Chương 2189: Thay Đổi, Hỏi Đi

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sở Nam tham lam nuốt chất lỏng Càn Khôn trì, so với keo kiệt thấy bảo bối vô tạn càng tham lam. Thật ra những chất lỏng này đối với Sở Nam không phải trăm lợi mà không một điểm hại, đặc biệt là vào giây phút này, chất lỏng trong Càn Khôn trì là con dao lấy mạng.

Giống như người thân thể gầy yếu bỗng nhiên ngấu nghiến ăn nhân sâm ngàn năm vạn năm, linh quả vân vân, các thiên tài địa bảo, rất có khả năng sẽ chịu không nổi bổ dưỡng, hoàn toàn ngược lại lấy mạng người. Lúc này thân thể Sở Nam yếu ớt nhất, khi chất lỏng Càn Khôn trì tuôn vào thì có thể cố gắng chống đỡ bị phá hủy chút.

Nhưng Sở Nam đã không để ý, hắn không ngừng nói với mình là phải liều, chỉ có liều mới sống được, mới niết bàn, mới năng dục hỏa trọng sinh!

Những chất lỏng đều bị Sở Nam chuyển hóa thành năng lượng, hắn đang liều mạng ngưng tụ Hỗn Loạn Càn Khôn, lại không có chú ý tới mặt của bốn người Kiền Thanh Tử đầy chấn kinh.

Bốn người Kiền Thanh Tử địa vị không giống bình thường, thực lực càng không thể khinh thường. Đưa mắt nhìn cả khung trời, việc khiến họ chấn kinh như tuyệt đối không nhiều, nhưng bây giờ bọn họ cảm thấy chính mình chấn kinh chưa không đủ để biểu đạt.

Mặc dù Càn Khôn trì chỉ có chín thước nhưng chứa chất lỏng nếu đảo ra thì có thể trở thành biển, trọng điểm ở chỗ chất lỏng.

Chất lỏng xem như là tổ tông tiên thiên khí tức, Phù Hi hai lần lột xác có được chân chính tác dụng chính là vì chất lỏng trong Càn Khôn trì này. Nhưng Phù Hi chỉ sử dụng hai giọt, mà đó còn là hai giọt chất lỏng pha loãng.

Sở Nam sử dụng là căn nguyên nhất.

Chất lỏng trong Càn Khôn trì bắt đầu sôi trào, càng lúc càng kịch liệt. Kiền Thanh Tử thấy chất lỏng đang thiếu đi.

Thấy vậy Kiền Thanh Tử đưa mắt nhìn ông lão chống gậy, môi mấp máy như muốn khuyên cái gì. Nhưng thấy bộ dạng của ông lão chống gậy thì Kiền Thanh Tử kiềm nén. Ba người khác cũng vậy, biểu tình chấn kinh sau đó đau lòng, đáng tiếc.

Càn Khôn tông có thể ở trên chúng tông, đệ tử Càn Khôn tông hành tẩu thiên hạ có thể vượt cấp khiêu chiến, có thể tiếu ngạo tứ phương, tất cả liên quan chặt chẽ đến ao này. Càn Khôn trì quan trọng như thế đương nhiên khiến họ đau lòng.

Những điều này không liên quan đến Sở Nam, hắn đang liều mạng chống tới bước khó khăn nhất, ý thức càng tỉnh táo hơn, thân thể lặng lẽ xuất hiện biến đổi. Hỗn loạn vận chuyển thế giới trong người rốt cuộc có đủ năng lượng chống đỡ.

Giờ phút này Sở Nam hạn cây gậy kia không đâm sâu xuống nữa, khiến thế giới trong người càng hỗn loạn hơn. Chất lỏng trong Càn Khôn trì sắp tới đây thì hỗn loạn thế giới trong người rốt cuộc đạt đến đỉnh.

Thiên địa không còn là thiên địa, tất cả chỉ có hỗn loạn.

Sở Nam gọi nó là… Hỗn Loạn Càn Khôn!

Giây phút hình thành, Sở Nam nhảy lên, đánh Hỗn Loạn Càn Khôn hướng ông lão chống gậy.

Sở Nam vừa lấy ra Hỗn Loạn Càn Khôn thì không gian xung quanh lập tức chịu không nổi nổ đì đùng. Bốn người Kiền Thanh Tử kiềm không được lùi ra sau, chỉ có ông lão chống gậy là không nhúc nhích. Ông lão chống gậy còn nhìn hướng Càn Khôn trì, thấy bên trong có chất lỏng thì lắc đầu, mắt lộ vẻ đáng tiếc.

Nhưng ông lão chống gậy tiếc hoàn toàn ngược lại với đám Kiền Thanh Tử. Bọn Kiền Thanh Tử tiếc những chất lỏng bị Sở Nam hút nhiều quá, ông lão chống gậy thì tiếc hắn hút không triệt để.

Khi Hỗn Loạn Càn Khôn quét tới trước mặt ông lão chống gậy thì lão mới thu lại ánh mắt đáng tiếc, lạnh nhạt nói:

– Thời gian đảo lưu!

Sở Nam lập tức cảm giác năng lượng cường đại không gì sánh được của mình nhanh chóng biến mất. Cảm giác lúc độ lần thứ hai diệt chi kiếp đột nhiên ập đến, khác biệt là lần trước thời gian đảo lưu là giả, mà một lần này, lại là chân thực.

Đám Kiền Thanh Tử thụt lùi biến thành đi tới, Sở Nam đi tới biến thành rút lui, rút lui vào Càn Khôn trì. Chất lỏng trong Càn Khôn trì tăng lên, hiện tượng này biểu minh thời gian đảo ngược.

Sở Nam đè nén nỗi lòng chấn kinh, tập trung tinh thần cảm giác thời gian, còn gọi ra Tiểu Trận.

Đảo lưu, không ngừng đảo lưu, đảo lưu vào lúc cây gậy tiến vào thế giới trong người trong người Sở Nam, đảo lưu về hắn nói ra Càn Khôn, đảo lưu về hắn mới đi tới Càn Khôn thì ông lão nói:

– Thời gian gia tốc!

Phút chốc Sở Nam lại trải qua chuyện từng xảy ra, đảo lưu tăng tốc, hắn như hiểu thêm nhiều. Sở Nam cẩn thận suy nghĩ rồi lại không hiểu điều gì, hắn biết giữa hiểu và không hiểu kém một bước.

Sở Nam một bên tích lũy hiểu thời gian trong lòng tuôn ra xúc động ngày càng mãnh liệt, đó là tại hung man địa, Linh Vân sư tôn nói những lời với hắn, khi đó hắn nghĩ ra ý định.

Bây giờ Sở Nam chưa thể làm được thi triển ra chân chính “Thời gian đảo lưu”, nhưng tương đối với hắn đánh ra Hỗn Loạn Càn Khôn thì hắn còn đang trong quá khứ. Sở Nam lập tức có quyết định, cơ hội này không thể bỏ qua, mặc kệ có thể hay không thành công, Sở Nam phải thử một lần.

Đi sửa lại!

Làm sao sửa?

Sở Nam không biết, hắn điên cuồng ngưng tụ trứ mệnh lực, khiến mệnh lực biến thành thiên địa Càn Khôn xoay tròn. Cùng lúc đó, Sở Nam nghĩ sửa ở chỗ nào, vừa lúc Càn Khôn trì xuất hiện, hắn có quyết định.

Sở Nam đương nhiên biết chất lỏng trong Càn Khôn trì cường đại, cũng thấy ánh mắt ông lão chống gậy đáng tiếc. Thế là Sở Nam quyết định thử vào Càn Khôn trì.

Khi Sở Nam cảm giác Hỗn Loạn Càn Khôn sắp đến mức tận cùng thì đánh mệnh lực vào trong Càn Khôn trì. Phút chốc Càn Khôn trì lúc trước không chút dao động bỗng nhiên chấn động, ánh mắt ông lão chống gậy lại lóe tia sáng.

Cùng với Càn Khôn trì chấn động, thân thể vốn không nhúc nhích được của Sở Nam run rẩy. Lần này số chất lỏng còn lại trong Càn Khôn trì cũng bị Sở Nam hút sạch. Sở Nam phản xạ đem chất lỏng chuyển hóa thành năng lượng dung tiến “Hỗn Loạn Càn Khôn”. Nhưng không thể dung vào, tốt nhất là những chất lỏng ở lại trong cơ thể của hắn.

Sở Nam chưa kịp suy nghĩ lý do thì “Thời gian gia tốc” đã trở về giây phút nắm đâm của hắn sắp rơi vào người ông lão chống gậy. Ông lão chống gậy đánh ra một đấm cực kỳ bình thường, cung lực quyền.

Dù chỉ là cung lực quyền nhưng Sở Nam cảm giác đánh hướng mình là tinh thần, nhật nguyệt, rất niều.

*Ầm!*

Sở Nam văng ra, ông lão chống gậy lùi nửa bước, mặt tái nhợt nhưng lộ ra nét cười.

Tuy nhiên, ông lão chống gậy nói lại không phải lời khen:

– Ngay từ lần đầu tiên ngươi nên hút sạch. Trong thời gian đảo lưu và gia tốc ta có vô số lần cơ hội đưa ngươi vào chỗ chết. Nếu ngươi có thể đỡ được tất cả công kích mới nãy của ta thì mới thoát khỏi tay hắn được.

– Tiền bối…

– Hãy gọi ta là sư bá.

Đám Kiền Thanh Tử bị dư uy lan đến, đã lùi ra vài trăm thước lại giật mình, định tiến lên.

Ông lão chống gậy xua tay nói:

– Phát phóng tất cả đan dược, pháp bảo, Càn Khôn trì. Người có thể tiến vào Bạch Câu trận tất cả đều vào trận tu luyện. Nếu không đủ năng lượng thì lấy từ tông môn thiên hạ, bây giờ chỉ nhớ một điều là nắm bắt thời gian, tăng tu vi của mọi người!

– Sư phụ…

– Đi lo chuyện của các ngươi đi, ta muốn nói với hài tử này.

– Tuân lệnh.