Chương 51: Tiểu Na Di Không Gian Thuật

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từng tiếng “Phanh phanh” không dứt từ hai bên truyền đến!

Năm cái đầu lâu vừa xuất hiện nổ tung như trái dưa hấu chín mọng, Quỷ Tỷ màu máu cũng theo đó mà biến thành bột mịn vung vãi.

Mười ba thanh cốt kiếm cũng “Phốc phốc” mấy tiếng sau đó gãy thành từng khúc xương vụn. Còn cái khiên tròn màu máu càng như tờ giấy mỏng bị đánh rách nát.

Hai tiếng kêu thảm gần như vang lên cùng lúc. Thân thể gã trung niên đội mũ bạc cùng mỹ phụ mang áo hồng bị hai luồng quyền phong quét qua, trong nháy mắt liền nổ tung.

Chợt từ trong đó lóe lên hào quang màu tím!

Một Nguyên Anh cao hai tấc toàn thân màu tím, vô cùng hoảng sợ bay ra từ thi thể vụn nát mà cắm đầu bỏ chạy.

Thế nhưng thân ảnh chỉ mới sáng lên một chút tử quang, Hàn Lập đã lẳng lặng tiến sát bên cạnh. Đại thủ thình lình vung ra, bóp mạnh một cái.

Mặc cho Nguyên Anh màu tím điên cuồng vặn vẹo, liều mạng giãy giụa như thế nào, bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng bóp lại một cái, liền đã nghiền nó thành tro bụi.

Nguyên Anh của mỹ phụ áo hồng không dám bay, trong nháy mắt thừa dịp Hàn Lập bóp vỡ Nguyên Anh trung niên đội mũ bạc, nhoáng lên một cái, bám sát mặt đất mà chạy vào sâu trong núi rừng.

Hàn Lập quay đầu lại, há miệng phun ra một đạo bạch khí có hình phi kiếm, lóe lên rồi biến mất.

Thanh âm “Ù Ù” vang lên, từng gốc cây cổ thụ che trời ầm ầm sụp đổ.

Sâu trong khu rừng, bạch quang lóe lên, Nguyên Anh của mỹ phụ áo hồng trực tiếp bị chém làm hai, hào quang quanh người ảm đạm đi nhanh chóng.

Mọi chuyện nhìn như phức tạp, nhưng thực tế chẳng qua xảy ra trong nháy mắt!

Đại hán mặt chữ điền và Tề Huyên lập tức thi triển bí thuật, đồng loạt bỏ chạy theo hai hướng khác nhau.

Đại hán chân đạp lên Cốt điểu khổng lồ màu tuyết trắng, hai cánh bằng xương vỗ mạnh một cái, đã bay ra xa hai ba trăm trượng, tốc độ kinh người.

Sau lưng Tề Huyên xuất hiện một đôi cánh màu máu dài hơn một trượng giúp cho tốc độ của lão nhanh hơn vài phần, đã sớm bay xa ngàn trượng.

Cảm nhận được khí tức đồng bạn sau lưng biến mất trong nháy mắt, cả hai vô cùng hoảng sợ.

Đại hán vung tay không chút do dự, tế ra gương đồng bát giác đỏ thẫm, mặt ngoài chớp động hào quang che chắn sau lưng.

Dường như gã vẫn còn lo lắng, gã còn lấy ra chín lá cờ nhỏ, trong chớp mắt hô ứng tạo nên một tầng hào quang dày đặc màu đen, bao bọc toàn thân.

Đồng thời, thân hình gã run lên một hồi. Làn da rách toạc, quần áo bị nghiền nát, hiện ra từng đám xương nhọn như một bụi gai, tạo thành một bộ xương giáp màu trắng, che chắn các nơi yếu hại trên cơ thể như ngực, bụng.

Ở một hướng khác, khuôn mặt Tề Huyên hiện vẻ tàn nhẫn, tay phải lóe lên một cái, một cánh tay lẳng lẳng rơi ra. Không ngờ lão lại chặt đứt một cách tay của mình như vậy.

Máu tươi tóe ra, hóa thành một cổ huyết vụ bao bọc người lão vào trong sau đó hóa thành một đoàn huyết quang, lao vút về phía chân trời với tốc độ không thể tin được.

Hàn Lập nhướng mày, cũng không lập tức đuổi theo mà chỉ nâng tay về phía Liễu Nhạc Nhi đang ở cách đó không xa.

Hào quang màu xanh lóe lên, nhanh chóng chui vào cơ thể thiếu nữ.

Xiềng xích trên người thiếu nữ lập tức hiện ra từng đạo lôi điện màu đen, tuy nhiên liền “Phanh” một tiếng vỡ nát tan tành.

“Ca ca!” Liễu Nhạc Nhi thấp giọng hô lên một tiếng, lộ vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.

Hàn Lập mỉm cười nhìn thiếu nữ, tiếp đó nhẹ nhàng phất tay một cái.

Bất chợt trên người thiếu nữ bay ra một tấm phù lục màu đen hào quang ảm đạm, nó bay ra được nửa đường đột nhiên “Phanh” một tiếng vỡ ra, từ đó bay ra năm ngọn núi màu đen nhỏ bé,vững vàng rơi vào trong tay Hàn Lập.

Hàn Lập liếc mắt nhìn về phía phi độn của hai người, cánh tay mơ hồ mà vung lên.

Ông ông!

Bỗng nhiên hai ngọn núi nhỏ bé rời khỏi tay họ Hàn, hóa thành hai đạo bóng đen mơ hồ, phân biệt hướng về phía Tề Huyên và đại hán mà bay tới, lấy tốc độ kinh người đã nhanh chóng đến gần hai người.

Hai ngọn núi lóe lên hắc quang nhanh chóng biến lớn, phụ cận hư không nổi lên từng hồi rung động.

Đại Hán cùng với Tề Huyên cảm nhận một luồng sức mạnh đáng sợ tiến sát từ phía sau, không khỏi chửi thầm một tiếng.

Đại hán bay trước hai tay bấm niệm pháp quyết, muốn làm cái gì đó, nhưng đã quá muộn.

Ngọn núi màu đen gào thét lao tới, hung hăng nện xuống.

Gương đồng bát giác, tiểu kỳ màu đen đều là bảo vật hộ thân vậy mà vừa va chạm một cái liền đùng đùng một trận, đều vỡ vụn.

Dưới bàn chân hắn là Cốt điểu cũng gào thét, cả người nổ tung, hóa thành vô số mảnh xương vụn.

Toàn bộ người đại hán bị ngọn núi đánh trúng, áo giáp bằng xương trên người liền bị nghiền nát, thân thể cũng “Đùng” một tiếng, hóa thành một bãi huyết nhục.

Thần hồn chưa kịp thoát ra đã bị ngọn núi mang theo sức nặng ngàn cân nghiền nát trong nháy mắt.

Giờ phút này Tề Huyên thân đã ở bên ngoài bảy tám dặm, quay đầu chứng kiến cảnh này, sợ tới mức hồn vía lên mây.

Lúc này ngọn núi màu đen khác đã bay tới như chớp giật.

Trong thời khắc nguy hiểm này, lão chợt gầm nhẹ một tiếng, hai mắt thình lình đỏ lên. Người lão theo đó hiện lên một màu đỏ quạch, làn da hiển lộ vô số gân xanh, thân thể biến lớn một cách nhanh chóng.

“Phanh” một tiếng nổ tung!

Người lão nổ tung, hóa thành quang cầu màu đỏ cực lớn. Từng vòng gợn sóng màu đỏ hướng về phía chung quang khuếch tán mà đi.

Ngọn núi màu đen bay tới, bị ảnh hưởng của huyết quang, tốc độ hơi hơi chậm một chút.

Một Nguyên Anh cao hai ba tấc từ trong huyết quang bắn ra, sau đó lóe lên linh quang hộ thể, thoáng cái biến mất vô tung vô ảnh, trong một khắc đã xuất hiện cách đó hơn trăm trượng, tiếp theo há mồm phun ra một ngụm máu, huyết quang bao quanh bản thân.

Tề Huyên lập tức hóa thành một đạo cầu vồng màu máu, bỏ chạy thục mạng với tốc độ không thể tin được.

Hàn Lập thấy vậy liền khẽ nhíu mày sau đó nhẹ nhàng điểm tay một cái.

Cánh tay trái Liễu Nhạc Nhi lóe lên ánh sáng bạc. Một tiếng chim hót truyền ra. Tiếp đó từng tia lửa bạc lóe lên, ngưng tụ thành hình một con hỏa điểu Ngân Sắc nhỏ xíu.

Hai cánh chim mở ra, liền lóe lên bay vào trong tay Hàn Lập.

Hàn Lập một tay bấm niệm pháp quyết, Hỏa Điểu màu bạc lập tức lớn lên gấp mấy lần sau đó dài ra, hóa thành một cánh cung lửa màu bạc. Thân cung hiển hiện vô số phù văn cùng màu.

Hắn chẳng cần đến tên, tay kia cầm cung, kéo một phát nhẹ nhàng.

“Phần phật” một tiếng!

Hào quang từ cung lửa màu bạc sáng lên rực rỡ. Chung quanh xuất hiện vô số tia lửa màu bạc, tụ lại dây cung , trong nháy mắt ngưng tụ thành hỏa tiễn cùng màu nhắm thẳng Nguyên Anh.

Lúc này Nguyên Anh của Tề Huyên đã bay ra xa trong vòng hơn mười dặm, nhưng thời khắc này, hắn cảm nhận thấy một cỗ sát khí lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy bất ổn, khuôn mặt đại biến.

“Dừng tay!”

Vào thời khắc đó, một tiếng hét giống như tiếng sấm từ đằng xa truyền đến.

Cuối chân trời, chẳng biết lúc nào xuất hiện hắc quang, chớp mắt biến thành một đám mây đen nhanh chóng bay tới nơi này.

Nguyên Anh của Tề Huyên lộ ra vẻ vui mừng, lập tức chuyển hướng phi độn về phía có đám mây đen.

Hàn Lập không để ý đến âm thanh quát tháo đó, ngón tay buông lỏng.

Hỏa tiễn màu bạc chợt sáng ngời, sau đó biến mất.

Sau lưng Nguyên Anh của Tề Huyên vang tiếng rít chói tai sắc bén, mũi tên màu bạc cứ như thế xuyên thủng Nguyên Anh trong chớp mắt.

“Phanh” một tiếng, Nguyên Anh kêu gào thê thảm, liền bị ngọn Hỏa diễm màu bạc cuốn vào trong đó, trong chớp mắt đã biến thành ánh huỳnh quang màu đen.

Ngay lúc này, đám mây đen cũng đã bay vụt tới trước mặt, cuốn về hướng Nguyên Anh màu đen, đáng tiếc là chỉ bắt được ánh quang tan biến.

“Lớn mật!”

Trong đám mây đen vang lên lôi minh từng trận, hiển nhiên là người ở bên trong đang tức giận vô cùng.

“Xoẹt” một tiếng , một cái Quỷ trảo màu đen lớn như một ngọn núi nhỏ từ đám mây xuất ra, mang theo từng đợt âm phong, đánh thẳng xuống đầu Hàn Lập.

Quỷ Trảo chưa đánh xuống, trên đầu năm ngón tay phun ra từng cỗ Quỷ Diễm, hóa thành vô số hỏa cầu màu đen, như mưa mà đánh vùn vụt xuống dưới.

Hàn Lập không buồn di chuyển. Hai mắt hiện lên cỗ khí tức lạnh lẽo, một tay nắm chặt, đánh ra một quyền về phía không trung.

Một cỗ man lực vô hình phóng lên trời. Những nơi mà nó đi qua, âm phong gào thét.

“Đùng” một tiếng hỗn loạn!

Cự trảo đen thui bị cỗ lực lượng đánh tới làm dừng lại ở giữa không trung, sau đó mặt ngoài hắc quang nhanh chóng ảm đạm, ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số hắc khí, lung lay rồi tan biến.

Cương phong cuốn thẳng lên, hóa thành một vòi rồng, phóng lên trời, cuốn về phía dưới, đem đám mây đen giữa không trung xé vỡ.

Một thân ảnh lão giả mặc hắc bào mặt khuôn mặt rất giống với chim bồ câu, hơi lung lây thân thể một cái, nhưng lập tức ổn định thân hình, lộ ra vẻ kinh nghi.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn vê phía Cưu diện lão giả, sắc mặt bình tĩnh, nhưng khóe miệng hiện ra vẻ trào phúng.

Cưu diện lão giả thấy thế, sắc mặt trầm xuống, không nói hai lời lập tức lật tay lấy ra một khối ngân quang rực rỡ sau đó thình lình vung tay lên.

“Rít” một tiếng, một tia điện bạc lóe lên, trực tiếp đánh về phía Hàn Lập.

Bất quá mới bay được nửa đường, liền “Lạch cạch ” một tiếng, tự động vỡ vụn .

Phanh!

Trận bàn bạo phát ra vô số hào quang màu bạc, bao phủ phạm vị hơn trăm trượng, đem cả bản thân Hàn Lập với Liễu Nhạc Nhi bao phủ vào bên trong.

Vô số hào quang phù văn màu bạc nháy mắt xuất hiện, phát ra tiếng Phạm âm.

“Đây là …” Hàn Lập nhớ ra cái gì đó, hắn hiểu sẽ làm gì tiếp theo.

Nhưng vào thời khắc đó, tiếng gió lạnh lẽo vang lên, tia sáng từ trong đạo hắc quang hiện ra, nhanh chóng đánh về phía Liễu Nhạc Nhi cách đó không xa.

Thân ảnh Hàn Lập nhoáng lên một cái biến mất, sau một khắc xuất hiện trước người Liễu Nhạc Nhi, vung cánh tay lên.

“Phanh” một tiếng, hắn tiện tay đánh bay, hắc quang lộ ra một thanh phi đao màu đen .

Ngay lúc đó, đột nhiên hào quang màu bạc sáng lên, che tầm mắt của hắn .

Thân thể Hàn Lập bị một cỗ lực lượng bao phủ, phong cảnh trước mắt nhanh chóng biến đổi.

Rất nhanh, tầm mắt hắn liền khôi phục, xuất hiện ở mảnh đất trống trải.

“Tiểu Na Di không gian thuật!” Hàn Lập khẽ nhìn xung quanh, âm thanh hơi trầm xuống.

Nơi này là một đại sơn cốc được mây đen lớn che phủ, hai bên là từng tòa ngọn núi khổng lồ, phía trên hiện lên chút kiến trúc mơ hồ.

Giờ phút này, chính bản thân hắn và Liễu Nhạc Nhi đang ở chỗ quảng trường to lớn, còn lão giả cưu diện thì trôi nổi giữa không trung.

Diện tích quảng trường bao phủ mấy trăm mẫu, phủ kín ngọc thạch màu đen, từng cổ hắc khí từ ngọc thạch màu đen phun ra, ngay mặt đất quảng trường tạo thành một tầng khói đen, ngưng mà không tán .

Toàn bộ quảng trường, giống như đám Vân Hải màu đen thông thường.

Phía trước quảng trường là một tòa cung điện cực lớn, nguy nga cao ngất, tòa đại điện cao lớn nhất có treo tấm biển đen xì, phía trên viết ba chữ “Thiên Quỷ Điện” thật lớn.