Chương 967: Ân oán

Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ách thành chủ, chúng ta đều như nhau thôi, ngươi âm mưu ám toán chúng ta trước, tất cả hành động của Thần mỗ chỉ là tự vệ.” Thần Dương đón ánh mắt Ách Quái, nhàn nhạt nói.

“Sa Tâm, tuy ngươi trăm phương ngàn kế muốn đẩy ta vào chỗ chết nhưng nhớ lại tình cảm năm đó, ta muốn khuyên ngươi một câu, chuyện Thánh Hài là hợp tác cùng có lợi. Không có ta, dù người tìm được Thánh Lăng, cũng tuyệt đối không có cách lấy được Thánh Hài.” Ách Quái chuyển ánh mắt nhìn về phía Sa Tâm, nói vậy.

“Đừng nghĩ ta không biết chân tướng chuyện năm đó. Kỳ thực sở dĩ ta tìm ngươi hợp tác tiến vào Đại Khư, mục đích quan trọng nhất là giết ngươi.” Sa Tâm lại cười lạnh một tiếng, nói.

Ách Quái hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

“Sao Ách Quái ra khỏi trận được? Theo lời ngươi nói lúc trước, giờ hắn nên ở trong Khấp Huyết đại trận mới phải?” Sa Tâm liếc huyết trận bên cạnh một cái, đôi mi thanh tú cau lại hỏi Thần Dương.

“Xảy ra biến cố không nhỏ, ta cũng bất ngờ. Xung quanh đại điện này có cấm chế ngăn cách nên ta không có cách nào thông báo.” Thần Dương nhìn Hàn Lập trong huyết trận một cái, cười khổ nói.

Ách Quái nghe hai người đối thoại, trong lòng rùng mình.

Đạo lôi điện kia mà đánh xuống lúc lão còn trong trận, dưới tình cảnh bị Khấp Huyết đại trận làm chậm trễ, tất nhiên không thể ngăn cản hữu hiệu, nói không chừng sẽ bị chém giết tại chỗ.

May mắn Lệ Phi Vũ kia xuất hiện, giúp lão ra khỏi huyết trận.

Vừa nghĩ tới đây, hận ý của Ách Quái với Hàn Lập giảm mạnh, ý nghĩ trong lòng nhanh chóng trở lại hiện tại, vội tính đường lui.

“Ách Quái, coi như hôm nay ngươi còn chút mệnh, tuy nhiên hiện giờ ngươi đã trọng thương, chuẩn bị chịu chết đi.” Nhưng Sa Tâm không cho lão ta chút cơ hội thở dốc nào, cười duyên một tiếng, trong mắt lại tràn đầy sát cơ lành lạnh, vung tay lên.

Chỉ thấy một viên cầu màu vàng lớn chừng quả đấm bay ra từ tay áo nàng, tiếng két vừa vang lên, trên viên cầu hiện ra từng vết nứt, mảng lớn kim quang lộ ra từ trong.

Viên cầu nhanh chóng biến hình, trong nháy mắt hóa thành một con khôi lỗi hình cự cầm màu vàng, cao hơn mười trượng, hai đầu hùng ưng màu vàng, phô ra hai cánh rộng tới vài chục trượng, trên mỗi lông vũ trải dài trên đôi cánh chim màu vàng đều vẽ hoa văn đẹp đẽ, chớp động lên từng trận tinh quang.

Khôi lỗi cự cầm màu vàng này thoạt nhìn cực kỳ thanh nhã cao quý, đồng thời cũng khiến người ta có một loại cảm giác vô cùng hung hiểm.

“Kim Dực Kiêu!” Ách Quái bỗng biến sắc, lời chưa dứt, thân hình lão lập tức phóng đi, mục tiêu rõ ràng là chỗ Sa Tâm.

Dù lúc này Ách Quái trọng thương nhưng tốc độ vẫn nhanh kinh người, một cái chớp động đã đến trước người Sa Tâm.

Chẳng biết từ lúc nào trong tay lão xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng, toả ra kiếm quang màu trắng sáng lạn, mũi kiếm sắc bén gần như lập tức đã tiến tới trước người Sa Tâm một thước.

Nhưng đúng thời điểm này, kim ảnh mơ hồ hiện lên, một cái cánh màu vàng lăng không xuất hiện phía trước, chắn giữa kiếm quang và Sa Tâm.

Một tiếng “keng” vang lớn!

Kiếm quang màu trắng đâm vào cánh màu vàng, phát ra kim quang chói mắt.

Chiếc cánh màu vàng sừng sững bất động, dễ dàng chặn lại một kiếm này.

Mà gần như cùng lúc, đỉnh đầu Ách Quái lóe lên kim ảnh, một cánh màu vàng khác lăng không xuất hiện, tiếp đó giống như một thanh cự đao màu vàng, hung bạo bổ xuống đầu Ách Quái với tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.

Cánh chưa hạ xuống, duệ phong đáng sợ ẩn chứa bên trên đã mạnh mẽ khiến mặt đất gần đó ầm vang một tiếng, bỗng nứt ra một vết chém cực sâu.

Đồng tử Ách Quái co rụt lại, thân hình nhanh chóng lui về sau tránh, đồng thời bạch quang trên tay còn lại chớp động, hiện thêm một thanh trường kiếm, trong tiếng hét vang, song kiếm đan nhau cùng chém.

Kiếm quang tăng vọt, hai đạo kiếm quang vừa thô vừa to bắn ra, chém trên cánh màu vàng.

Hai màu quang mang trắng vàng va chạm, tiếp đó vỡ ra.

Một cỗ sóng khí hai màu vàng trắng điên cuồng lan ra bốn phương tám hướng, nơi chúng đi qua hư không liên tiếp rung rung, mặt đất cạo sâu một lớp.

Kiến trúc cả đại điện lay động kịch liệt, rầm rầm rung chuyển.

Tốc độ Ách Quái và Sa Tâm quá nhanh, liên tiếp giao thủ nhanh như thiểm điện, lúc này những người khác mới phản ứng kịp, bất kể là người Khôi Thành hay Huyền Thành đều vội vàng lui về sau tránh né.

Huyết trận chỗ Hàn Lập cũng bị ảnh hưởng, ầm ầm rung chuyển. Hắn vội vàng âm thầm thi pháp, ổn định Huyết trận.

Kiếm quang màu trắng vỡ vụn, nhưng vẫn khiến xu thế hạ xuống của cánh màu vàng hơi chậm lại.

Trên mặt Ách Quái lại đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đã mượn lực lùi nhanh về phía sau, đồng thời chân đạp mạnh lên đất.

“Vèo” một tiếng, cả người lão như một con diều hâu màu đen phóng lên trời, bay tới lỗ hổng trên nóc điện.

Tốc độ Ách Quái vốn cực nhanh, lúc này lại mượn thêm lực phản chấn khi giao thủ nên càng nhanh như thiểm điện, lập tức đã đến nóc điện, trong nháy mắt muốn bay ra.

Nhưng vào thời khắc này, một mảnh tàn ảnh màu vàng bay từ mặt đất vụt tới, kéo ra vô số đạo tàn ảnh, vậy mà tốc độ hơn xa Ách Quái, lập tức đoạt trước, chặn lỗ hổng lớn trên nóc điện.

Ách Quái thấy tình hình này, tinh quang ngoài thân đại phóng, cưỡng ép mình dừng lại.

“Thứ mà Kim Dực Kiêu am hiểu nhất chính là tốc độ. Ách thành chủ, hôm nay ngươi không thể thoát đâu, hay là cam chịu số phận đi.” Hai cánh Kim Dực Kiêu mở ra, lúc này Sa Tâm thình lình đứng phía trên, cười lạnh, mười ngón chuyển động liên tục, mơ hồ có thể thấy từng đám tinh ti trong suốt nhảy múa trên đầu ngón tay.

Nhưng thấy hai cánh chim quạt một cái, mặt ngoài cánh màu vàng chớp động kim quang, sau một khắc từ phía trên vô số lông vũ màu vàng bắn đi, phát ra tiếng rít bén nhọn đáng sợ, dày đặc như mưa đâm tới Ách Quái.

Mỗi cái lông vũ đều hóa thành một đạo kim quang chói mắt, kéo theo đuôi một vệt sáng thật dài, giống như từng đạo lưu tinh màu vàng.

Sắc mặt Ách Quái trầm xuống, tựa hồ cực kỳ kiêng kị những lông vũ màu vàng này, trong miệng hét lớn một tiếng, song kiếm trong tay nhanh chóng vung lên.

Vô số kiếm ảnh màu trắng hiện ra, chằng chịt dày đặc, chém tới những lông vũ màu vàng kia.

Nhưng khi hai bên va chạm, kiếm ảnh màu trắng dễ dàng sụp đổ, lập tức bị xuyên thủng, vỡ thành mảnh nhỏ.

Mà tốc độ những lông vũ màu vàng kia chỉ thoáng dừng một chút nhưng vẫn nhanh như thiểm điện bay vụt xuống.

Gương mặt Ách Quái căng thẳng, toàn bộ huyền khiếu quanh người tinh quang đại phóng, thân thể xoay tròn giống như con quay, tinh quang hình thành một vòng xoáy trắng quanh người lão ta.

Lực lượng tinh thần xung quanh điên cuồng lao tới phía lão, thêm từng đạo tinh quang từ lỗ hổng trên nóc điện chiếu xuống, dung nhập vào vòng xoáy màu trắng.

Lập tức vòng xoáy màu trắng biến lớn gấp mấy lần, ào ào xoay tròn, phát ra từng trận lực lượng xé rách đáng sợ, hư không xung quanh cũng bị nó dẫn động, nổi lên từng trận rung động.

Lông vũ màu vàng vừa tiến vào vòng xoáy màu trắng, lập tức bị kéo khỏi phương hướng ban đầu, không tự chủ được du động theo vòng xoáy, hơn nữa tốc độ giảm mạnh.

Song kiếm trong tay Ách Quái xẹt qua từng đạo hồ quang, đánh úp về phía từng lông vũ màu vàng, chém bay toàn bộ.

Nhưng những lông vũ màu vàng kia ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, mỗi kiếm Ách Quái chém ra, thân thể lão không tự chủ được run lên một cái, về sau bị bật ngược ra một khoảng.

Liên tiếp tiếng nổ mạnh vang lên dày đặc!

Trong nháy mắt, toàn bộ kim vũ trút xuống hết sạch, thân thể Ách Quái cũng rơi mạnh từ trên không xuống, ầm ầm đập vào mặt đất, đánh ra một cái hố to.

Mà hơn phân nửa những kim vũ bị đánh bay hoặc bắn trượt vào hư không đều cắm trên mặt đất, một bộ phận còn lại thì ghim vào vách tường cạnh đó.

Bất kể là mặt đất hay vách tường, trước mặt những kim vũ có ẩn chứa tuyệt đại lực lượng đều giống như một loại đậu hũ, dễ dàng bị đâm thủng.

Tiếng như lôi đình, kình phong như đao, xoáy thành một đoàn khí tràng bạo liệt. Toàn bộ đại điện rung chuyển kịch liệt, giống như không chịu nổi lực lượng hai người giao thủ, sắp đổ vỡ.

Những người Huyền Thành và Khôi Thành tránh ở xa hơn thấy tình hình này lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Lúc hai đại thành chủ giao thủ, những người khác ở bên trong quả thực không khác con sâu cái kiến, không thể nhúng tay vào được. Nếu không trốn kịp, e rằng còn bị tai bay vạ gió.

Huyết trận cũng bị hai đạo kim vũ ảnh hướng nhưng cũng không tổn thương đến chỗ hiểm, vẫn có thể tiếp tục vận chuyển.

Trong đại trận, sắc mặt Hàn Lập cũng thay đổi.

Ách Quái trọng thương vẫn có lực lượng bậc này, nhớ lại hôm nay mình đoạt thức ăn trong miệng, dù bất đắc dĩ nhưng quả thật hành động hung hiểm, nếu không có đám người Sa Tâm đột nhiên xuất hiện, tình cảnh của mình cũng hơi có chút khó xử.

Đang cân nhắc, Ách Quái trở mình nhảy ra từ cái hố lớn, tinh quang quanh người đều đã biến mất.

Lão há miệng tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thoạt nhìn vô cùng trắng bệch, bước chân lảo đảo, nhìn qua thực sự đã đến độ nỏ mạnh hết đà.

Kim ảnh lóe lên, Kim Dực Kiêu lăng không xuất hiện phía trên Ách Quái.

“Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi không thể chạy thoát được. Mối thù sư tôn, hôm nay ta muốn đòi lại từ ngươi!” Ánh mắt Sa Tâm băng lãnh, mười ngón khẽ động.

Mà hai cánh Kim Dực Kiêu khẽ động, trong tiếng rít gào sắc nhọn, vô số kim vũ đoạt mệnh tiếp tục bắn ra.

Lúc này tính huống của Ách Quái thoạt nhìn cực kỳ không xong nhưng cũng không có vẻ buông xuôi, cánh tay khẽ động, đang muốn ra tay chống cự.

Vào lúc này, từ bên cạnh đại điện có tám đạo ngân quang bắn ra nhanh như điện, bên trong chúng đều bọc một viên châu màu bạc, lóe lên xuất hiện trên đỉnh đầu Ách Quái, quay tròn nhanh chóng chuyển động.

“Bùm” một tiếng!

Tám viên ngân châu hiện ra ngân quang sáng chói, vô số phù văn màu bạc tới tấp lao ra, nhanh chóng ngưng kết lại, lập tức hóa thành một quang trận màu bạc.

Quang trận bao phủ phạm vi hơn mười trượng xung quanh, thân ảnh Ách Quái được che đậy không thấy bóng dáng, vô số quang điểm cuồn cuộn trong trận, thoạt nhìn giống như chu thiên tinh thần vận chuyển, huyền diệu khó lường.

Vô số lông vũ màu vàng bắn vào trên quang trận màu bạc, quang trận ầm ầm rung mạnh, chấn động kịch liệt như nước sôi, nhưng không hề tan vỡ.

Sa Tâm thấy cảnh này, lập tức sắc mặt khẽ biến, ánh mắt nhìn về chỗ bắn ra ngân quang nhưng không thấy bóng người, không khỏi hừ lạnh một tiếng, hai tay khẽ động.

Thân hình Kim Dực Kiêu bay nhào xuống, toàn bộ các nơi quanh người kim quang đại thịnh, hai cánh mở ra, tiếp tục bắn xuống vô số kim vũ, đánh vào trên quang trận màu bạc.

Đồng thời trên đôi vuốt sắc bén của nó đột nhiên hiện ra kim quang chói mắt, mắt thường khó có thể nhìn thẳng, bỗng vồ xuống.

Hai cự trảo màu vàng lăng không hiện ra, quang huy vạn trượng, tản ra uy thế vô tận, giống như hai cự trảo xé trời, hung ác vồ xuống quang trận màu bạc, sau đó ra sức xé rách.

Một tiếng “xoẹt”, cuối cùng quang trận màu bạc không kiên trì nổi, bị xé rách, nổ tung thành ngân quang đầy trời.

Cùng lúc đó, hai đạo nhân ảnh theo ngân quang đầy trời phóng ra, một trong đó là Ách Quái, mà người còn lại không ngờ là Lục Hoa phu nhân.

Lúc này sắc mặt Ách Quái thoạt nhìn khá hơn một chút, dường như mới sử dụng thủ đoạn khôi phục nào đó trong quang trận.

Hai người họ không phóng tới mấy lỗ hổng trên nóc điện mà lao về phía xa xa nơi vách điện có đầy vết nứt do hơn mười cây kim vũ đâm vào.