Chương 471: Vực đấu

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ở trên cao Ngũ Trảo Hôi Long không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn tình hình trước mặt, hai mắt màu xám chớp động không ngừng.

Vào thời khắc này, một tia kim quang vô cùng bé nhỏ đột nhiên hiện ra từ giữa ma bàn hắc bạch, phảng phất như một con đom đóm nhỏ bé trong đêm tối, có thể nhìn thấy vô cùng dễ dàng.

Kim quang chớp một cái, nhanh chóng to lên, rồi khuếch tán ra chung quanh.

Trong hư không, vô số gợn sóng màu vàng dập dờn, từng sợi hào quang ở trong đó lấp lóe, tản mát ra một cỗ khí tức pháp tắc mênh mông.

Khi chạm đến kim quang này, băng tuyết màu trắng và tia chớp màu đen ở chung quanh lập tức bị chậm đi mấy lần.

“Đây là… ” Ngũ Trảo Hôi Long nhìn thấy cảnh này, hai mắt màu xám lóe lên, miệng bỗng cất tiếng người.

Kim quang khuếch tán nhanh chóng, trong nháy mắt đã tầm hai ba mươi dặm, hình thành một khu vực màu vàng rất lớn.

Thần sắc Ngũ Trảo Hôi Long biến đổi, toàn thân đại phóng hôi quang, bỗng nhiên bay ngược ra sau, nhoáng một cái đã xuất hiện ở mấy chục dặm bên ngoài, thoát khỏi Linh vực màu vàng trong đường tơ kẽ tóc.

Cự mãng màu trắng và quái ngư màu đen phản ứng không nhanh như Ngũ Trảo Hôi Long, chỉ chậm một chút đã bị Linh Vực màu vàng bao phủ, cử động nhất thời trở nên chậm chạp gấp mấy lần.

“Vèo”, một bóng người phóng ra từ trong lôi điện băng tuyết, đúng là Hàn Lập.

Cả người hắn không mảy may bị làm sao.

Hàn Lập không nói gì, bỗng nhiên đưa tay, cong ngón búng ra, hai tiếng xì xì!

Hai tia tinh quang màu vàng cực nhỏ bắn ra, tựa như sợi kim tuyến phá toái hư không, chém về phía hai con linh thú.

Trên mặt cự mãng màu trắng và quái ngư màu đen lộ ra vẻ hoảng sợ, thân thể chúng liền vặn vẹo, muốn trốn tránh nhưng tốc độ của chúng bây giờ đã giảm mạnh, chậm hơn rất nhiều so với tinh quang màu vàng.

Kim quang lóe lên, tinh quang màu vàng lướt nhanh qua thân hình cự mãng màu trắng và quái ngư màu đen.

Thân thể cự mãng và quái ngư lập tức vô thanh vô tức bị phân thành hai nửa.

Hai mảnh thân thể của mỗi con bị chia lìa cũng vô cùng chậm chạp. Chúng vẫn theo quán tính bay theo hướng bỏ chạy lúc nãy của từng con, đến cả tinh huyết vung vãi ra chung quanh cũng đều chậm chạp.

Nhưng tốc độ hai tia tinh quang màu vàng lại cực nhanh, lóe lên quang mang, liền biến mất ở trong hư không, sau một khắc, xuất hiện ở trước người Hàn Lập.

Một sợi tơ đang trói một con tiểu xà màu trắng, một sợi khác thì quấn chặt lấy một con cá nhỏ màu đen.

Bị tinh quang trói buộc, hai cái Nguyên Anh không thể nhúc nhích, giống như bị đông cứng lại vậy.

Băng tuyết màu trắng và tia chớp màu đen bỗng nhiên chớp chớp mấy cái, từ từ tán loạn.

Sự việc diễn ra nhanh như thiểm điện, trong chớp mắt, hai đầu yêu thú cấp bậc Kim Tiên đã bị chém chết tại chỗ.

Thân ở bên ngoài Linh Vực màu vàng, Ngũ Trảo Hôi Long nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi co rụt lại.

“Đạo hữu Cừ Linh, muốn dùng cách này để thăm dò thì miễn đi. Các hạ lấy ra mấy con yêu vật vừa mới tiến giai Kim Tiên, mà muốn đả thương được tại hạ sao?” Hàn Lập nhìn về phía Ngũ Trảo Hôi Long, nói từ tốn.

Đang nói chuyện, hắn bỗng phất tay, một cỗ kim quang hiện ra, quấn lấy hai cái Nguyên Anh.

Kim quang lóe lên, cả hai Nguyên Anh biến mất không còn tăm tích.

“Ngươi vậy mà cũng nắm giữ Linh Vực! Không có khả năng, nếu như vậy tại sao vừa nãy ngươi lại bị Linh Vực của ta vây khốn! Hẳn là…” Ngũ Trảo Hôi Long chậm rãi nói, ngữ khí rõ ràng là ngưng trọng hơn nhiều.

“Ha ha, đúng vậy, nói đến cái này còn phải cám ơn các hạ.” Hàn Lập chớp mắt một cái, đáp .

Công pháp cô đọng Linh Vực mà tàn hồn lão đạo truyền thụ cho hắn quả nhiên không phải giả, đã giúp hắn thuận lợi ngưng tụ ra Linh Vực chân chính của mình, bây giờ lần đầu thi triển, xem ra hiệu quả cũng không tồi.

“Ngươi nói cái gì?” Ngũ Trảo Hôi Long nghe thấy Hàn Lập nói, tựa hồ có chút hiểu ra, trong mắt lóe lên lửa giận rồi biến mất.

“Cừ Linh, lúc trước ngươi ỷ vào lực lượng Linh Vực suýt nữa hại tính mạng của ta. Hiện tại, để chúng ta thoải mái đọ sức một lần nữa!” Hàn Lập lạnh giọng nói, hai tay bấm niệm pháp quyết, thân hình bắn nhanh ra như điện.

Linh Vực khổng lồ màu vàng quanh người cũng theo đó bắn ra, phảng phất một đám mây kim sắc cuồn cuộn tràn tới.

“Hàn Lập, mạnh tay thêm chút nữa, thay bổn tiên nữ dạy cho xú lão bà kia một bài học!” Nơi xa chẳng biết từ đâu, bỗng thấy Kim Đồng khua chiêng gõ trống, cái miệng nhỏ hô to.

Ở bên khác, Lục Vũ Tình đang lơ lửng giữa không trung, xa xa nhìn về phía Hàn Lập, đôi mắt đẹp chợt lóe lên.

“Đây là… lực lượng Thời Gian pháp tắc…” Nàng tự lẩm bẩm trong miêng, đôi mắt đẹp chớp liên tục.

Sau một khắc, trên người Lục Vũ Tình lóe lên hào quang, không một tiếng động dung nhập vào lòng đất bên trong cung điện, biến mất rất nhanh, không gây ra một chút chú ý nào.

Giữa không trung, toàn thân Ngũ Trảo Hôi Long đại phóng hôi quang, bay thẳng về phía sau không để Linh Vực màu vàng của Hàn Lập chạm vào thân thể.

Cùng lúc đó, nó giơ móng vuốt lên, giữa không trung mây xám bay xuống nhanh chóng, bao phủ lại thân thể mình.

Ầm ầm!

Mây xám quay cuồng, trong chớp mắt cũng hình thành một cái Linh Vực màu xám, sau đó bỗng nhiên khuếch tán ra chung quanh, chỉ trong nháy mắt khuếch tán ra đến ba mươi, bốn mươi dặm, thậm chí lớn gấp đôi Linh Vực của Hàn Lập, lại bao phủ ngược lại Hàn Lập vào bên trong.

Ánh mắt Hàn Lập lộ vẻ kinh hãi, lần trước đấu, Cừ Linh thi triển Linh Vực chỉ có ngàn trượng, tuy hắn đoán được là chưa thi triển đến cực hạn nhưng cũng không nghĩ tới phạm vi Linh Vực lại có thể to lớn đến như này.

Bị Linh Vực màu xám bao phủ, hắn nhướng mày, khí lực toàn thân nhanh chóng tiêu tán, Tiên Linh lực trong kinh mạch vận chuyển cũng có chút không trôi chảy.

Hàn Lập khẽ hừ một tiếng, trên người đại phóng kim quang, hình thành một cái vòng bảo hộ màu vàng, trong đó luân chuyển từng đạo Thời Gian Pháp Tắc, cảm giác mệt mỏi trong người liền giảm đi không ít.

Giờ phút này Cừ Linh thi triển là Linh Vực chân chính, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu ảnh hưởng của Linh Vực đối phương.

Ngũ Trảo Hôi Long bay ngược về phía sau, đỉnh đầu lóe lên hôi sắc, lại hiện ra vương tọa màu xám kia .

Trên vương tọa màu xám, mỗi đạo linh văn đều tỏa sáng, tỏa ra hôi quang lóa mắt, phía sau nổi lên hình ảnh ba mặt gương.

Mặt gương đầu tiên tỏa sáng rực rỡ, tản mát ra hôi quang loá mắt, nhưng mặt gương thứ hai và thứ ba lại ảm đạm không chút ánh sáng.

Hôi Long giơ móng vuốt lên điểm nhẹ, liền bắn ra một tia tinh quang, chui vào trong mặt gương thứ hai .

Ầm!

Mặt gương thứ hai lập tức trở nên sáng tỏ không gì sánh được, bắn ra hắc quang cực kì chói mắt, hóa thành một thanh cự kiếm màu đen, chém xuống đầu Hàn Lập.

Cự kiếm màu đen tản mát ra một cỗ lực lượng pháp tắc cường đại, đây chính là pháp tắc khiến cho người khác phải cuồng loạn.

Nhưng cự kiếm màu đen vừa tiến vào phạm vi Linh Vực màu vàng của Hàn Lập thì tốc độ liền giảm mạnh.

Thân hình Hàn Lập nhoáng một cái, liền nhẹ nhàng tránh khỏi cự kiếm màu đen.

“Quả nhiên là thời gian giảm tốc… ” Ngũ Trảo Hôi Long nhìn thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống.

Vào thời khắc này, Linh Vực màu vàng quanh người Hàn Lập chợt lóe lên, như nước bị cá voi hút, cuốn ngược trở lại, chui vào trong cơ thể của hắn.

Không có lực lượng thời gian hộ thể, miệng hắn khẽ rên lên một tiếng, nét mặt lộ chút thống khổ nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Ngũ Trảo Hôi Long nhìn thấy cảnh này, nhất thời ngẩn ra.

Nhưng không đợi nó kịp phản ứng, miệng Hàn Lập nhanh chóng ngâm niệm chú ngữ, sau lưng lóe lên kim quang, nổi lên hư ảnh Chân Ngôn Bảo Luân, bắt đầu quay ngược chiều.

Lúc này trên thân Hàn Lập tiếp tục đại phóng kim quang, sau đó thân hình bỗng trở nên mơ hồ không rõ, hóa thành một đạo hư ảnh màu vàng, từ trong một mảnh mờ mịt mông lung bay về phía trước.

Khoảng cách giữa Hàn Lập và Ngũ Trảo Hôi Long rút ngắn nhanh chóng, trong tích tắc chỉ còn hơn phân nửa .

“Cái này… ” Sắc mặt Ngũ Trảo Hôi Long đại biến, miệng điên cuồng hét lên, toàn thân đại phóng hôi quang, đang muốn làm gì đó.

Kim quang trên người Hàn Lập lại sáng rực, khuếch tán ra chung quanh, trong nháy mắt lại tạo thành một cái Linh Vực màu vàng rộng đến hai mươi dặm. Lần này hắn quyết đánh tới cùng, động tác cực nhanh, Linh Vực lập tức bao phủ Ngũ Trảo Hôi Long, không cho nó kịp né tránh.

Bị Linh Vực màu vàng bao phủ, tốc độ Ngũ Trảo Hôi Long lập tức giảm mạnh, ở phía sau Hàn Lập đuổi theo nhanh hơn, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng rút ngắn.

Thần sắc Ngũ Trảo Hôi Long đại biến, bỗng nhiên há miệng ra.

Một cột sáng màu xám bắn ra, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy vô số phù văn nhảy múa, dung nhập vào mặt gương thứ ba phía sau vương tọa.

Mặt gương thứ ba rung lên, hiện ra từng đạo bạch quang.

Những bạch quang này mặc dù sáng tỏ, nhưng không phải rực rỡ huy hoàng, mà lại một mảnh trắng bệch, giống như xương cốt bị phong hóa vậy, tản mát ra khí tức tử vong nồng nặc.

Hôi Long tiếp tục há miệng ra, phun ra một đoàn tinh huyết màu xám.

Tinh huyết mới ra khỏi miệng, đón gió biến thành một mảnh sương mù màu xám, thình lình ẩn chứa chín sợi tơ hôi sắc, chia ra bao xung quanh ba mặt gương.

Ba mặt gương đồng thời rung lên, phát ra một cỗ lực lượng thôn phệ, trong nháy mắt hút toàn bộ sương mù màu xám vào trong.

Xẹt xẹt xẹt!

Từng luồng cột sáng ba màu xám đen trắng từ trong mặt gương phóng ra, lóe lên hóa thành mấy chục con long ảnh ba màu.

Mỗi một long ảnh đều tương đương với Ngũ Trảo Hôi Long, tản mát ra ba cỗ lực lượng pháp tắc cường đại khác hẳn nhau.

Vèo!

“Yểm Long… Tru Tiên!” Ngũ Trảo Hôi Long vung móng vuốt rồng lên.

Vừa dứt lời, mấy chục long ảnh ba màu bắn ra, đan xen vào nhau, hóa thành một tòa đại trận huyền ảo, bộc phát ra từng trận khí tức cường đại, oanh kích về phía Hàn Lập đang đuổi theo.

Đại trận do long ảnh ba màu tạo thành có tốc độ cực nhanh, cho dù bị Linh Vực màu vàng ảnh hưởng, nhưng cũng không kèm nhiều tốc độ của Hàn Lập, thoáng một cái đã chắn phía trước.

Hàn Lập nhíu mày, sau đó hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên.

Ba thanh cự kiếm màu xanh dài trăm trượng hiện ra trước người hắn. Mỗi một thanh kiếm đều tỏa ra thanh quang lóa mắt, giống như ba mặt trời màu xanh, đúng là ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.

Mặt ngoài cự kiếm hiện ra từng đạo hồ quang điện màu vàng vô cùng to lớn, tản mát ra một cỗ khí tức hủy diệt.

Giờ phút này tu vi hắn đã tăng mạnh, số lượng Thanh Trúc Phong Vân Kiếm có thể điều khiển cũng tăng lên, hắn đã có thể thoải mái thôi động ba thanh.

Hắn cong ngón búng, bắn ra ba sợi tơ màu vàng. Đúng là sợi tơ Thời Gian Pháp Tắc.

Ba sợi tơ pháp tắc mơ hồ dung nhập vào trong ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm .

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức đứng im, ngừng lại ở giữa không trung, trên thân kiếm tản ra thanh quang, rồi đột nhiên tỏa sáng gấp mấy lần, đồng thời trong thanh quang lại hiện ra kim quang loá mắt.

Trên thân kiếm, từng đạo to lớn Tịch Tà Thần Lôi cũng lập tức sáng lên, hóa thành tầng tầng lớp lớp lôi điện phù văn to lớn, vờn quanh chung quanh thân kiếm, khí tức lớn hơn hẳn lúc trước.

Ầm ầm!

Cự kiếm màu xanh đột nhiên rung rung, bộc phát ra một cỗ kiếm khí cường đại gấp mấy lần trước kia, hư không cũng theo đó rung động ầm ầm.

Hai tay Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, lập tức ba thanh cự kiếm lôi điện nhất thời chấn động, huyễn hóa ra từng đạo kiếm ảnh lôi điện, bao trùm đại trận long ảnh, chợt xoắt một cái.

Ầm ầm ầm!

Nương theo những tiếng nổ rung trời, tất cả long ảnh đều nổ tung, rồi bị quét sạch sành sanh.

Hàn Lập chỉ dừng lại một chút, sau một khắc tiếp tục bắn nhanh về phía trước, toàn thân đại phóng kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân nhanh chóng nghịch chuyển.

Tốc độ của hắn tiếp tục tăng nhanh gấp bội, thoáng mờ đi một cái đã bay vụt đến trước Ngũ Trảo Hôi Long, chỉ còn cách mấy trăm trượng.