Chương 905: Da Thú Kỳ Lạ, Đi Cướp

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sở Nam kêu khổ, nhưng Sở gia lão tổ lại không để ý, chỉ đem Vô Cực hỏa vực phủ xuống.

Sở Nam thấy vậy, chỉ đành nói:

– Lão tổ, nếu người đã muốn đánh thì đuổi kịp ta rồi nói sau!

– Tiểu tử, còn dám ngông cuồng, đuổi theo ngươi chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Sở gia lão tổ không cho là đúng nói, dù sao thì ông ta cũng chỉ còn Võ Tôn cao cấp một chút nữa, tốc độ hiển nhiên không tầm thường.

Sở Nam cười tà, nguyên lực vận chuyển trong hai mươi sáu đường kinh mạch Thiên Nhai Chỉ Xích một lượt, thân ảnh lập tức biến mất trước mặt lão, Sở gia lão tổ bắt hụt cũng khiếp sợ không thôi, nhưng trong lòng lại không nhận thua, quát:

– Lão tổ ta không tin!

Dứt lời, Sở gia lão tổ cũng bộc phát tất cả tu vi, đem công lực thúc dục đến mười hai thành, đuổi theo.

Khí tức Sở gia lão tổ bộc phát kinh động đến vị trong hoàng cung, vị đó không khỏi thì thào:

– Đã xảy ra chuyện gì? Không ngờ có thể khiến Sở lão quỷ xuất toàn lực!

Lời còn chưa dứt thì thân ảnh người này cũng lao ra khỏi hoàng cung, đuổi theo khí tức Sở gia lão tổ lưu lại.

Mà lúc này, Sở Nam đã đứng cách ngoài ngàn dặm, trên mặt đầy vẻ tươi cười, thầm nghĩ:

– Năm nghìn dặm, chỉ loáng một cái đã năm nghìn dặm! Quả thật có chút cảm giác như Thiên Nhai Chỉ Xích, chỉ có điều, dường như năm ngàn dặm này cũng không phải là cực hạn của Thiên Nhai Chỉ Xích.

Thiên Nhai Chỉ Xích, bắt nguồn từ Càn Khôn Tông, ngay cả Ma Đạo Tử cũng không thể tu luyện đến cực hạn.

Cũng chỉ có loại yêu nghiệt hoành không xuất thế như Sở Nam mới có thể trong thời gian vài năm ngắn ngủi, đem kinh mạch của Thiên Nhai Chỉ Xích đả thông toàn bộ, tu luyện đến cảnh giới cao nhất.

Lúc này, Sở Nam đang đứng ngoài năm ngàn dặm, chờ đợi.

Tốc độ của Sở gia lão tổ cũng không chậm, mười lăm giây sau, thân ảnh của Sở gia lão tổ cũng xuất hiện trong tầm mắt, Sở Nam cười nói:

– Lão tổ, tốc độ của người quá chậm.

– Tiểu tử, bớt huênh hoang đi, đợi lão tổ ta bắt ngươi, rồi xem ta tra tấn ngươi như thế nào!

– Lão tổ, đoán chừng người không có cơ hội đó rồi, ta đi trước một bước đây!

Sở Nam cười, lại ẩn tàng khí tức, thân hình lóe lên, vài chục giây sau, Sở Nam đã ngoặt một hướng khác, chạy trở về nhà.

Sở gia lão tổ còn không ngừng đuổi theo về phía trước, mà sau lưng Sở gia lão tổ còn có một thân ảnh ẩn tàng khí tức Võ Tôn, hiện đang lẩm bẩm:

– Tiểu tử trong miệng Sở lão quỷ hẳn chính là Quan Quân Hầu nổi danh kia? Tên kinh mạch đứt đoạn kia là thiên tài tu luyện? Tốc độ của hắn quả nhiên rất nhanh, ngay cả lão phu cũng không đuổi kịp!

Sở Nam đã về tới nhà, đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Tuyết Nhiên và Sở Thiên Phong, đem hai người dọa hoảng sợ, sau đó, Lâm Tuyết Nhiên nhìn thấy nhi tử gầy gò, vô cùng đau lòng, vội nói:

– Nam nhi, ngươi thế nào lại gầy như vậy? Ngươi muốn ăn gì, nương thân sẽ lập tức đi làm cho ngươi.

– Nương thân làm gì thì hài nhi sẽ ăn cái đó.

Sở Nam vừa nói, Lâm Tuyết Nhiên vội vàng cùng Sở Châu Nhi đi thu xếp đồ ăn, Sở Nam lại nhớ đến cái tàn trận trên mảnh da thú, vội lấy ra, hỏi:

– Cha, khối da thú này, người lấy từ đâu?

– Tiền tuyến, lúc tác chiến, sau khi công phát thành Thiết Uyển thì thu được nó từ trong chiến lợi phẩm, lúc ta vừa nhìn thấy nó, chỉ cảm giác thứ này có lẽ bất phàm, liền lấy ra, về sau ta cũng nghiên cứu rất nhiều, nhưng lại không có đầu mối!

Nghe thấy câu trả lời của Sở Thiên Phong, ý định tìm hỏi nguyên cớ của Sở Nam liền mất, lập tức, Sở Nam lại gọi lão quái vật đến, lão quái vật sống vài trăm năm, nhận thực cũng nhiều. Lúc Sở Nam bế quan hai năm, lão quái vật thật đúng là tận tâm làm hết phận sự, bảo hộ cha mẹ Sở Nam, trong lúc rảnh rỗi thì lão quái vật lại cùng tiểu hầu tử chơi đùa, đương nhiên, lão quái vật cũng không thiếu nguyên hạch cho tiểu hầu tử.

Mà Thái Nguyên Môn hai năm qua phát triển nhanh chóng, đã trở thành đệ nhất đại môn phái Đại Khánh Quốc, Thánh Hỏa Môn và Vũ Hóa Môn trước kia đều đã trở thành mây khói. Lão quái vật rất nhanh liền đến, cầm lấy tấm da thú xem cả buổi cũng không phát hiện ra gì, đến cuối cùng mới nói một câu:

– Hầu gia, ta thấy tấm da thú này cũng rất kỳ quái, trận pháp không nhận ra thì cũng không nói làm gì. Nhưng ngay cả tấm da thú này, không ngờ ta cũng không biết…

Nghe lão quái vật nói như vậy, lúc này Sở Nam mới chú ý tới, khối da thú này quả thật rất kỳ quía, cùng tất cả những tấm da thú của hắn đều không giống nhau, Sở Nam trầm tư, sau đó lại đem tấm da thú thu lại.

Không lâu sau, Lâm Tuyết Nhiên liền đem lên một bàn thức ăn ngon, Sở Nam đem mọi chuyện gác qua một bên, hết sức chuyên tâm ăn cơm, hắn biết rõ con đường của hắn gian nan như thế nào, cho nên hắn rất quý trọng thời gian ở cùng với cha mẹ mình.

Dưới sự chuyên tâm, Sở Nam liền phát huy công năng “dạ dạy vương”, biểu diễn phương pháp ăn cơm như gió thu cuốn lá vàng, khiến Lâm Tuyết Nhiên cuối cùng cũng chân thực thể nghiệm lời nói đùa lúc trước của Sở Nam.

-DG-: Lúc trước Sở Nam hỏi mẹ hắn có tin hắn ăn được 500 cái bánh bao không.

Đang lúc ăn đến phong quyển tàn vân thì Sở gia lão tổ đột nhiên xuất hiện trên không, quát:

– Hảo tiểu tử ngươi, lão tổ ta ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi mệt chết đi được, ngươi lại ở trong nhà ăn no uống say.

Sắc mặt Sở Nam hơi biến đổi, nhưng cũng không đào tẩu, trái lại cười nói:

– Lão tổ, không bằng người cũng thuận tiện xuống nếm thử.

– Được rồi, ngươi nối cho ta biết, ngươi không thể không xuất quan là vì sao?

Sở gia lão tổ không có ý tứ đi xuống, bằng không người khác sẽ hỏi vì sao mà ông ta phải đuổi theo Sở Nam, lúc đó ông ta sẽ không biết phải trả lời thế nào, liền chuyển chủ đề.

Sở Nam nói:

– Vì nguyên thạch, nội đan,… nói chung là các vật tích trữ nguyên lực.