Chương 1390: Hiệu lệnh quần tiên

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Các đại Tiên Vực, bao gồm tất cả giới diện hạ giới, chấn động tuần tự ngừng lại.

“Trường hạo kiếp này cuối cùng đã qua sao?”

Từng giới diện, vô số sinh linh sống sót sau tai nạn, nhìn màn đêm trên đỉnh đầu dần dần bị xé tan, rồi lại nhìn thấy ánh sáng bầu trời, có loại cảm giác phảng phất như cách một thế hệ, trong lòng đều xuất hiện ý nghĩ này.

Từ thiên địa sơ khai, đã qua ức ức vạn năm, đây có lẽ là một trận tai hoạ diệt thế được xem là lớn nhất, nhưng cũng không phải một lần duy nhất.

Chẳng qua dưới dòng chảy tuế nguyệt, hầu hết các sinh linh trong thiên địa đã vội quên. Chỉ cần một giới diện không thực sự bị hủy diệt, sinh linh còn có thể sống sót, thì lịch sử sẽ được kéo dài.

Trong thảm họa, những thứ cũ kĩ sẽ bị phá bỏ, thứ mới hơn sẽ dần được hình thành.

Vậy nên người ta thường nói, không có phá thì không có xây, thường một thời đại mới bắt đầu đều là từ sau thảm họa.

Sâu trong Hoàng Tuyền đại trạch của Cửu U Minh Giới.

Cam Cửu Chân nhìn Luân Hồi Chi Hà mênh mông phía trước, dường như cảm ứng được điều gì, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt.

Đúng lúc này, theo sau tiếng rít trầm thấp, một đạo quang mang màu đỏ sậm từ trên trời rơi xuống trước người Cam Cửu Chân, nàng theo bản năng lùi về sau mấy bước.

Nhưng khi nàng nhìn rõ đoàn quang mang đỏ sẫm này, trong mắt lại hiện lên một tia tình cảm phức tạp.

Đoàn hào quang màu đỏ sậm cứ thế treo truớc người Cam Cửu Chân, ánh sáng đỏ sậm bỗng nhiên tan đi, trong đó lộ ra một cái mâm tròn, chính là Lục Đạo Luân Hồi Bàn. Phía trên nó còn có ấn ký nhàn nhạt, nhìn qua giống như là khuôn mặt của một nam tử bình thường.

Cam Cửu Chân chậm rãi đi tới, đưa tay khẽ vuốt ấn ký trên luân bàn, thần sắc dần dần trở nên kiên định, trong miệng thì thầm nói:

“Phụ thân, mẫu thân, hai người yên tâm, Cửu Chân sẽ cố gắng khổ tu Luân Hồi Pháp Tắc, thành tựu Đạo Tổ. Đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách. . . làm hai người sống lại.”

. . .

Hiện giờ trên không trung Trung Thổ Tiên Vực, khắp nơi đã bị tàn phá thành mảnh nhỏ, Hàn Lập lẳng lặng nhìn phía trước, không nói gì.

Kim Đồng bay tới, hóa thành hình người yên lặng đứng bên cạnh Hàn Lập.

Ngay lúc này, vòng xoáy Hỗn Độn ở trong hư không vỡ vụn, hơn trăm đạo thân ảnh từ bên trong chật vật bay ra, cách xa Hàn Lập.

Cầm đầu gồm tám người, theo thứ tự là Lý Nguyên Cứu, Xích Dung, Trần Như Yên, Bạch Vân Đạo Tổ, Ma Vực bàn phụ váy trắng, nam tử như thây khô, Man Hoang giới vực Bạch Trạch, đại hán trọc đầu, tất cả tám vị Đạo Tổ.

Sau lưng tám người, còn đứng mười mấy tên tu sĩ, chia ra ba bộ phận, theo thứ tự là Thiên Đình, Ma Vực, Man Hoang. Ngoài ba bên, Hôi giới thì một người cũng không có. Thương Ngô Chân Quân và ba vị Đạo Tổ khác cũng không thấy bóng dáng, không cần hỏi cũng biết.

Bọn người Liễu Nhạc Nhi, Lợi Kỳ Mã thì đứng sau lưng Bạch Trạch và đại hán trọc đầu.

Mà sau lưng hai người bàn phụ váy trắng, đứng mười mấy tên Ma vực. Tam hoàng tử Thạch Phá Không, Ngũ công chúa Thạch Cạnh Nghiên, còn có hoàng tử tuấn lãng Đại La hậu kỳ kia đều ở đây.

Đám người đều vết thương chồng chất, có chút chật vật, xem ra đã ăn không ít đau khổ.

Hàn Lập nhìn thoáng qua những người kia, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc.

Trước đó, hắn đã sớm cảm ứng được những người này còn sống.

Lúc đó vừa mới dùng Chưởng Thiên Bình thu lấy vòng xoáy Hỗn Độn, nên một đoàn người cũng bị hút vào trong không gian phong bạo, bây giờ mới ra ngoài được.

Bọn người Lý Nguyên Cứu thấy Hàn Lập và Kim Đồng đứng ở hư không phía trước, cảm nhận được uy áp khổng lồ trên thân Hàn Lập , thì đều lộ vẻ khiếp sợ, nhất thời không người nào dám nói chuyện.

“Hàn đạo hữu, trận chiến giữa các ngươi . . . Kết quả thế nào?” Một hồi lâu sau, Bạch Trạch và Hàn Lập tương đối quen thuộc mới ho nhẹ một tiếng hỏi.

“Đều kết thúc, Cổ Hoặc Kim đã chết, Tam Thiên Đạo Thần đại trận cũng sụp đổ, trận đại kiếp này đã qua.” Hàn Lập nghiêm nghị nói.

Vừa nghe lời này, Bạch Trạch và mọi người của Man Hoang giới vực, còn có đám người Ma Vực đều thở phào nhẹ nhõm, những tu sĩ phía sau nhịn không được phát ra tiếng hoan hô.

Thần sắc người Thiên Đình có chút phức tạp, có mừng rỡ, cũng có ngẩn ngơ.

Bạch Vân Đạo Tổ thì thở dài, sau đó quay đầu nhìn về hơn mười tu sĩ Thiên Đình còn sót lại, trong lòng nhịn không được một trận bi thương.

Y gia nhập Thiên Đình, nguyên nhân phần lớn là do Cổ Hoặc Kim hứa hẹn đột phá Thiên Đạo trói buộc. Nhưng y khác với bọn người Lý Nguyên Cứu, Trần Như Yên, trung thành tuyệt đối với Thiên Đình, những năm này cũng một mực dụng tâm quản lý.

Trước đây không lâu, Thiên Đình uy phong biết bao, thực lực hùng hậu ra sao, đưa tay lên hô, Chân Tiên giới và vô số Tiên Vực không người nào dám can đảm khinh thị? Bây giờ chỉ mới trong vòng một ngày, càn khôn nghịch chuyển, toàn bộ hạch tâm trung tâm của Thiên Đình, chỉ còn lại có một vài người.

Những người này, cũng là do y và hai vị Đạo Tổ khác của Thiên Đình kiệt lực xuất thủ bảo hộ, mới miễn cưỡng sống sót, hai vị Đạo Tổ kia thì đã bị Tam Thiên Đạo Thần đại trận thôn phệ.

Tam Thiên Đạo Thần đại trận thôn phệ Đạo Tổ nhanh hơn so với tu sĩ khác rất nhiều.

Có lẽ là do Đạo Tổ, gần với thế gian 3000 đại đạo hơn.

“Ma Chủ đại nhân đâu?” Bàn phụ váy trắng mở miệng hỏi.

“Luân Hồi điện chủ ở đâu?” Lý Nguyên Cứu cũng đồng thời đặt câu hỏi.

“Luân Hồi điện chủ và Ma Chủ đều đã về với cát bụi.” Hàn Lập nhìn hai người một chút, sau đó lạnh nhạt nói, cũng không nói rõ chân tướng Ma Chủ vẫn lạc.

Vẻ mặt Lý Nguyên Cứu kinh ngạc, sau đó mày nhăn lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Đuôi lông mày Trần Như Yên và Xích Dung Đạo Tổ cũng khẽ động.

Mà thiếu phụ váy trắng và những người Ma Vực nghe nói Ma Chủ vẫn lạc, trên nét mặt kinh ngạc lại chiếm đa số, càng không có bao nhiêu đau thương.

Nhất là Thạch Phá Không, Thạch Cạnh Nghiên, còn có hoàng tử tuấn lãng Đại La hậu kỳ kia, trong mắt đều hiện lên một tia lửa nóng với quyền lực.

“Phụ hoàng vì báo đại thù cho Ma tộc ta và các vị tổ tiên, công lao thiên thu! Dù đầu đảng tội ác đã chết, nhưng Bạch Vân Đạo Tổ và mấy tên còn lại vẫn còn sống. Hàn tiền bối, còn có chư vị đồng đạo Man Hoang giới vực, chúng ta hãy cùng ra tay, diệt trừ tận gốc khối u ác tính Thiên Đình này!” Ánh mắt hoàng tử tuấn lãng kia chớp động, bỗng nhiên vung tay cao giọng quát.

“Không sai, nợ máu phải trả bằng máu, san bằng Thiên Đình!” Những người Ma Vực khác lập tức phản ứng theo, nghiêm nghị đáp lời.

Bạch Trạch và đại hán trọc đầu nghe vậy, có chút động tâm.

Nhưng hai người cũng không động tĩnh,mắt nhìn về phía Hàn Lập.

Lúc này, bọn họ đều hiểu, ai mới là người có tiếng nói quan trọng nhất.

Sắc mặt Bạch Vân Đạo Tổ đại biến, vung ngược tay lên, vô số vân khí màu ngà sữa bỗng hiện ra, bao trùm mười mấy tên tu sĩ của Thiên Đình sau lưng, chạy về phía xa nơi cung điện

“Chạy đâu!” Một đạo ánh sáng mờ nhạt nhanh như điện đuổi theo, là nam tử Ma Vực như thây khô kia.

Gã và thiếu phụ tà mị có quan hệ cực kỳ thân thiết, mặc dù không kết thành đạo lữ, nhưng hai bên qua lại vô số năm tháng. Thiếu phụ tà mị vẫn lạc ở trong Tam Thiên Đạo Thần đại trận, nên nam tử thây khô thống hận người Thiên Đình không gì sánh được.

Gã đưa tay nắm vào trong hư không một cái, năm ngón tay sáng rực lên màu vàng.

“Xoẹt” một tiếng, hư không trên đỉnh đầu Bạch Vân Đạo Tổ khẽ động, một cự trảo khô cằn che khuất bầu trời hiện ra. Phía trên nó quấn quanh từng luồng màu vàng, tản mát vị hôi thối của thi thể bị hư.

Dưới một trảo của cự trảo khô cằn, hư không phụ cận sụp đổ mảng lớn, một Linh Vực màu vàng đất từ đó khuếch tán ra, nhanh chóng chụp về phía bọn người Bạch Vân Đạo Tổ.

Thần sắc Bạch Vân Đạo Tổ biến đổi, thân hình dừng lại, đang muốn thi pháp ngăn cản.

Nhưng lúc này, một vệt kim quang từ bên cạnh tiến đến chặn ngang, không có bất kỳ khoảng thời gian nào, lập tức ngăn giữa cả hai.

Cự trảo khô cằn chộp vào trên kim quang, lập tức bị phản chấn quay về. Linh Vực màu vàng đất đụng phải phiến kim quang kia, cũng “Ầm” một tiếng, vỡ vụn biến mất.

Một bóng người ở trong kim quang đột nhiên xuất hiện, là Hàn Lập.

Bạch Vân Đạo Tổ nhìn thấy vậy, sắc mặt ngạc nhiên.

“Hàn đạo hữu, làm cái gì vậy?” Sắc mặt nam tử như thây khô cứng đờ, hỏi.

“Chân Tiên giới trải qua lần đại kiếp này, nguyên khí tổn hao nhiều, phải nhanh chóng nghỉ ngơi lấy lại sức. Cổ Hoặc Kim đã chết, tất cả ân oán của quá khứ, cũng nên xóa bỏ. Về sau giữa các đại thế lực, không được trả thù tranh chấp. Các ngươi là tồn tại Đạo Tổ, càng không thể tùy ý động thủ.” Hàn Lập trầm giọng quát.

Ngữ khí hắn mặc dù lạnh nhạt như nước, lại lộ ra một cỗ uy nghiêm gần như thiên uy, so với Cổ Hoặc Kim năm đó chỉ có hơn chứ không kém.

Một lời này nói xong, cơ hồ chấn vỡ hư không, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Chân Tiên giới.

Giờ phút này, tất cả Tiên Vực trên Chân Tiên giới, mọi người tu hành đều cảm giác được một cỗ thiên uy không cách nào chống lại từ trên trời đè xuống, không ngờ khiến người ta muốn quỳ xuống lạy.

Thân thể mọi người nơi đây đột nhiên lắc một cái, đều nổi lên thần sắc sợ hãi.

“Cổ Hoặc Kim đã chết, thù hận giữa Man Hoang giới vực chúng ta và Thiên Đình đã xong, chỉ cần Thiên Đình không còn phái người cướp bóc Man Hoang giới vực, chúng ta tuyệt đối sẽ không tự tiện khơi mào tranh chấp.” Bạch Trạch và đại hán trọc đầu lập tức nói ra.

Lý Nguyên Cứu, Xích Dung, Trần Như Yên, còn có bàn phụ váy trắng Ma Vực cũng đều gật đầu đáp ứng.

Nam tử như thây khô nhìn Hàn Lập, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ kèm theo sợ hãi.

“Thế nào, các hạ còn có thắc mắc gì với lời nói của ta?” Hàn Lập chắp một tay sau lưng, cũng không nhìn nam tử thây khô, một cỗ uy áp vô biên vô tận bỗng nhiên bộc phát, bao phủ toàn thân nam tử thây khô kia.

Sắc mặt nam tử thây khô hoàn toàn thay đổi, hư không dưới chân trực tiếp nổ tung, cả người không ngừng run rẩy, trên thân gã tựa hồ không thể thừa nhận nổi cỗ uy áp này, từ từ cong xuống, cuối cùng quỳ gối nơi đó.

“Hàn đạo hữu, Đoan Mộc đạo hữu là do thương tâm về cái chết của Hạ Lan đạo hữu, mới có chỗ mạo phạm, mong rằng Hàn đạo hữu. . . rộng lượng tha thứ, bỏ qua cho gã lần này. Hết thảy chúng ta đều nghe lệnh của ngươi.” Bàn phụ váy trắng thấy cảnh này, vội vàng nói.

Hàn Lập nhìn bàn phụ váy trắng một chút, uy áp trên thân hơi thu lại một chút.

Nam tử thây khô há to miệng thở dốc, không còn sức đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập tràn đầy sợ hãi.

“Xem ra ngươi đã hiểu.” Hàn Lập bình tĩnh nói, quay đầu nhìn hoàng tử Ma Vực tuấn lãng kia.

Sắc mặt hoàng tử tuấn lãng “Bá” một chút, trở nên trắng bệch một mảnh, nhịn không được lui về sau mấy bước.

“Nể tình ta và Ma Chủ đã từng có chút giao tình, ngươi lại là lần đầu vi phạm, lần này ta sẽ không truy cứu. Ta mặc dù không hứng thú với giết chóc, nhưng nếu lại có người nào dám nói ra những lời khơi mào tranh chấp, thì kết cục sẽ như thế này!” Hàn Lập nhàn nhạt nói một tiếng, phất tay áo lên.

Ầm ầm!

Không gian chung quanh đám người lóe lên kim quang, mấy chục vòng xoáy màu vàng to lớn nổi lên, ù ù xoay tròn, tựa như từng cái miệng lớn, phát ra lực thôn phệ cực kỳ đáng sợ.

Phương viên mấy chục vạn dặm chung quanh, không gian giống như giấy dễ dàng sụp đổ. Trong không gian, tất cả mọi thứ đều biến thành bột phấn thật nhỏ, bị vòng xoáy màu vàng một ngụm nuốt mất.

Thôn phệ chi lực cũng bao phủ trên thân đám người, bọn họ lập tức cảm giác được bản thân như chiếc thuyền nhỏ gặp sóng dữ trong biển sâu, tùy thời có nguy cơ bị lật úp.

Một số người tu vi hơi thấp phát ra tiếng hét hoảng sợ, hoàng tử tuấn lãng kia thì thân thể run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Lý Nguyên Cứu, Trần Như Yên và các vị Đạo Tổ cũng như thế, căn bản không có cách nào khống chế thân hình.

Mà bọn họ lại có thể cảm giác được, những vòng xoáy màu vàng xung quanh này cũng không chân chính phát lực, bằng không bọn họ đã sớm bị nuốt vào rồi.

Trong vòng xoáy vặn vẹo đều là lực lượng thời gian, để bọn họ không chút nghi ngờ về hậu quả khi bị nuốt vào.