Chương 2090: Quả Thật Là Ngươi

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Những phương thế lực tiến hành vây khốn Đại Đạo Tông, bất luận là thế lực lớn hay nhỏ, cũng đều đối với cái tên Sở Nam này phi thường quen thuộc. Bởi vì cái người tên Sở Nam này có thể mang đến cho bọn hắn vô số lợi ích lớn lao. Nhưng mà, đám cường giả Lực Tông này nọ, sau khi xâm nhập vào Đại Đạo Tông, cũng là một đường chém giết, sau đó lại bị Đạo Lâu hấp dẫn, cuối cùng mới quên mất luôn Sở Nam.

Cho nên, ngay sau khi nghe được Kiếm Chí, gã cường giả sử dụng kiếm kia vừa nhắc, tất cả mọi người đều ngây người, sau đó thần niệm đảo quét bốn phía, xem xem trong đám người kia rốt cuộc có thân ảnh của Sở Nam hay không. Bọn họ cũng biết được chuyện Sở Nam có khả năng thay đổi dung mạo, thậm chí ngay cả khí tức phát ra cũng có thể thay đổi khiến mọi người không thể nhận ra được.

Sau khi quét qua quét lại vài lần, đám người bọn họ quả nhiên không có phát hiện cái gì khác thường. Nhưng mà bọn họ cũng không chút nào hoảng hốt, bởi vì Thiên Tử đã từng nói với bọn họ một câu:

– Bất luận Sở Nam biến thành kẻ nào, đổi thành khí tức của ai, nhưng có một chuyện tuyệt đối không bao giờ thay đổi, đó chính là hắn rất trọng tình trọng nghĩa!

Mỗi người bọn họ cũng đều là người đã từng lăn lộn giang hồ không biết bao nhiêu năm, tự nhiên hiểu được hàm nghĩ trong những lời này. Bởi vậy, sau khi thần niệm bọn họ đảo quét qua cũng không đạt được thu hoạch nào, lão nhân lưng gù cùng với gã cường giả dùng đao Nghệ Trảm đồng thời ra tay, chụp nhanh tới hai gã võ giả gần đó, quát lên:

– Sở Nam, lập tức đi ra, bằng không…

Hai tiếng răng rắc đột nhiên vang lên, thân hình hai gã đệ tử Đại Đạo Tông trực tiếp bị chấn thành một đám huyết nhục mơ hồ. Ngay sau đó, hai người lại lập tức lao về phía đám đệ tử Đại Đạo Tông, thế nhưng lại bị Đạo Vô Nhai cùng với Đạo Cảnh Long ngăn cản lại.

Đạo Vô Nhai lạnh nhạt nói:

– Đường đường là cường giả Hoang Chi Cảnh, lại ra tay với tiểu tử hậu bối, các ngươi thật đúng là mạnh mẽ a!

– Đừng nói lời vô nghĩa! Mau giao Sở Nam ra đây, bằng không, ngay cả ngươi ta cũng chém!

– Khẩu khí đúng là mạnh mẽ a! Ngươi tới chém thử lão phu xem sao?

Đạo Vô Nhai mạnh mẽ ra tay trước. Mà đám người Đạo Cảnh Long cũng điên cuồng tấn công thẳng tới, muốn đem lực chú ý của bọn họ kéo trở lại. Thế nhưng đúng lúc này Kiếm Chí lại nói:

– Vừa rồi lúc ta nói đến tên Sở Nam, có tổng cộng mười ba người liền nhìn nhanh về phía trước, còn nữa, theo như lời của Trưởng lão nói lúc trước, hiển nhiên chính là muốn dùng Đạo Lâu để mà hấp dẫn lực chú ý của chúng ta. Nếu như ta dự liệu không lầm mà nói, Sở Nam mà chúng ta muốn tìm kia, chính là cùng với vật phía trước có quan hệ!

Ánh mắt của đám người Nghệ Trảm, lão nhân lưng gù kia tất cả đều giương lên, nhìn chằm chằm vào vật quỷ dị trước mắt. Chẳng biết vì cái gì, bọn họ căn bản không thể nào tập trung nhìn thẳng vào trong vật kia, hơn nữa vừa mới nhìn, tâm tình của bọn họ liền không kềm được xuất hiện một loại cảm giác hoảng hốt.

– Động thủ!

Đạo Vô Nhai hét lớn một tiếng, đúng lúc này, Tiễn Lỗi liền đem toàn bộ Pháp bảo đã chuẩn bị tốt từ trước, toàn bộ cũng đều kíp nổ hết. Còn có một vài gã đệ tử Đại Đạo Tông, lại cường hãn không sợ chết tiến hành tự bạo thân thể. Trong lúc nhất thời, thanh âm nổ vang không ngừng phát ra, cũng tạo thành một chút ảnh hưởng đối với đám người Kiếm Chí.

Kiếm Chí nói:

– Cái vật trước mặt kia giống như đang đối diện với thời khắc phi thường quan trọng!

Vừa nói đến điều này, Kiếm Chí đối với những người khác nói:

– Chúng ta trước hãy khoan vội tranh đoạt Đạo Lâu đã! Ta có thể dự cảm, vật kia cần phải bị phá hủy! Nếu không, nhất định nó sẽ mang đến cho chúng ta rất nhiều phiền toái đó!

Nghệ Trảm, lão nhân lưng gù đồng thời gật đầu. Bọn họ đều có loại cảm giác như vậy.

Lão nhân lưng gù nói:

– Các ngươi đi công kích cái thứ quái dị kia, để ta ứng phó với những người này!

– Được!

Bốn người bọn Kiếm Chí đáp ứng một tiếng, cũng không quản xem lão nhân lưng gù này có phải là đang có ý đồ gì khác hay không, mà chỉ là ngay lập tức hướng về phía Huyết Ngục Bí Cảnh triển khai một hồi công kích mãnh liệt.

Kiếm khí kinh thiên, đao phong cuồng bạo, phù văn hung mãnh, lực lượng chí cường, từng cái từng cái mãnh liệt hướng về phía Sở Nam mà công kích tới.

Đám người Đạo Vô Nhai nhìn thấy một màn này, hận không thể đem thân thể ra ngăn cản lại, thay Huyết Ngục Bí Cảnh đỡ lấy những công kích kia. Nhưng mà trong lòng có ý mà thực lực không đủ, còn Trưởng lão thì đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn thiêu đốt luôn một chút sinh mệnh lực cuối cùng của mình mà ngăn cản…

Giờ phút này, cách lúc Sở Nam đem Huyết Ngục Bí Cảnh hoàn toàn thôn phệ hết, cũng chỉ còn lại một tấc cuối cùng nữa mà thôi. Tinh thần Sở Nam hoàn toàn tập trung cao độ, đang muốn dốc ra một tia khí tức cuối cùng, đem Huyết Ngục Bí Cảnh hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể, thì trong cặp mắt chợt lóe một tia quang mang, nhìn về phía bốn đạo công kích mãnh liệt kia.

– Muốn khiến cho ta thất bại trong phút chót hay sao? Kiếm khí, Đao khí, còn có phù công, lực lượng… Được, có bao nhiêu, ta liền hóa bấy nhiêu, dung bấy nhiêu!

Sở Nam cũng không hề có lấy nửa phần do dự, đem Huyết Ngục Bí Cảnh hoàn toàn dung nhập vào Hư Thực Hắc Động, đồng thời trong nháy mắt, bốn đạo công kích cũng đã đánh lên trên Hư Thực Hắc Động. Bốn cỗ uy năng cực mạnh, khiến cho Hư Thực Hắc Động rung động mãnh liệt, thế cũng chính vì thế mà dẫn phát khiến cho Huyết Ngục Bí Cảnh nhất thời bạo động, năng lượng của không gian nội thể cũng tạo thành một trận sóng gió kinh đào hải lãng, cái loại cân bằng này nhất thời bị phá vỡ.

– Phốc!

Sở Nam mạnh mẽ phun ra một ngụm tiên huyết, cũng không có tránh lui nửa phần, mà trái lại đem uy năng của bốn cỗ công kích, tất cả toàn bộ cũng đều cuốn vào trong Hư Thực Hắc Động, không ngừng quanh quẩn trong không gian nội thể:

– Vạn vật phân ra làm âm dương, một vật một Thái Cực, Thái Cực phân chia Âm Dương, Đạo sinh Nhất, Nhất sinh Nhị…

Một câu ngôn ngữ này đã hàm chứa toàn bộ chân lý vạn vật trong đó, không ngừng vang vọng, dung nhập hết thảy những hiểu biết, tất cả những kinh nghiệm, lịch duyệt, lý giải của Sở Nam ở trong đó… Sau khi vô số những thanh âm vang vọng tắt đi, trong đầu của Sở Nam nhất thời tự nhiên hiện ra hình ảnh Âm dương ngư đầu đuôi liên kết với nhau mà xoay tròn.

Chẳng qua cái hình ảnh Âm dương ngư này cùng với trong dĩ vãng có chút gì đó không giống nhau. Sự khác biệt lớn nhất chính là chỗ ánh mắt của nó, có thêm một cái vòng tròn nữa. Trong cái vòng tròn của Âm ngư phát ra khí tức của Dương, mà trong cái vòng tròn của Dương ngư lại phát ra khí tức của Âm. Chính là, hai vòng tròn ánh mắt này hiện tại vẫn còn chưa có mở ra.

Nhưng mà cứ như vậy, cũng đã đủ rồi. Huyết Ngục Bí Cảnh đang bị chấn động dần dần có xu thế ổn định lại. Mà bốn cỗ uy năng kia, trong khoảnh khắc cũng phân chia ra làm Âm Dương, dung nhập luôn vào trong không gian nội thể của hắn. Theo sự hóa nhập của bốn cỗ uy năng, uy lực của Hư Thực Hắc Động càng mạnh mẽ lên, Huyết Ngục Bí Cảnh lại hoàn toàn bị thôn phệ hết.

Ngay lập tức, thân ảnh mông lung của Sở Nam cũng xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người. Trưởng lão nhìn thấy thể, mới thở dài ra một hơi, trong lòng thì thầm:

– Thành công rồi! Sở công tử quả nhiên chính là người cứu vãn kiếp nạn, đem Huyết Ngục Bí Cảnh…

Vừa suy nghĩ đến đây, trong lòng Trưởng lão đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác kỳ quái, phảng phất như là sắp sửa có thêm đại sự còn lớn hơn nữa phát sinh. Lão dựa theo phản xạ định tiến hành thôi toán, nhưng mà vừa nghĩ đến chút Mệnh lực đáng thương cuối cùng của mình, Trưởng lão nhất thời nhịn xuống, thì thầm nói:

– Chỉ bằng chút Mệnh lực còn lại này, khẳng định cũng tính không ra được thứ gì, còn không bằng lưu lại một chút, lưu lại cho Sở công tử, để cho Sở công tử phát huy ra tác dụng lớn hơn nữa…

– Nhanh lên! Công kích hắn! Hắn còn chưa có hoàn toàn thành công!

Kiếm Chí cầm kiếm điên cuồng chém xuống. Gã cường giả Lực Tông lại nghĩ muốn phóng qua Đạo Lâu tiến hành công kích Sở Nam. Nhưng mà, hắn đột nhiên lại bị một cỗ lực lượng vô hình bức ngăn lui trở lại, căn bản chỉ có thể công kích từ xa mà thôi.

Nhưng mà, bọn họ đột nhiên lại phát hiện ra, từng đạo từng đạo công kích mãnh liệt đánh qua, căn bản là không có được nửa phần phản ứng, đều giống như là đổ sữa vào nước vậy! Bọn họ tự nhiên không biết, những công kích này vừa đụng vào thân thể của Sở Nam, liền phân hóa ra thành Âm Dương, tiến vào trong không gian nội thể.

Đám người Nghệ Trảm nhất thời kinh hãi. Công kích của bọn họ có uy năng mạnh mẽ như thế nào, bọn họ chính là biết rõ ràng nhất. Nhưng mà những uy năng mạnh mẽ như thế này, thế nhưng đối với cái người tên gọi Sở Nam kia lại ngay cả một chút tác dụng cũng không có. Tất cả mọi người đều không tin, vẫn tiếp tục công kích tới.

Sở Nam vẫn đứng yên tại chỗ, bên trong không gian nội thể cũng đã không còn chút bóng dáng của Huyết Ngục Bí Cảnh nữa. Ngay tại khoảnh khắc Huyết Ngục Bí Cảnh bên ngoài bị thôn phệ hết, thì Huyết Ngục Bí Cảnh bên trong cũng liền tiêu thất. Sở Nam có thể cảm giác được, Huyết Ngục Bí Cảnh cùng với những phiến không gian mà hắn từng thôn phệ giống nhau, cùng dung nhập vào trong không gian nội thể.

Cùng lúc với khi Huyết Ngục Bí Cảnh biến mấy, cũng có thể nói là dùng lúc dung hợp, bên trong không gian nội thể của Sở Nam, chung quanh đều vang lên từng tia thanh âm nổ đùng cực lớn. Sở Nam dốc hết toàn lực để cho không gian nội thể ổn định lại cùng với trở nên cường đại hơn. Bởi vì Diệt Chi Kiếp lần thứ hai thật sự sắp sửa tới rồi.

Liếc mắt thật sâu vào đám vật chất hắc ám ở xa xa, Sở Nam thong thả hướng về phía Đạo Lâu mà bước tới. Mà một hành động này của Sở Nam, đám người Đạo Vô Nhai lập tức phát hiện ra biến hóa cực lớn này, hóa ra chính là đến từ Huyết Ngục Bí Cảnh này. Mà bên trong cái Bí cảnh kia là cái gì, bọn họ hoàn toàn không biết được.

Mà hiện tại Huyết Ngục Bí Cảnh đã không còn, vốn là một chỗ trống rỗng, thế nhưng mà Sở Nam vừa đi ra, bọn họ liền nhìn thấy được đám vật chất hắc ám kỳ quái kia. Có chút không thể tự chủ, ánh mắt của mọi người liền sáng lên.

Sở Nam cũng đột nhiên dừng bước lại. Bởi vì khi hắn tiến về phía trước, vật chất hắc ám cũng tiến về phía trước, nhưng mà vật chất hắc ám cũng vẫn cùng với hắn duy trì một khoảnh cách nhất định:

– Đây là chuyện tình như thế nào?

Sở Nam suy nghĩ suốt nửa ngài, nghĩ đến hình ảnh múc một gáo nước từ dưới sông, sau đó tại vị trí cũ của gáo nước kia, lại bị nước ở nơi khác bù đắp lại. Sở Nam lại cất bước tiến về phía trước. Mỗi khi hắn tiến về phía trước một bước, sự mông lung trên người hắn cũng ít đi một chút.

Sau khi bước về phía trước hơn mười bước, thân ảnh của Sở Nam cũng đã vô cùng rõ ràng xuất hiện trong mắt của tất cả mọi người. Kiếm Chí nhất thời kinh hãi:

– Sở Nam, quả thật là ngươi!

Sở Nam khẽ dừng bước, ánh mắt đảo qua.

Một cái đảo qua này, đám người Kiếm Chí nhất thời có một loại cảm giác hoàn toàn bị nhìn thấu. Giống như hết thảy mọi thứ của bọn họ, thân thể, thần hồn, thậm chí là ngay cả suy nghĩ của bọn họ cũng đều bị Sở Nam nhìn thấu rõ ràng.

Cả năm người cũng không phải là kẻ yếu, ngay lập tức hoàn hồn, áp chế nổi khiếp sợ, quát lớn:

– Giết!