Chương 620: Tu Vi Chi Thụ

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Việt Võ Đế tức giận giống như núi lửa phun trào, không thể dùng lời mà hình dung, gương mặt già nua vốn hồng hào lúc này đã tái nhợt không còn một giọt máu, thoạt nhìn không khác gì người chết, mà y phục quý phái cũng rách tan, giống như một tên ăn mày, trên người thì vết thương chằng chịt, máu tươi trộn lẫn vỡi thịt vụn thành một đoàn…

Việt Võ Đế đã lâu lắm rồi chưa từng trọng thương như vậy, rống lên một tiếng phẫn nội, tu vi Võ Đế sơ cấp hoàn toàn bạo phát ra, uy áp và sát khí dày đặc xuyên qua năng lượng bạo loạn, vây trụ Sở Nam.

Mà bên trong sát khí dày đặc này còn có mùi huyết tinh gay mũi.

Sở Nam phảng phất như không nghe thấy, chỉ vất vả ngăn cản Canh Kim luyện dịch bỗng nhiên trở nên mãnh liệt, liều mạng áp súc tử khí, lúc tử khí chỉ còn một tấc thì nó càng lúc càng đặc lại, Việt Võ Đế giẫm lên Tam Đầu Minh Xà trùng sát đến, cái đầu bên trái thổ ra kim mang, cáu đầu ở giữa thổ ra dịch châu, tiểu xà Canh Kim luyện dịch bò trên người Sở Nam lúc này đã biến thành đại xà.

Cái đầu rắn bên phải liên tục phát ra năng lượng dao động, quang quyển phòng ngự ngũ thải của Sở Nam không có chút tác dụng gì, Việt Võ Đế hung ác cười cuồng ngạo:

– Lão phu xem ngươi phòng ngự như thế nào!

Sở Nam không ngạnh kháng kim mang, thân thể xoay tròn, mang theo năng lượng bạo loạn xung quanh xoay tròn, đem kim mang cuốn vào dòng xoáy, khiến nó không thể tạo thành thương tổn với Sở Nam.

– Như vậy cũng vô dụng thôi!

Ánh mắt Việt Võ Đế trở nên lạnh lẽo, Mộc nguyên lực trên người bạo thiểm, mắt thấy Mộc nguyên lực xung quanh cơ thể Việt Võ Đế xoay tròn, tiếp đó Việt Võ Đế nắm chặt nắm ngón tay đâm xuống, trong không trung xuất hiện một hạt mầm.

Chỉ trong một nhịp hô hấp thì thụ mầm đã nghênh gió mà mọc lên, trở thành một gốc cây đại thụ, cành cây đầy lá, tất cả đều một màu thúy lục, cực kỳ rực rỡ, lá cây cọ xạt liên tục vang lên tiếng sa sa sa, dưới tiếng vang này, đại thụ đã cao lên đến năm sáu trước, thân dày ba xích, vẫn còn đang tiếp tục bạo trượng…

Sở Nam nhìn thấy đại thụ này xuất hiện không khỏi ngạc nhiên, thế nhưng tay vẫn không đình chỉ việc áp súc tử khí, trong đầu chợt nghĩ:

– Mộc nguyên lực mặc dù bất đồng sinh mệnh lực, thế nhưng đối với tử khí có vài phần khắc chế, vậy tử khí này…

– Lâm Vân, biết gốc đại thụ này là gì không?

Sắc mặt Việt Võ Đế càng thêm tái nhợt, hiển nhiên thi triển công pháp này đã khiến hắn hao tổn không ít nguyên lực, Sở Nam mắt nhìn đỉnh đại thụ, trong mắt lóe lên từng trận tinh quang, nhưng không đáp lời, Việt Võ Đế lại cười lạnh nói:

– Lão phu gọi cây này chính là tu vi chi thụ!

Hàng lông mày Sở Nam chợt nhướng lên.

– Biết rõ tu vi chi thụ là gì không?

Việt Võ Đế còn không đợi Sở Nam tỏ vẻ gì thì đã tự trả lời:

– Lão phu sẽ cho ngươi biết.

Dứt lời, chỉ thấy Việt Võ Đế một tay chỉ thiên, tu vi chi thụ đột nhiên phát ra quang mang thúy lúc, nhấn chìm cả Sở Nam, đòng thời, thiên địa nguyên lực của Thần Khí Sơn vốn tràn về phía Sở Nam lại chia ra một phần, dũng mãnh tràn về phía tu vi chi thụ.

Quang mang thúy lục vạn trượng vừa chiếu xuống người, Sở Nam liền có một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị, tu vi của bản thân giống như đang tràn về phía tu vi chi thụ, không khác gì nó đang hấp thu nguyên lực của hắn, thậm chí tu vi của hắn cũng bị quang mang thúy lục của tu vi chi thụ này cắn nuốt.

Việt Võ Đế cuồng tiếu, nói:

– Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao gọi là tu vi chi thụ rồi chứ? Lão phu muốn nhìn tu vi của ngươi khô kiệt, chờ đến khi ngươi không còn chút tu vi nào nữa, xem ngươi còn có thể làm gì lão phu?

Mặc dù Việt Võ Đế cảm thấy bản thân chiếm thượng phong, tất cả đều nằm trong bàn tay hắn, thế nhưng Việt Võ Đế vẫn không để Tam Đầu Minh Xà đình chỉ công kích.

Thân thể Sở Nam run rẩy, bị cklq dung luyện đến run rẩy, tinh huyết bị đóng băng càng lúc càng yếu, càng lúc càng tan nhanh. Thân thể đang xoay tròn cũng chậm lại, dòng xoáy năng lượng bạo loạn cũng nhanh chóng bị kim mang bài trừ. Tu vi Võ Vương đỉnh phong cũng bị thôn hấp, Sở Nam rõ ràng cảm thấy tu vi của mình vốn đạt đến Võ Vương đỉnh phong sắp rớt xuống Võ Vương cao cấp.

Cùng lúc đó, tử khí trong tay Sở Nam đã biến thành dịch thể.

Sở Nam hỏi:

– Tu vi chi thụ, thật sự là thụ sao?

– So với thật còn muốn thật hơn!

Việt Võ Đế tự ngạo nói, Sở Nam chỉ nhàn nhạt “à” một tiếng rồi nói:

– Chỉ cần là thật thì tốt rồi.

– Cái gì? Cái gì tốt?

– Nếu như tu vi chi thụ của ngươi không có sinh mệnh lực thì còn làm được gì?

Sở Nam nhìn chằm chằm Việt Võ Đế, đột nhiên nhàn nhạt nói một câu, khiến đầu lông mày Việt Võ Đế nhíu lại, chỉ nghe hắn hỏi:

– Cái gì? Sinh mệnh lực? Sinh mệnh lực gì?

Sở Nam không đáp, kích phát ra Diệt Nguyên Minh Đằng, Diệt Nguyên Minh Đằng phóng thẳng ra hơn ngàn trượng, quấn quanh tu vi chi thụ, hơn nữa không phải chỉ một sợi, mà là trăm ngàn vạn sợi, Diệt Nguyên Minh Đằng hắc sắc quấn lên tu vi chi thụ thúy lục sắc, đặc biệt bắt mắt.

Việt Võ Đế nhìn thấy Sở Nam xuất ra Diệt Nguyên Minh Đằng, sắc mặt cũng biến đổi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, trong lúc nghi hoặc, hắn thò ra một ngón tay, Tam Đầu Minh Xà vừa cạnh thổ ra kim mang, dịch châu, vừa đâm thẳng về phía Sở Nam.

Dịch tích tử khí trong tay Sở Nam chậm rãi thành hình, trong nháy mắt bạo thiểm tinh quang, nhất thời, đường kinh mạch thứ mười trong cơ thể Sở Nam điên cuồng vận chuyển, thông qua Diệt Nguyên Minh Đằng truyền đến tu vi chi thụ.

Trong khoảnh khắc đó, sinh mệnh lực của tu vi chi thụ giống như sông lớn chảy ngược, điên cuồng bị Diệt Nguyên Minh Đằng hấp thu, sau đó tràn vào cơ thể Sở Nam, Sở Nam vừa tiến vào thể nội, đan châu liền hưng phấn đến kích động.

Ngay lập tức, Sở Nam liền phát hiện, sinh mệnh lực của tu vi chi thụ chỉ e còn có thể khiến mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng tiến hóa thêm lần nữa.

Sinh mệnh lực của tu vi chi thụ bị Sở Nam thôn phệ, tu vi chi thụ liền run rẩy, cành vây rung loạn, lá cây lại càng xào xạc, phát ra âm thanh sa sa sa, giống như tiếng kêu chói tai của Ngọc Chi San Hô trùng, thậm chí còn chói tai hơn, giống như tiếng thét của nữ nhân khi nhìn thấy chuột