Chương 1258: Đơn Giản Phá Trận Pháp

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Ngươi muốn làm cái gì?

Sát khí bên trên Long giản, trực tiếp tiến vào bên trong Thiên Huệ. Nếu Thiên Huệ nói không khiếp sợ tuyệt đối là đang nói dối, nàng còn chưa hồi phục tinh thần sau khi chứng kiến vừa rồi Sở Nam chỉ dùng ba hơi thở đã đánh trọng thương ba Võ thánh cao giai, đoạt lấy thần khí từ trong tay Diệp Long.

Một bên Thiên Huệ quát lên hỏi, một bên chuẩn bị khởi động đình trận, nội tâm nàng vừa dâng lên ý nghĩ này, chợt nghe thấy Sở Nam nói.

– Thiên lão bản, có phải muốn khởi động công dụng của những tòa đình này?

– Ngươi!

– Từ chỗ này đi ngược lại phái sau mười bước, sau đó đi đến Hoa Mai Đình, rẽ phải đi thêm 30 mét, sau đó theo phương vị bát quái, đi đến Mẫu Đơn Đình, sau đó lại đi theo phương vị nam hỏa…

Ngữ khí Sở Nam nhàn nhạt nói. Nét mặt tươi cười giả bộ trên khuôn mặt Thiên Huệ lập tức biến mất, thay vào đó là kinh ngạc, tiếp theo biến thành sợ hãi, cuối cùng mồ hôi đổ xuống ròng ròng. Lúc này, Sở Nam nói.

– Làm như thế chính là xuất trận, Thiên lão bản, ta nói có đúng không?

Thiên lão bản nghe thấy lời này, thân thể nhũn ra, sắp ngã nhà xuống đất, liều mạng nhịn xuống, hỏi.

– Ngươi.. Ngươi đã biết trước trận này?

– Vừa mới nghĩ ra được phương pháp phá trận.

– Không có khả năng.

Sở Nam không tranh luận, chỉ nhàn nhạt nói.

– Kỳ thật, còn có một phương pháp phá trận càng thêm đơn giản!

– Hả?

Thiên lão bản nghi hoặc, Sở Nam lấy ra trụ Chân Vũ, sau đó đem toàn bộ năng lượng, áp súc tại trụ Chân Vũ. Sau khi lực lượng áp súc đạt tới 16 sóng, đột nhiên hướng tới Anh Đào Đình đập tới, trụ Chân Vũ vừa hạ xuống, Anh Đào đình bị đánh nát vụn. Thấy được cảnh tượng này, trái tim Thiên Huệ chấn động mạnh một cái, giống như là liên hệ giữa trái tìm cùng thân thể nàng đã bị cắt đứt hoàn toàn. Thân thể Thiên Huệ nhịn hông được, té thẳng xuống đất, Tiên Nguyệt từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, vội vàng đỡ lấy nàng.

Sau khi đập nát Anh Đào Đình, Sở Nam đi về phía Thiên Huệ, Thiên Huệ trợn trừng mắt. Nàng hiểu rõ đây là Sở Nam đang cảnh cáo nàng, nếu nàng còn không biết điều, kế tiếp không phải là Anh Đào Đình mà chính là bản thân nàng.

– Cây trụ kia cũng là thần khí?

Cũng tại lúc này, Thiên Huệ đột nhiên nhớ tới, thời điểm trong tiếng ca của Tiên Nguyệt ẩn chứa quy tắc. Vị Sở công tử này hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng là dường như sắp thổ huyết, ngay cả biến sắc cũng không hề. Vừa nghĩ đến điểm này, Thiên Huệ lại nhớ tới đám người đi theo vị Sở công tử này, cũng hoàn toàn không có tình huống thổ huyết, tuyệt đại đa số mọi người đều vững như bàn thạch. Nàng lập tức rùng mình, toàn thân đổ mồ hôi hột.

– Mặc dù Tiên Nguyệt chỉ là Võ thánh sơ giai, nhưng nếu muốn ngăn cản quy tắc thanh âm của nàng, ít nhất cũng phải là Võ thánh trung giai, mà có thể trấn định không bị ảnh hưởng, phải là Võ thánh cao gia, thậm chí là Võ thánh đại viên mãn mới có thể làm được.

– Bọn hắn nhiều người như vậy, toàn bộ đều là Võ thánh!

Thiên Huệ lập tức đưa ra cái kết luận này, Sở Nam đi đến trước mặt nàng, đưa cho nàng Long giản đoạt được từ trong tay Diệp Long nói.

– Đây là kiện thần khí thứ hai, cho ngươi luôn, ta thay Tiên Nguyệt chuộc thân!

– Tốt!

Thiên Huệ rất thức thời, giao Tiên Nguyệt cho Sở Nam nói.

– Tiên Nguyệt tại Lãm Nguyệt Hiên chưa từng bị thiệt hòi, Tiên Nguyệt theo ngươi, ngươi phải chiếu cố cho nàng.

– Sau này ai khi dễ nàng chính là khi dễ ta.

Sở Nam bá đạo nói, ánh mắt ẩn hàm thâm ý của Thiên Huệ nhìn về phía Tiên Nguyệt cũng không tránh khỏi ánh mắt của Sở Nam, bất quá hắn không để ý tới. Diệp Long nằm rạp trên mặt đất, chứng kiến nữ tử bản thân ngày nhớ đêm mong đi theo người khác, hắn còn tổn thất 1 kiện thần khí, lửa giận đầy ngực, hơn nữa người ta chỉ có một người lại khiến cho toàn bộ bọn hắn nằm đo đất, hắn có giận dữ hơn nữa, cũng không dám phát tác ra ngoài. Đúng lúc này gã Võ thánh ly khai lúc nãy rốt cục cũng trở về, sau lưng còn mang theo một đám người. Đại bộ phận đều là Võ tôn, còn có ba Võ thánh, bất quá đêu là sơ giai hoặc là trung giai. Ngươi nọ xông về phía trước, sắc mặt tràn ngập *** lắng, chứng kiến Diệp Long thổ huyết nằm trên mặt đất, chỉ lẩm bẩm.

– Quả nhiên giống thanh âm kia.

– Công tử, công tử…!

Người nọ hô hào, muốn nâng Diệp Long dậy, Diệp Long thấy người của mình đã đến, cũng mặc kệ có đủ hay không, giận dữ gầm lên.

– Xông lên! Giết hắn cho lão tử, cướp Tiên Nguyệt về, đi! Báo tin cho Phụ vương ta.

Sở Nam đạp mạnh Thiên Nhai Chỉ Xích một cái, bá khí cùng lực lượng tuôn ra, rèn luyện cả hai thứ dung hợp, không đến mức như lúc xưa đang cùng Sửu đạo nhân chém giết lại giống như là xe bị tuột xích, xông thẳng về phía đám Võ tôn. Tung ra từng quyền đánh bay từng người một, kẻ nào vận khí tốt, lực lượng cùng bá khí không dung hòa làm một thì nhặt về được một mạng, kẻ nào vận khí không tốt, lực lượng cùng bá khí dung hợp hoàn mỹ thì trực tiếp mất mạng.

Thiết Thương Hùng muốn ra tay lại bị Thiên Nhiên ngăn lại.

– Đừng quấy rầy hắn, hắn đang rèn luyện!

Sở Nam một đường xông đến, sau 16 tức, chỉ còn lại bốn gx Võ thánh đứng ở trước mặt Diệp Long, Diệp Long tràn ngập sợ hãi, bốn gã Võ Thánh đòng thời ra tay, tung ra quy tắc, Sở Nam dùng nhục thân ngăn cản, sau đó tung ra liên kích bốn quyền mang theo tín niệm vô cùng. Quy tắc phá thể, máu tươi tràn ra, vẫn không hề ngăn cản được hắn nửa bước, mà bốn quyền kia dưới tín niệm xá ngã kỳ thùy( mặc kệ hắn là ai), lực lượng cùng bá khí dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ, bốn gã Võ thánh bay rới ra ngoài, Sở Nam một cước đạp thẳng lên trên mặt Diệp Long.

– Muốn cướp người cũng phải nhìn xem có đủ thực lực hay không?

Nội tâm Diệp Long lạnh buốt đến cực điểm, đúng lúc hắn cảm thấy tuyệt vọng, tên Võ thánh kia đột nhiên hét lớn.

– Sở công tủ, cước hạ lưu tình, ta nguyện ý dùng tin tức đổi về tính mạng công tử nhà ta!

– Hả?

Sở Nam theo phản xạ có điều kiện, tâm sinh nghi hoặc, nhưng vẫn không nói gì.

– Tin tức gì, có thể đổi lại mạng công tử nhà ngươi!

– Ta biết rõ địa phương nào có núi lửa hoạt động!

Vừa nghe thấy lời này, con mắt Sở Nam biến thành vô cùng sắc bén, nhìn thẳng khuôn mặt gã Võ thánh kia, lạnh nhạt nói.

– Nói!

– Cách nơi này sáu mươi vạn dặm chính là Đại Viêm Vương quốc. Ở đó có một tòa Phong Hỏa Sơn, có lịch sử một vạn hai ngàn năm!

Võ Thánh kia một hơi nói ra, Sở Nam nhắc lại một lần, sau đó hỏi.

– Ngươi biết ta?

– Lúc trước trên đường đột nhiên nhớ ra!

– Tin tức của ngươi có được từ đâu?

– Lúc nhớ ra Sở công tử liền nghĩ tới!

Ánh mắt Sở Nam càng thêm lạnh lùng, cước lực giẫm xuống càng thêm mạnh khiến cho Diệp Long rú lên như heo bị chọc tiết, Sở Nam nói.

– Cơ hội cuối cùng, ta muốn nghe lời nói thật!

Sắc mặt Võ thánh đại biến, chứng kiến biểu lộ vô cùng thống khổ của Diệp Long, vội vàng nói.

– Khi ta tới đây, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm! Là ai ta cũng không biết.

Sau khi nghe xong, Sở Nam tung ra một cước đá bay Diệp Long đến trước mặt Võ thánh nói.

– Tin tức này của ngươi, đủ để đổi lại mạng cho hắn!

Võ Thánh thở dài một hơi, nhưng trong lòng nhớ kỹ.

– Cùng thanh âm kia giống nhau như đúc!

Sở Nam trở lại Họa Nguyệt Đình, hoa khôi Tiên Nguyệt đã đi theo sau hắn, lúc đi ngang qua bên người Thiên Huệ, thân thể Thiên Huệ không khỏi duỗi xuống, vừa vặn ngồi trên măt ghế, Thiên Nhiên nói.

– Ngươi muốn đi?

– Ừ!

– Khẳng định Phong Hỏa Sơn có bố trí cạm bẫy!

– Ừ!

– Không đi không được?

– Ừ!