Chương 1141: Bất Quá, Chúng Ta Không Muốn Đi

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chúng ta muốn đi, ai cũng không ngăn cản nổi chớ nói chi là tam đại Võ Thánh các ngươi, cho dù là thập đại Võ Thánh cũng không được…

Sở Nam chậm rãi bước ra, mười tên Võ Tôn cùng An Võ Thánh trong nháy mắt chứng kiến cảnh này tâm không khỏi bối rối một trận, hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì để ổn định lại.

Ba người Tề Võ Thánh mắt nhìn kẻ mới tới vốn cả kinh một trận, nhưng chứng kiến tu vi của Sở Nam xong thì lại cười phá lên.

Mặc dù Sở Nam bây giờ không có sử dụng Thần Hành Bách Biến cải biến tu vi mà dùng tu vi chân thật, sơ giai Võ Tôn. Nhưng mà, một sơ giai Võ Tôn đối với đám người Tề Võ Thánh mà nói thật đúng là không là cái gì, phi thường không đủ.

(Dịch giả: đoạn này không biết có phải tác giả nhớ nhầm hay không nữa, từ khi Sở Nam trở lại Thiên Võ đại lục thì tu vi đã bắt đầu đột phá tới trung kỳ, giờ đây tác giả lại viết là nhất giai Võ Tôn, tương đương với sơ giai Võ Tôn.)

Cho nên, Tề Võ Thánh liền cười nói:

– Chúng ta ngăn không nổi? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một sơ giai Võ Tôn như ngươi? Thật sự là thiên đại trò cười a!

Hai tên Võ Thánh khác cũng tán đồng mà gật gật đầu liên tục, mà đám người Hậu Quang Vũ lại lộ ra vẻ vô cùng vui vẻ rồi.

Sở Nam không có đáp lời mà chỉ nói tiếp câu lúc trước, hắn nói:

– Bất quá, chúng ta không muốn đi!

– Các ngươi đương nhiên là không thể đi, bởi vì các ngươi nơi này là nơi các ngươi phải chết!

– Kỳ thật, vốn là ta muốn trảm sát ba người các ngươi trước, loại bỏ ba tên cường địch. Nhưng mà, người của ta vừa mới nói xong, muốn đem các ngươi trở thành nô bộc của ta, ta đây liền đổi chủ ý, cho các ngươi một cơ hội bảo mạng, trở thành nô bộc của ta!

Thanh âm Sở Nam bình thản vô cùng, còn đám người Hậu Quang Vũ trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười, cảm thấy lần này quả thật là có mặt mũi.

– Lớn mật!

– Làm càn!

– Muốn chết!

Ba người Tề Võ Thánh đồng thời quát lên, một câu “muốn chết” là của Tần Võ Thánh, theo đó là đoàn hoả diễm từ đầu ngón tay hắn phóng thẳng tới Sở Nam. Hai mắt Sở Nam sáng ngời, hắn đối với lửa quả thật rất có cảm hứng, cũng không phải là thâm hậu bình thường mà từ một khía cạnh nào đó mà nói, hắn chính là dựa vào lửa mà trưởng thành. Huyền Hoả Huyết Mãng lúc đó, cũng chính là ma thú Hoả thuộc tính!

Đối mặt với đoàn Hoả pháp tắc này Sở Nam không có né tránh, dựa vào thực lực bây giờ của hắn, đối với đoàn Hoả pháp tắc này mà nói vẫn rất khó khăn, dù sao đối phương cũng là Võ Thánh chân chính mà không giống như Huyền Vô Kỳ, là một gã giả Võ Thánh, ngay cả Pháp tắc hoàn chỉnh cũng chưa lĩnh ngộ được.

Sở Nam không có động mà lại hướng mười tên Võ Tôn truyền âm, để bọn hắn lập tức súc thế, chuẩn bị một kích lớn nhất của bản thân, đợi lệnh của hắn, lập tức cùng hướng tên Võ Thánh còn lại động thủ.

Vừa truyền âm xong thì đoàn hoả diễm kia trong nháy mắt liền đến trước mặt hắn, ngay lúc này đoàn hoả diễm kia liền biến thành một cái biển lửa, muốn đem Sở Nam nhấn chìm vào trong thì trên bầu trời liền rớt xuống một giọt nước, đem đoàn hoả diễm này vậy mà diệt đi!

– Ai? Không thể tưởng tượng được bên cạnh các ngươi lại còn một gã Võ Thánh, cút ra!

Tần Võ Thánh quát lên một tiếng, quát xong nhưng hắn lại không thấy bất kỳ bóng dáng nào, không khỏi lần nữa quát lên:

– Một Võ Thánh mà còn lén lén lút lút không ló mặt, quả thật mất mặt vô cùng!

– Gọi cái gì mà gọi, giao gia gia ta vốn cũng không phải là người, có cái gì mất mặt hay sao?

Thân ảnh Tiểu Nê Thu nhanh chóng hiện ra.

Tề Võ Thánh, Tần Võ Thánh còn có Ứng Võ Thánh, tất cả đều há mồm kinh ngạc, Tần Võ Thánh lại quát:

– Giọt nước kia là của ngươi sao?

– Vừa rồi là ta đang nằm mơ ăn thịt các ngươi, không cẩn thận mà rớt ra một giọt nước miếng, thật không có ý tứ, để các ngươi chê cười rồi.

Thân thể Tiểu Nê Thu còn hơi khom khom xuống, biểu hiện ra vẻ áy náy vô cùng.

Lời này, cho dù kẻ ngu đến mấy cũng có thể nghe ra được cỗ chế nhạo trong đó huống chi là đám Võ Thánh cao cao tại thượng này chứ. Tần Võ Thánh sắc mặt khó coi cực điểm nói:

– Lão phu đã ăn không ít cá chạch nhưng duy độc giờ chưa có ăn qua cá chạch lĩnh ngộ qua Thuỷ pháp tắc, xem ra lão phu hôm nay thật là có lộc ăn rồi.

– Ăn cá chạch, phải bỏ ra cái giá lớn lắm đấy!

Tiểu Nê Thu làm ra bộ dáng như hít phải rắm thúi, nói.

Ứng Võ Thánh là người duy nhất không có ra tay thấp thỏm hiện lên một tia lo âu, dù sao thế cục đã sáng tỏ, những người này tuyệt đối là đến Phong Dương thành tìm chết, mặc dù có cả hai Võ Thánh trong đó. Nhưng mà, biết đến là chịu chết nhưng những kẻ này đến, chỗ này hơn phân nửa là có gì đó mê hoặc.

Ứng Võ Thánh thả thần niệm ra dò xét tứ phương, lại không phát hiện ra thứ gì tồn tại, theo đó nghi hoặc trong lòng càng lúc càng nặng. Nhưng mà mà gã nghĩ tới trong Phong Dương thành còn có không ít Võ Thánh, đặc biệt là một kẻ chỉ cách Võ Thần nửa bước, Võ Thánh đại viên mãn tồn tại hắn liền an tâm đi không ít.

“Bất luận những người này có âm mưu quỷ kế gì, cũng tuyệt đối không thể dấy lên nửa điểm bọt nước.”

Tâm dù đại định như vậy nhưng Ứng Võ Thánh cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa mà hướng Tề Võ Thánh cùng Tần Võ Thánh nói:

– Ít lời thừa đi, động…

– Động thủ!

Sở Nam hét lớn một tiếng, An Võ Thánh hướng Tề Võ Thánh bạo phát công kích, dùng Thổ khắc Thuỷ, Thổ quy tắc bao trùm. Tiểu Nê Thu thì hướng Tần Võ Thánh ra tay, thân hình thoáng cái biến lớn, biến trở lại bản thể Hung giao bốn trảo, không những thế kích thước lại còn tới năm mươi trượng, cũng thi triển ra Giao Long Giảo Lãng!

Mà mười tên Võ Tôn còn lại lại đồng thời xuất thủ, mười tên Võ Tôn hợp lực hướng Ứng Võ Thánh đánh tới, còn Sở Nam trong nháy mắt này liền tế ra Trọng Thổ Vực, lốc xoáy Tử khí, ngay lập tức còn hét lớn một tiếng:

– Diệt Thiên Quyền!