Chương 270: Thời không bổ khuyết

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghĩ tới đây, trên mặt Hàn Lập không khỏi hiện lên vẻ cổ quái.

Hắn nhờ Linh dược tiểu bình mà hôm nay dù mới tu thành công pháp tầng thứ nhất, nhưng trên Chân Ngôn Bảo Luân đã ngưng tụ ra trọn vẹn hai mươi tư vòng Đạo văn, do đó tất nhiên hắn có thể tu luyện bí thuật Chân Thực Chi Nhãn rồi.

Chỉ thấy hai tay hắn bấm pháp quyết, miệng ngâm tụng khẩu quyết, sau lưng kim quang hiện lên, Chân Ngôn Bảo Luân lập tức hiện ra.

Bạch Tước vốn đang mổ rêu xanh ở trên tấm bia đá, cảm nhận được chấn động kỳ dị truyền ra từ Chân Luân, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng đó. Động tác của nó vẫn trôi chảy không bị Chân Luân ảnh hưởng chút nào.

Hàn Lập lại liếc nhìn văn tự công pháp trên tấm bia đá, ánh mắt kiên định, miệng tiếp tục ngâm tụng khẩu quyết công pháp tầng thứ hai.

Sau một lát, pháp quyết trên tay bỗng nhiên biến đổi, thanh âm ngâm tụng trong miệng cũng đột nhiên tăng tốc.

Phía sau lưng, Chân Ngôn Bảo Luân cũng chuyển động nhanh lên, phóng xuất ra kim quang rực rơ.

Đôi mắt Hàn Lập lóe lên tinh quang, Thời Gian Đạo Văn khắc sâu trên bảo luân vốn chỉ có sáu vòng tỏa ra hào quang nhu hòa thì lúc này từng vòng liên tiếp phát sáng lên.

Nương theo mỗi một vòng Đạo Văn sáng lên, thời gian lưu động trong phạm vi mười trượng chung quanh liền chậm lại. Tốc độ chuyển động của Chân Ngôn Bảo Luân càng nhanh thêm vài lần.

Chỉ thấy khi xoay tít thì thân bảo luân trở nên mơ hồ, có thể thấy loáng thoáng từng sợi tơ màu vàng hiện ra, hội tụ vào vùng trống ở chính giữa thân luân.

Hàn Lập cảm thấy Tiên Linh Lực trong cơ thể trôi đi nhanh chóng, tiêu hao rất lớn, nếu so với lúc luyện đan thì tiêu hao gấp đôi.

Hắn lúc này lật tay lấy ra một khối Tiên Nguyên Thạch, nhanh chóng hấp thu bổ sung Tiên Linh Lực, đồng thời toàn lực thao túng Chân Luân trong cơ thể, vận chuyển môn bí thuật kia tới cực hạn.

Mấy chục hơi thở sau đó, lúc này vòng Đạo văn thứ mười hai cũng được kích hoạt. Hào quang sáng lên, toàn bộ quang luân màu vàng nổ lớn “Ô…ô…n…g” một tiếng, bảo luân đang xoay tròn liền dừng lại.

Những sợi tơ ngưng tụ ở chính giữa xoắn xuýt, quấn quanh, ngưng tụ thành một sợi hình tròn màu vàng lớn chừng quả đấm, phía trên tràn ngập kim quang, lập lòe bất định.

Hàn Lập thấy vậy, miệng ngừng ngâm tụng khẩu quyết, hai mắt ngưng tụ, thấp giọng quát: “Ngưng!”

Chỉ thấy sợi vòng tròn màu vàng kia lập tức phóng ra kim quang rực rỡ, chói mắt như ánh mặt trời.

Hàn Lập cảm thấy hai mắt khó chịu đến chảy cả nước mắt, phải nhắm hai mắt lại.

Sau mấy hơi thở, đạo kim quang chói mắt kia rút cuộc dần dần mờ đi.

Hàn Lập dụi dụi mắt, không để ý đến biến hoá Kim Luân sau lưng, đảo tay lấy ra một khối Tiên Nguyên Thạch. Hắn nắm chặt trong lòng bàn tay, nhanh chóng hấp thu Tiên Linh Lực.

Sau một hồi lâu, hắn mới quay lại nhìn Kim Luân sau lưng.

Chỉ thấy Kim Luân vốn to hơn một xích giờ đã lớn thêm vài phần, ở chỗ trống chính giữa lơ lửng một con mắt dọc to lớn màu vàng, mí mắt đang nhắm chặt.

“Hóa ra đây chính là Chân Thực Chi Nhãn. . .” Hàn Lập nhìn chằm chằm vào con mắt màu vàng, thì thào nói ra.

Trong lòng hắn khẽ động, tay bấm pháp quyết theo pháp môn bí thuật Chân Thực Chi Nhãn, thúc giục con mắt dọc màu vàng.

Lần này lại không có xuất hiện tình trang tiêu hao Tiên Linh Lực nhiều như trước.

Chỉ thấy mười hai vòng Đạo Văn phía trên Chân Ngôn Bảo Luân đồng thời sáng lên, một trận chấn động kỳ dị từ đó truyền ra. Sau khi con mắt dọc màu vàng rung động một hồi thì ở chính giữa, mí mắt màu vàng mở ra hai bên, lộ ra nhãn cầu màu vàng óng.

Toàn bộ nhãn cầu này có màu vàng nhưng màu sắc phân bố không đều. Ở chỗ con ngươi, màu vàng đậm hơn nhiều, giống như đúc từ Kim thủy.

Mà kim quang phía ngoài con ngươi lại hơi nhạt, bao quanh nó là một vòng phù văn tinh mịn kỳ dị. Hào quang bên ngoài phù văn rất nhạt, không giống kim quang bình thường, so với mí mắt còn nhạt hơn.

Khi mí mắt đã mở to ra, vòng phù văn kỳ dị ở chính giữa Chân Thực Chi Nhãn lập tức xoay tròn cực nhanh. Một tia hào quang màu vàng nhạt từ trong con mắt phóng ra.

Tâm tư khẽ động, Hàn Lập không dùng hai mắt để nhìn mà dùng con mắt dọc màu vàng nhìn bốn phía.

Chỉ thấy hiện ra nguyên trạng từng toà núi xanh chung quanh đã bị chôn vùi, chúng biến thành từng vách ngăn không gian bán trong suốt, phía ngoài vách ngăn là một vùng tối tăm mờ mịt, dường như là bị sương mù bao phủ.

Chỉ như vậy thôi sao?

Trong nội tâm Hàn Lập không khỏi hiện lên nghi vấn, nếu uy năng của Chân Thực Chi Nhãn chỉ như vậy thì so với Minh Thanh Linh Mục của hắn cũng không có khác biệt quá lớn, chẳng qua là có thể nhìn thấu triệt hơn một vài vật ẩn nấp mà thôi.

Như thế này so với kỳ vọng của hắn thì đúng là chênh lệch một trời một vực rồi.

Thân hình hắn chậm rãi chuyển động, quang luân màu vàng sau lưng cũng chuyển động theo, con mắt dọc màu vàng cũng từ từ nhìn về phía đó.

Lúc Hàn Lập hướng mặt về phía tấm tàn bia, con mắt dọc màu vàng cũng nhìn về phía tấm bia đá đó.

Chỉ thấy trên tấm bia đá bỗng nhiên nổi lên một tầng hào quang màu trắng nhạt, mông lung như một làn khói mỏng, ngăn ánh mắt của hắn lại, làm hắn không thấy rõ chữ viết trên tấm bia đá. Mà Bạch Tước đang đứng trên tấm bia đá cũng biến thành một đoàn năng lượng cùng loại với Thiên Địa Nguyên khí.

Hàn Lập cảm thấy kinh ngạc, lập tức tâm thần khẽ động, toàn lực thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân.

Chỉ thấy hào quang phía trên Kim Luân rực rỡ, từng vòng Đạo Văn hơi mờ lần lượt sáng lên.

Lúc hai mươi tư vòng Đạo Văn đồng thời kích hoạt, kim quang trong con mắt dọc màu vàng sáng hơn nữa, rồi lập tức bắn ra một tia hào quang màu vàng vào màng trắng trên tấm bia đá, xuyên qua trong nháy mắt.

Chỉ thấy tia kim quang kia như một lưỡi dao sắc bén xẻ đôi màng trắng, tách ra hai bên.

Đúng lúc này, tấm bia đá ầm ầm chấn động, Bạch Tước cả kinh vỗ cánh rời đi.

Nương theo tia kim quang sáng lên, từ trong tàn bia truyền ra từng trận chấn động kỳ dị. Hàn Lập cảm nhận được ở trong đó một chút yếu ớt nhưng có chút quen thuộc chính là lực lượng Thời gian.

“Tấm bia đá này… là một kiện pháp khí ẩn chứa thời gian lực.” Hàn Lập thấy vậy, kinh ngạc kêu lên.

Nhưng một màn tiếp theo càng làm cho Hàn Lập trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy ở phía trên mặt vỡ của tấm bia đá, ở giữa hư không một mảng kim quang lớn cuồn cuộn dũng động kéo dài ra, tiếp xúc với phần dưới kết hợp thành từng mảnh quang ảnh, nhanh chóng tu bổ toàn bộ bề mặt tàn bia này.

Sau một lát, chỗ vỡ phía trên tấm tàn bia đã được tu bổ hoàn chỉnh, ngay cả đầu của hai con dị thú ở hai mặt cũng được bù đắp lại. Toàn bộ tấm bia đá giống như được xây lại, sửa chữa mới hoàn toàn.

“Chẳng lẽ Chân Thực Chi Nhãn này còn có tác dụng tu bổ vật cũ, cải tạo Pháp Khí?” Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, cảm thấy chấn động, không khỏi tự thì thào lẩm bẩm.

Sau một phen suy tính, hắn điểm nhẹ mũi chân, toàn thân bay vút lên, bay ngang đỉnh tấm bia đá, đưa tay xoa nhẹ bề mặt tấm bia đá đã được tu bổ.

Bàn tay hắn vừa mới chạm vào mặt bia, thì như sờ vào khoảng không. Hắn tiếp tục thăm dò vào bên trong thì vẫn là hư không.

“Hóa ra là Chân Thực Chi Nhãn phản chiếu ra hư ảnh mà thôi.” Hàn Lập cười cười, thu tay về, rồi hạ xuống mặt đất. Ánh mắt hắn nhìn toàn bộ tấm bia đá.

Khi hắn nhìn tới thì lại giật mình lần nữa.

Chỉ thấy ở chỗ trống cách công pháp tầng thứ hai một khoảng ở phía trên, thình lình xuất hiện một đoạn Kim Triện Văn mới.

Chính là công pháp Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tầng thứ ba!

Hàn Lập không khỏi kinh hỉ, nói không nên lời, trong lòng biết là thiên đại cơ duyên đến rồi.

“Còn lại một canh giờ cuối cùng…” Lúc này, một thanh âm có chút không lưu loát vang lên.

Chính là con Bạch Tước mà ngay cả Chân Thực Chi Nhãn cũng nhìn không thấu đến tột cùng nó là gì, mở miệng nhắc nhở.

Hàn Lập thu liễm tâm thần, lông mày cau lại, vừa mấp máy miệng đọc thầm, vừa tập trung tư tưởng ghi nhớ khẩu quyết Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tầng thứ ba.

Toàn lực kích hoạt hai mươi tư vòng Đạo Văn, đồng thời mở ra Chân Thực Chi Nhãn, Tiên linh lực trong cơ thể Hàn Lập giống như thủy triều rút xuống rất nhanh. Mặc dù có Tiên Nguyên Thạch bổ sung, nhưng chỉ sau nửa canh giờ đã khiến hắn cảm thấy trong cơ thể một trận khốn cùng. Chân Thực Chi Nhãn rốt cục không cách nào tiếp tục duy trì nữa.

Khi con mắt dọc màu vàng tự động biến mất thì nửa trên của tấm bia đá được bổ khuyết cũng chớp động vài cái, rồi hóa thành từng mảnh kim quang biến mất theo. Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng Hàn Lập cũng theo đó thu vào trong cơ thể.

Hàn Lập thở nhẹ một hơi, lật tay lấy ra Tiên Nguyên Thạch, mỗi tay một khối nắm lấy bổ sung Tiên Linh Lực.

Lúc này trên mặt hắn hiện lên nụ cười, trong nội tâm càng không thể bình tĩnh. Lần này tìm kiếm Bạch Tước Cốc, hắn vốn mang ý nghĩ tìm kiếm vận may, không ngờ lại có nhiều thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Chẳng những giải quyết được vấn đề công pháp Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tầng thứ hai, hơn nữa còn chiếm được nguyên bản công pháp tầng thứ ba mà căn bản hắn vốn không có khả năng có được. Điều này không làm cho hắn mừng rỡ muôn phần sao được?

“Đến giờ rồi.” Con Bạch Tước bay trở về đứng trên tấm bia, mở miệng nói.

“Đa tạ… Ách… tiền bối.” Hàn Lập suy nghĩ một lát, rồi xưng hô như vậy.

“Ta chỉ là một đạo cấm chế linh thể ở Bí Cảnh này mà thôi, không tính là tiền bối gì cả.” Bạch Tước chậm rãi nói ra.

“Xin hỏi tiền bối…” Hàn Lập đang định mở miệng hỏi mấy vấn đề, thì con Bạch Tước đã giang rộng hai cánh, lao thẳng đến chỗ hắn. Tốc độ của nó nhìn có vẻ chậm nhưng thật ra rất nhanh, làm cho Hàn Lập có cảm giác không thể nắm bắt được.

Hàn Lập còn nắm Tiên Nguyên Thạch trong tay, chỉ cảm thấy toàn bộ không gian trước mắt theo Bạch Tước cùng nhau tiến gần về phía hắn, không chờ hắn có hành động gì đã nuốt chửng hắn vào.

Sau một khắc, bên trên mặt hồ trong cốc hình bán nguyệt chấn động, mặt nước sôi trào cuồn cuộn, thân ảnh Hàn Lập từ dưới nước chậm rãi trồi lên, cuối cùng đứng vững trên mặt nước.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy mặt nước dưới chân đã dần dần khôi phục yên lặng, chỉ có nững gợn sóng thật nhỏ bập bềnh bốn phía. Bóng của hắn dưới mặt nước cũng nhìn về phía mình.

Trong sơn cốc, ánh sáng có chút lờ mờ, tuyết trắng phản chiếu ánh thái dương hơi ửng hồng dìu dịu, trời đã chạng vạng tối.