hắn ba miếng thú hạch Phổ La Thú mới đổi được đấy.” Một gã nam tử da xám hình thể cường tráng bỗng nhiên mở miệng nói.

“Đúng nha, Quy Lân Giáp của ta cũng không có. . .” Lại có một người ca thán.

Lúc này, một đội giáp sĩ Huyền Đấu Trường cũng chạy tới, đuổi tất cả Huyền Đấu Sĩ ra khỏi gian phòng.

Gã giáp sĩ cầm đầu tra nhìn thi thể Mặt Sẹo một lát, rồi lập tức tuyên bố tạm thời phong bế gian thạch ốc này, sau đó liền ra lệnh cho thủ hạ nâng thi thể Mặt Sẹo lên, rời khỏi chỗ này.

Mọi người vây xem thấy thế, thần sắc nguyên một đám cổ quái, nhao nhao nhìn về phía Độc Long.

Độc Long lại cùng trao đổi ánh mắt với Hàn Lập, đồng thời đi trở về gian phòng của mình lúc trước.

Nhìn bóng lưng hai người đi xa, một đám Huyền Đấu Sĩ khu thứ chín lúc này mới phản ứng kịp, hai người lúc trước vẫn còn chém giết nhau, vậy mà lúc này lại đi chung như vậy rồi?

Hai người Hàn Lập không để ý đến một hồi nghị luận sau lưng, mỗi người đều lâm vào trầm tư.

“Lệ đạo hữu, về việc này, ngươi thấy thế nào?” Một lát sau, Độc Long chủ động mở miệng hỏi.