Chương 1294: Hình thú chi nộ

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Vào lúc này, một đạo hắc quang từ trên trời giáng xuống, thoáng chốc bao lại những khói đặc màu trắng phiêu tán kia, đồng thời phát ra một cỗ hấp lực khổng lồ.

Khói đặc đang phiêu tán lập tức hội tụ cuồn cuộn về phía hắc quang, những chùm sáng màu trắng mặc dù ra sức giãy dụa, muốn né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì được, từng chùm một lần lượt bị hắc quang hút vào.

Mấy hơi thở sau, tất cả khói đặc, chùm sáng đều bị nuốt vào.

Hắc quang nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi lóe lên hiện ra thân ảnh Đề Hồn.

Khí tức trên người nàng thình lình tăng lên không ít, chỉ có chút bất ổn quay cuồng không thôi.

“Không sao chứ?” Hàn Lập nhìn Đề Hồn hỏi.

“Không sao, hoang hồn này ẩn chưa quỷ lực quá lớn, lại tràn ngập bạo ngược chi khí, muốn luyện hóa cần tốn chút thời gian.” Đề Hồn nói xong, lập tức khoanh chân ngồi xuống.

Mấy người Thạch Xuyên Không cũng bay tới.

“Hàn đạo hữu, một thời gian không gặp, không ngờ tu vi của ngươi đã đạt tới cảnh giới này, bỏ những lão bằng hữu chúng ta ra xa đằng sau như vậy.” Trong mắt Thạch Xuyên Không lóe lên một tia phức tạp, giống như hâm mộ, lại như không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn là sự khâm phục.

Những năm này y khổ tu tại Ma vực, có Đạo Tổ là Giải Đạo Nhân hỗ trợ, cộng thêm không ít tài nguyên, nhưng khó khăn lắm mới đạt tới cảnh giới Đại La.

“Hàn mỗ có chút cơ duyên mà thôi, lấy tư chất Thạch đạo hữu rất nhanh sẽ vượt qua ta.” Hàn Lập cười nhạt một tiếng.

Thạch Xuyên Không bĩu môi, quay đầu không thèm nhìn Hàn Lập nữa.

Tử Linh và Kim Đồng đều nhìn Hàn Lập sững sờ, không nói ra lời.

“Các ngươi làm gì vậy, không biết ta sao?” Hàn Lập lắc đầu cười nói.

“Đại thúc như vậy, thật sự ta chưa từng thấy qua.” Kim Đồng cười nói.

“Được rồi, đừng đùa nữa, Đề Hồn đang vận công luyện hóa quỷ lực của hoang hồn kia. Cần chút thời gian, chúng ta đợi nàng một lát đi.

Kim Đồng và Tử Linh gật đầu đồng ý, rồi ngồi xuống bên cạnh.

“Có Hàn đạo hữu ngươi ở đây, còn sợ cái gì chứ?” Thạch Xuyên Không cười ha ha một tiếng rồi cũng ngồi xuống.

Hàn Lập đi đến một bên đứng yên, lẳng lặng chờ Đề Hồn.

“Mặc dù lúc trước, ta đánh giá thực lực của ngươi hết sức cao, nhưng hiện tại xem ra, vẫn còn coi thường ngươi. Hàn đạo hữu, bây giờ rốt cuộc thực lực của ngươi đã đến trình độ nào?” Âm thanh Quỷ Vu vang lên trong tai Hàn Lập.

“Không thể trả lời, đạo hữu nghĩ thế nào thì thế đó đi.” Hàn Lập trả lời nhẹ nhàng.

Quỷ Vu cười khan mấy tiếng, rồi im lặng không nói nữa.

Trong nháy mắt đã trôi qua hai ngày, trong hai ngày này có không ít Quỷ thú tập kích nhưng hoang hồn lại không có.

Hắc quang trên người Đề Hồn quay quanh, khí tức vốn hỗn loạn nhanh chóng trở nên yên ổn.

Ngày hôm sau, Đề Hồn đang tĩnh toạ đột nhiên mở mắt ra, đứng lên há miệng thét dài, thanh âm giống như phượng gáy, lại vừa giống hổ gầm. Nó trong trẻo cao vút, chấn động bầu trời phụ cận tạo thành tiếng vọng ầm ầm không ngừng.

Bọn người Thạch Xuyên Không cùng nhau tỉnh thức, rồi nhìn về phía Đề Hồn.

Chỉ thấy hắc quang quanh người nàng đang quay quanh, khí tức lại tăng một ít so với lúc trước.

Càng thêm kì lạ là, trên da Đề Hồn hiện ra từng đường vân màu đen, nhìn một lúc lại thấy rất giống Linh văn của Chân Linh huyết mạch.

Mà sau lưng nàng lại hiện ra một bóng đen mơ hồ, không ai biết là thứ gì.

Hàn Lập thấy vậy trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Bóng đen mơ hồ kia, cho hắn cảm giác rất thần bí.

“Xem ra, huyết mạch Hình Thú trong cơ thể nàng đã bắt đầu thức tỉnh.” Thanh âm Quỷ Vu lại vang lên trong đầu Hàn Lập lần nữa.

“Huyết mạch Hình Thú? Theo như ngươi nói, Hình Thú là một tộc đàn?” Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, truyền âm hỏi.

Việc Đề Hồn là Hình Thú hắn đã biết từ sớm, nhưng Hình Thú là thế nào, rốt cuộc hắn cũng không điều tra rõ được.

“Đương nhiên, Hình Thú tại U Minh giới là một tộc đàn thần bí, sống ở chỗ sâu trong U Minh giới, rất ít xuất hiện. Lúc trước Minh Vương, ta và Huyết Lệ, thống trị tam vực đúng là dị số. Bản mệnh thần thông của Hình Thú cực kì cường đại, danh tiếng vang vọng tại các đại giới vực. Hàn đạo hữu, mặc dù ngươi thần thông quảng đại, nhưng nếu Đề Hồn thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch Hình Thú, ngươi chưa chắc có thể đỡ nổi bản mệnh thần thông của nàng.” Quỷ Vu cười hắc hắc nói.

“Thật sao? Vậy ta sẽ rửa mắt chờ xem.” Hàn Lập nói.

Rất nhanh sau đó Đề Hồn ngừng hét, đứng lên, mặt lộ vẻ áy náy: “Đã để Thạch Đạo Hữu và Tử Linh đạo hữu đợi ta ba ngày, thật có lỗi.”

Ba ngày này Đề Hồn mặc dù tu luyện, nhưng cảm giác đối với bên ngoài cũng không đoạn tuyệt.

“Đề Hồn đạo hữu khách khí, chúng ta nếu đi chung đường đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau. Lần này thực lực Đề Hồn đạo hữu tăng mạnh, thật đáng chúc mừng.” Thạc Xuyên Không cười nói nhưng trong lòng lại cảm giác hơi khó chịu.

Thực lực của Hàn Lập bây giờ hơn xa y, hiện giờ xem ra, thực lực của Đề Hồn cũng vậy.

Còn Kim Đồng chưa từng ra tay, rất thần bí, nhưng tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, làm y càng không dám coi thường.

“Đã dừng lại không ít thời gian, đi thôi.” Hàn Lập nói.

Những người khác tất nhiên không có ý kiến, đoàn người lại tiếp tục tiến lên.

Có Hàn Lập với thực lực đáng sợ làm chỗ dựa, mọi người đều tăng nhanh tốc độ tiến lên.

Trong nháy mắt lại qua mấy ngày, đoàn người đã tới trung tâm Bách Quỷ sâm lâm.

Trên đường đi bọn họ mặc dù gặp được một ít Quỷ Thú, cũng đều tiện tay chém giết. Sau đó còn gặp một hoang hồn khác, thực lực so với con lúc trước hơi yếu, bị Hàn Lập lần nữa tiện tay giết chết, để Đề Hồn thôn phệ.

Trung tâm Bách Qủy sâm lâm có âm khí càng thêm nồng đậm, bắt đầu xuất hiện linh thảo U Minh giới đặc thù.

Mục đích của bọn người Hàn Lập cũng không ở đây, nên không hao tốn sức lực đi tìm bảo, chỉ tập trung tinh thần tìm đường đi.

Trong rừng rậm một chỗ gần dãy núi, tiếng nổ mạnh ù ù và tiếng gầm rú sắc nhọn kinh thiên vang lên lần nữa.

Hai thân ảnh một đen một trắng đang đánh nhau kịch liệt, là Đề Hồn và một hoang hồn Quỷ vật khác.

Hoang hồn này và hai con lúc trước không khác nhau nhiều lắm, cũng là một thân trắng bệch, nhưng tu vi lại mạnh hơn so với hai con kia.

Thân hình cả hai càng lúc càng nhanh, dần dần hình bóng giao thoa khó phân biệt, hắc bạch quang mang kịch liệt đan vào một chỗ, tạo thành một vòng xoáy bạo liệt.

Cả vùng trời lắc lư một trận kinh thiên động địa, vô số sợi màu bạc nhỏ và dài quỷ dị hiện ra ở hư không chung quanh, phát xạ ra bốn phương tám hướng.

Rừng rậm kề bên bị san phẳng thành bình địa, tầng mây trên bầu trời cũng bị xé nát thành từng mảnh nhỏ.

Hiện giờ Hàn Lập đang đứng trên một ngọn cây ở bên ngoài chiến trường, yên lặng nhìn phía trước, cũng không có ý định xuất thủ.

Thạch Xuyên Không, Kim Đồng và mấy người khác cũng ở xung quanh quan chiến, đây là yêu cầu của Đề Hồn.

“Không ngờ một mình Đề Hồn đạo hữu cũng có thể đối phó với một con hoang hồn.” Thạch Xuyên Không thở dài.

“Thần thông Đề Hồn chuyên khắc chế quỷ vật, mới có thể đối phó hoang hồn này… thắng bại đã rõ.” Hàn Lập nói từ tốn.

Hắn còn chưa nói xong, vòng xoáy trắng đen phía trước bỗng bạo liệt, hắc quang đột nhiên lớn mạnh ngăn chặn mọi hành động của bạch quang.

Trong hắc quang, một bóng dáng màu đen hiện ra, là hư ảnh sau lưng lúc trước của Đề Hồn. Hiện giờ bóng dáng màu đen so với trước rõ ràng hơn rất nhiều, mơ hồ có thể nhìn ra đó là một hắc viên to lớn, đột nhiên há miệng khẽ hấp.

Một cỗ ba động không hiểu bao phủ lại bạch quang hoang hồn. Hoang hồn lộ vẻ hoảng sợ muốn bỏ chạy, nhưng đã trễ.

Nó vừa bay ra không bao xa, thì đầu đột nhiên vỡ ra, một đoàn u quang màu trắng từ đó bay ra, bị hư ảnh cự viên màu đen một ngụm nuốt vào.

Thân thể hoang hồn “Ầm” một tiếng rồi vỡ ra, hóa thành một mảnh quỷ vụ nồng đậm bay đi khắp nơi.

“Đây chính là bản mệnh thần thông của Hình Thú, hình như có tác dụng công kích trực tiếp lên thần hồn.” Hàn Lập từ xa nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ.

“Phệ Hồn… không hổ danh xưng là công kích thần hồn chi thuật mạnh nhất.” Âm thanh Qủy Vu lần nữa vang lên, tràn ngập ý khen ngợi.

Thần hồn Hàn Lập cường đại, có thể cảm nhận được công kích “Phệ Hồn” của Đề Hồn, làm cho tâm thần hắn rung động, lông mày không khỏi hơi nhíu lại.

Thời gian pháp tắc của hắn đã đại thành, mặc kệ là công kích quỷ dị gì hắn đều có thể nắm chắc ngăn cản được, nhưng thần hồn công kích thì ngoại lệ.

Thần hồn công kích hoàn toàn khác biệt với công kích bên ngoài, lực lượng pháp tắc rất khó can thiệp.

Bây giờ mặc dù mình bởi vì tu luyện luyện thần thuật, nên thần thức và thần hồn kiên cố hơn xa người khác. Nhưng đối mặt Phệ Hồn công kích hoàn toàn áp đảo này, muốn chống đỡ cũng không phải dễ.

Đang cân nhắc, hư ảnh cự viên màu đen kia lóe lên rồi biến mất, dường như không cách nào giữ được lâu.

Nhưng hắc quang do Đề Hồn huyễn hóa ra lại quay tròn chuyển động, hoá thành một vòng xoáy màu đen to lớn phát ra hấp lực khổng lồ.

Quỷ khí chung quanh bạo liệt cuồn cuộn chui vào trong đó, mấy hơi thở sau đều bị nuốt hết.

Vòng xoáy màu đen nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi biến mất không còn tăm tích. Thân ảnh Đề Hồn hiện ra, khí tức lại tăng lên không ít.

Từng điểm sáng màu đen trên người nàng hiện ra, chằng chịt khoảng tám trăm ba mươi chín điểm, thình lình đạt đến Đại La sơ kỳ đỉnh phong.

Đường vân màu đen bên ngoài thân nàng hiện ra lần nữa, so với lúc trước rõ ràng hơn nhiều.

Đề Hồn nhìn thân thể mình, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Bọn người Hàn Lập bay tới, đáp xuống bên cạnh Đề Hồn.

“Đề Hồn ngươi thật lợi hại, thần thông của hư ảnh cự viên màu đen kia là gì, đúng là nhất kích tất sát.” Kim Đồng khen không dứt lời.

“Cần thời gian luyện hóa không?” Hàn Lập cảm nhận được khí tức trên thân Đề Hồn, vui mừng nói.

“Không cần, chẳng biết tại sao lần này hút vào hoang hồn, lực phản phệ cũng không mạnh, ta có thể áp chế lại, không cần lãng phí thời gian của mọi người, hãy mau chóng lên đường.” Đề Hồn thu lại hắc quang quanh người, tiên khiếu và vằn đen quanh người lập tức biến mất, rồi lắc đầu nói ra.

“Bởi vì do huyết mạch Hình Thú đấy … cũng tốt.” Hàn Lập gật đầu nhẹ.

Đoàn người lại tiếp tục đi tới.

Nhưng vừa mới xuất phát không bao lâu, Quỷ Vu bỗng “ ồ” lên một tiếng, trong âm thanh tràn ngập vui mừng.

“Thế nào?” Hàn Lập truyền âm hỏi.

“Tạo hóa, thật sự là tạo hóa! Hàn đạo hữu ngươi hãy đi tới bên trái phía trước!” Quỷ Vu thúc giục.

Hàn Lập nhíu mày nhưng vẫn theo lời Quỷ Vu nói, bay về phía bên đó.

Bọn người Thạch Xuyên Không mặc dù không hiểu vì sao Hàn Lập thay đổi phương hướng, nhưng cũng không nói gì, lập tức đi theo.

Mấy hơi thở sau, Hàn Lập nghe theo Quỷ Vu chỉ dẫn, đi vào một sơn phong màu đen bóng.

Nơi này có một đầm nước, đầm nước có màu xanh biếc, tỏa ra âm khí nồng đậm.

Cạnh đầm nước là mảnh đất toàn đá vụn, trên đó mọc một lùm lục trúc xanh biếc dị thường, đang đón gió nhẹ nhàng lay động.

“Lúc trước ngươi kinh ngạc, là vì lùm trúc này?” Hàn Lập đáp xuống bên cạnh đầm nước, nhìn lùm trúc kia hỏi.

Trong những lục trúc này tràn đầy âm khí, nhưng cũng chỉ có vậy, chẳng có gì đặc biệt.