Chương 401: Chính Là Nó (thượng,hạ)

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thế nhưng hứng thú thì hứng thú, gai nhọn của đám bạch sắc quái trùng này có thể dễ dàng đâm rách quang quyển phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, một hai con bạch sắc quái trùng cũng không sao, nhưng nếu số lượng bạch sắc quái trùng đạt đến số lượng lam sắc quái trùng, thì quả thật là vô cùng rắc rối.

Sở Nam chủ động ra tay trước, kích phát quang quyển phòng ngự, vũ kỹ “Trảm Sầu” đại khai đại hợp, chém về phía bạch sắc quái trùng.

Không biết qua bao lâu, Sở Nam thấy đám quái trùng trước mặt xông về phía trước, mạnh mẽ công kích, một hồi vừa rồi Sở Nam đã rút ra kinh nghiệm, sớm đã phòng bị, lấy Long lân bảo vệ cơ thể.

Bạch sắc quái trùng lao tới, quang quyển phòng ngự lại bị phá, gai nhọn đâm lên Long lân, nhưng không thể tiến vào nửa phân, sau đó bị Sở Nam bắt lấy, đâm xuyên đầu, dịch thể màu trắng phiêu phù trong không trung liền bị Sở Nam thu vào bình ngọc, còn thi thể thì ném vào nhẫn trữ vật.

Tiếp đó, những con Ngọc Chi San Hô trùng lam sắc không xông lên lại bắt đầu một cuộc tàn sát mới, khắp trong biển lửa đều vang lên âm thanh bén nhọn, giống như đang hô vang khẩu hiệu vậy.

Cho đến khi…

Chỉ còn lại Ngọc Chi San Hô trùng bạch sắc thì cuộc tranh đấu mới dừng lại, đám trùng lại tấn công về phía Sở Nam.

Nhìn thấy cảnh này, Sở Nam nở nụ cười, không để ý đến những con quái trùng khác, một đường tiến thẳng về phía trước, chỉ chuyên tâm trảm sát những con bạch sắc quái trùng….

Cứ như vậy, một đường bạch sắc quái trùng bị trảm sát, một đường tiến theo phương hướng chỉ dẫn của hắc đản.

Đi được vài thời thần, trảm sát chừng 50 – 60 con bạch sắc quái trùng, dịch thể màu trắng đã chứa đầy hai cái bình ngọc, lúc này Sở Nam mới nhận ra, càng đi về phía trước thì lực chiến đấu của đám quái trùng càng mạnh, đặc biệt là những con bạch sắc quái trùng kia, thân thể càng lớn, màu sắc càng thuần, hơn nữa, bên cạnh những con bạch sắc quái trùng này còn có không ít quái trùng lam bạch sắc…

Nhận ra điều này, nhìn đám quái trùng đang thôn phệ nhau, Sở Nam tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên, một màn tàn sát thôn phệ lại đình chỉ,Sở Nam nghĩ rằng chỉ còn lại bạch sắc quái trùng nên cũng không để trong lòng, nhưng khi hắn nhìn về phía trước thì sắc mặt liền đại biến…

Xuất hiện trước mặt Sở Nam cũng không phải là một hai con bạch sắc quái trùng, mà là một đống bạch sắc quái trùng, căn cứ theo thể tích có thể đoán ra ít nhất cũng trên trăm con, hơn nữa ngoài bạch sắc quái trùng còn có lam bạch sắc quái trùng lẫn lộn trong đó, số lượng tương đối khổng lồ, về phần lam sắc quái trùng thì càng không phải nói, ở đâu cũng có.

Điều khiến Sở Nam chấn kinh nhất là trong đám bạch sắc quái trùng đó còn có một con hồng sắc quái trùng.

– Màu sắc đại biểu cho thực lực, bạch sắc lợi hại hơn lam sắc, hồng sắc nhất định lợi hại hơn bạch sắc, bạch sắc quái trùng có thể đâm thủng phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, vậy hồng sắc quái trùng này thì sao? Thực lực như thế nào?

Nếu không có Long lân, Sở Nam quả thật không biết phải làm thế nào, thầm nghĩ:

– Hồng sắc quái trùng này hẳn không thể côn phá được Long lân.

Sở Nam vẫn cố chấp lao về phía bạch sắc quái trùng.

Con đường của hắn, tất nhiên chỉ có tiến lên phía trước.

Chỉ có liều, mới có thể tạo thành một đường.

Tuy nhiên trong lòng Sở Nam vẫn còn đang cân nhắc, thầm nghĩ:

– Liệu có tồn tại cao hơn so với hồng sắc quái trùng hay không?

Đáp án Sở Nam tự cấp cho mình đó là: “Có, rất có thể có…”

Trong lúc chạy, suy nghĩ của Sở Nam càng lúc càng chính xác…

Ác chiến, tuyệt đối là một trận ác chiến.

Phí thiên tân vạn khổ vượt qua Ngọc Chi San Hô trùng lam sắc, tiếp đó lài chiến đấu với đám Ngọc Chi San Hô lam bạch sắc, sau đó huyết chiến với Ngọc Chi San Hô bạch sắc.

Sở Nam vẫn một mực duy trì phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, lúc này lại không có tác dụng, quang quyển phòng ngự trước mặt đám Ngọc Chi San Hô trùng bạch sắc này giống như không có.

Còn hiệu quả phòng ngự thì chỉ có mỗi Long lân.

Chỉ tiếc rằng, mảnh Long lân này phòng được bên này thì không phòng được bên kia.

Một trận huyết chiến toàn diện.

Sở Nam đã trở thành huyết nhân, gai nhọn của đám quái trung đâm vào trong thân thể Sở Nam, bắt đầu điên cuồng hấp thu máu tươi của hắn, rất khó có thể tưởng tượng thể tích đám Ngọc Chi San Hô trùng này không lớn nhưng lại có thể hút được rất nhiều máu, tốc độ hút máu cũng rất nhanh, nhanh đến mức khiến Sở Nam kinh ngạc không thôi.

Cho nên, trọng kiếm của Sở Nam liền sử xuất ra Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, còn Long nha trong tay thì nhắm chuẩn mục tiêu mà đâm, bởi vì bạch sắc quái trùng quá nhiều, dịch thể màu trắng phọt ra từ vết đâm còn chưa kịp bị Sở Nam thu thập đã bị những con bạch sắc quái trùng khác hấp thu.

Sau khi hấp thu dịch thể của bạch sắc quái trùng, Ngọc Chi San Hô rõ ràng càng mạnh hơn.

Điều này quả thật khiến Sở Nam có chút phiền muộn.

Mặt khác, Sở Nam cũng đang suy nghĩ tìm biện pháp, sau khi tìm được mục tiêu, trong lòng còn có một chủ ý khác, đó chính là hấp lực cuarh ắn.

Trong quá trình từng bước biến cường của Sở Nam, tuyền qua hấp lực của Sở Nam chính là một đại công thần, hơn nữa luôn là át chủ bài cuối cùng của Sở Nam.

Có thể tấm át chủ bài này rất lợi hại, nhưng đối diện với đám Ngọc Chi San Hô trùng này cũng mất đi hiệu dụng.

Bởi vì mặc dù thân thể Ngọc Chi San Hô rất nhỏ, nhưng cũng không dễ bắt được, nhưng Sở Nam vẫn tìm cách tiếp xúc “thân mật” với bọn chúng, đó là lúc những chiếc gai nhọn của đám bạch sắc quái trùng đâm vào thân thể hắn để điên cuồng hút máu.

Chỉ có điều, bất kể tuyền qua xoay tròn lợi hại như thế nào, đối diện với Ngọc Chi San Hô trùng này lại không chút hiệu quả, Sở Nam nghĩ mãi mà không ra đạo lý trong đó, chỉ có thể từ bỏ ý tưởng tuyệt vời này,vốn hắn còn cho rằng đã tìm được cách tăng cường thực lực bản thân, có được biện pháp tiêu diệt đám quái trùng này, nhưng bây giờ xem ra là công cốc.

– Xem ra, chỉ có thể thử biện pháp kia thôi, nhưng mục tiêu đánh cuộc lại hơi khó tìm…

Sở Nam lẩm bẩm, toàn thân được Tịch Diệt chi hỏa bao phủ, đổi một lượng máu tươi, rốt cuộc cũng đem đám Ngọc Chi San Hô bạch sắc trên trăm con giết chết, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hồng sắc quái trùng càng điên cuồng xông đến, ánh mắt Sở Nam chỉ kịp thấy một đạo tàn ảnh thì Ngọc Chi San Hô đã đụng vào trên trọng kiếm của Sở Nam, lực lượng không nhỏ, khiến trọng kiếm thoáng chấn động.

Mặc dù chỉ là một chút chấn động, nhìn như không có gì to tát, nhưng phải biết là trọng kiếm nặng đến hai ngàn cân, hơn nữa còn được cầm trong tay Sở Nam, tuyệt đối có lực ba vạn cân, mà thể tích của Ngọc Chi San Hô trùng hồng sắc bất quá chỉ lớn bằng ba ngón cái, không ngờ lại có thể làm chấn động trọng kiếm ba vạn cân.

Điều này quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Hành động của Ngọc Chi San Hô trùng hồng sắc giống như “kiến lay đại thụ”, nhưng nếu người không biết chuyện để đám hồng sắc quái trùng này va vào, hơn phân nữa sẽ bị đâm cho đầu váng mắt hoa, ngay lấp tức Ngọc Chi San Hô trùng lại đâm đám gai nhọn hoắt ra, kết quả là huyết tận nhân vong, một mạng ô hô ai tai.

Sở Nam cùng đám Ngọc Chi San Hô trùng hồng sắc vật lộn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải dùng máu tươi của bản thân làm mồi nhủ, sau đó sử dụng nhiệt độ của Tịch Diệt chi hỏa khiến đám hồng sắc quái trùng không kịp thích nghi, nhân cơ hội đem Long nha đâm vào phần đầu hồng sắc quái trùng, chỉ khi đâm xuyên đầu nó thì mới giải quyết xong.

– Đám hồng sắc quái trùng chỉ hút một chút liền mất cả một lượng lớn máu, thật sự quá kinh khủng.

Sở Nam một bên nói, một bên lấy ra bình ngọc rỗng để chứa dịch thể hồng sắc, dịch thể này so với máu tươi của người càng đậm và yêu dị hơn…

Đương nhiên, thân thể Ngọc Chi San Hô trùng hồng sắc này, Sở Nam cũng không bỏ qua.

Còn đám trùng tử vây xung quanh lại bắt đầu một trận thôn phệ mới…

Sở Nam không tiến tiếp, mà ngây người tại chỗ, với tình trạng của hắn bây giờ, nếu tiếp tục tiến lên, đụng phải một trận huyết chiến quy mô như vậy, chỉ e hắn phải chết không thể nghi ngờ…

Sở Nam đứng tại chỗ, một là để khôi phục nguyên lực và tinh lực, điều chỉnh tâm tình mệt mỏi nhiều ngày qua, để bản thân khôi phục lại trạng thái tốt nhất, thứ hai là hắn muốn mượn Hàn Ngọc Lam Viêm này để tái tạo kinh mạch của bản thân.

Đường kinh mạch thứ mười không phải là dành cho Thần Hành Bách Biến, cũng không phải dành cho Thảo Mộc Quyết, mà là cho Sinh Tử Quyết tầng thứ hai.

Sở dĩ là Sinh Tử Quyết bởi vì Sở Nam có một suy nghĩ điên cuồng, đó là: Muốn đem đám quái trùng trước mặt, khống chế sinh tử của bọn chúng như người vậy, khiến hắn trở thành bộc nhân của bản thân.

Lúc vừa nghĩ đến ý tưởng này, Sở Nam chỉ xem nó như chuyện cười, không quá quan tâm, Sở Nam làm sao có nhiều tinh lực để khống chế hết đám quái trùng vô cùng tận này?

Lại nói, cho dù khống chế được một con quái trùng lợi hại thì cũng không có nhiều tác dụng, quái trùng này phải là một lượng lớn, quy mô và khí thế phải đủ phô thiên lấp địa.

Hơn nữa, không nhất định hữu hiệu…

Dù sao thì Sinh Tử Quyết cũng là để dành cho người chứ không phải đám quái trùng trước mặt.

Lại nói, cho dù được thì cũng phải cân nhắc uy lực của quái trùng…

Tầng thứ nhất của Sinh Tử Quyết chỉ có thể khống chế từ hai đến ba người, Sở Nam đã khống chế hai tên Võ Vương sơ cấp, một tên Võ Quân, sau khi hắn khống chế tên Võ Quân đó liền cảm thấy bản thân có chút cật lực, nếu muốn một hơi khống chế hết đám quái trùng này thì tất sẽ thất bại.

Tổng hợp nhiều nhân tố như vậy, Sở Nam quyết định tạo đường kinh mạch thứ mười, luyện thành Sinh Tử Quyết tầng thứ hai.

Dưới áp lực của Hàn Ngọc Lam Viêm, thân thể thể của Sở Nam ở bên trong bất tri bất giác đã được cường hóa, vốn đây là một chuyện tốt, nhưng đối với chuyện Sở Nam tự tạo kinh mạch thì lại càng khó khăn hơn.

Trong hoàn cảnh này, tu luyện Hỏa nguyên lực mặc dù tương đối nhanh, có thể trực tiếp hấp thu nguyên lực để sử dụng, nhưng tốc độ vẫn quá chậm…

Ba thời thần trôi qua, Sở Nam vẫn đang ngồi xếp bằng, áp súc nguyên lực, chỉ mới đả thông được một phần tư kinh mạch, vẫn còn thiếu ba phần tư nữa, hơn nữa, Sở Nam có thể cảm thấy trong ba thời thần kia đả thông được một phần tư thì tác dụng của ngũ thải quang mang tuyệt đối không thể bỏ qua.

Sở Nam liều mạng tu luyện nguyên lực, thỉnh thoảng lại nghĩ:

– Những con quái trùng kia thôn phệ dịch thể lam sắc và bạch sắc sẽ tiến hóa biến cường, nếu như ta nuốt vào thì có thể khiến nguyên lực bạo trướng hay không?

Dù nghĩ vậy, nhưng Sở Nam vẫn không thử nghiệm, dù sao cũng chưa nắm chắc bên trong có gì cổ quái không, ai biết được sau khi nuốt dịch thể bạch sắc kia vào sẽ gây ra hậu quả gì, nếu không tăng mà lại giảm thì đúng là tự rước diệt vong rồi.

Cho nên, Sở Nam vẫn thành thành thực thực mà tu luyện, Ngọc Chi San Hô trùng vây quanh còn đang thôn phệ lẫn nhau, lại qua vài thời thần, Sở Nam đã luyện hóa được gần một nửa nguyên lực, lúc cảm thấy nên quyết liều một phen…

Âm thanh ong ong xung quanh đột nhiên dừng lại, trở nên an tĩnh.

Không có tàn sát, không có thôn phệ.

Sắc mặt Sở Nam biến đổi, thầm nghĩ:

– Hỏng rồi, cảnh tượng này là sao?

Ngẩng đầu nhìn lên, một mảnh thuần bạch sắc, dày đặc hơn ngàn con, Ngọc Chi San Hô trung ở trung tâm vẫn là hồng sắc quái trùng, thân thể tương đối lớn hơn đám lam sắc quái trùng, chân có ba vuốt.

Xung quanh hồng sắc quái trùng còn có Ngọc Chi San Hô trùng hồng bạch sắc, hơn nữa số lượng đám quái trùng này còn nhiều hơn Ngọc Chi San Hô trùng lam sắc, mà đám Ngọc Chi San Hô trùng lam bạch sắc ở giữa thì lại càng dày đặc đến mức không có chỗ đứng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cơ mặt Sở Nam bắt đầu run rẩy không ngừng.

Đúng vậy, đối mặt với tràng diện này, trong lòng Sở Nam bắt đầu hoảng sợ rồi.

Sợ thì sợ, Sở Nam vẫn nắm chặt trọng kiếm và Long nha trong tay.

Bởi vì sợ cũng không thể giải quyết được vấn đề, Sở Nam muốn xoay người chạy trốn cũng không được, tốc tộ của đám bạch sắc quái trùng này quá nhanh, mà Sở Nam thì lại bị áp lực trầm trọng đè nén, muốn trốn cũng không trốn thoát.

Biện pháp duy nhất chỉ có thể là đối chiến, liều mạng giết ra một con đường sống.

Âm thanh vang lên…

Sở Nam bước từng bước một về phía trước, mỗi một bước chân thì khí thế lại tăng thêm một phần, nhưng khi hắn đi được ba bước thì lam sắc quái trùng đã dẫn đầu xông tới, Sở Nam kích phát phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, hiển nhiên sẽ không quan tâm đến đám lam sắc quái trùng này.

Vài phút sau, đám Ngọc Chi San Hô trùng lam bạch sắc vây đến, Sở Nam xuất kiếm, mỗi một kiếm đều ẩn hàm Tịch Diệt chi hỏa, thoáng ngăn cản thế công của Ngọc Chi San Hô trùng lam bạch sắc.

Đám hồng sắc quái trùng dường như rất bất mãn tình huống trước mắt, âm thanh bén nhọn vang lên càng lớn, hơn một ngàn con Ngọc Chi San Hô trùng bạch sắc lập tức xông lên, tràn về phía Sở Nam, sát khí dâng tràn, những con Ngọc Chi San Hô trùng khác đều tránh ra một bên.

– Chiến đấu lần này, chính là trận chiến để đời, tao ngộ gian nan nhất, chiến đấu hung hiểm nhất, so với lần chiến đấu trên Phiêu Vân sơn còn nguy hiểm hơn…

Sở Nam dính đầy máu tươi trực tiếp nghênh chiến.

Chỉ trong sát na, Ngọc Chi San Hô trùng bạch sắc đã bao vây Sở Nam trùng trùng điệp điệp, Sở Nam đem Long lân bảo vệ ở vị trí đan điền, tay phải cầm trọng kiếm, tay trái cầm Long nha huy vũ đến cực trí…

Máu tươi trên người Sở Nam bị cắn nuốt, trên không trung phiêu phù dịch thể bạch sắc, trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:

– Không thể tiếp tục như vậy, nếu cứ như vậy thì chỉ có con đường chết, phải thử Sinh Tử Quyết một phen, đáng tiếc là đám quái trùng này đến quá nhanh, Sinh Tử Quyết tầng thứ hai còn chưa luyện thành…

Ánh mắt Sở Nam nhìn chằm chằm một con hồng sắc quái trùng, thầm nghĩ:

– Muốn khống chế nó thì chắc chắn không khống chế nổi!

– Làm sao bây giờ?

Sở Nam lại một lần nữa tự hỏi bản thân, đột nhiên cực hạn của thần niệm xuất hiện một mảnh lam sắc, xung quanh đều là lam sắc, vón không có gì nổi bật, thế nhưng mảnh lam sắc đó ở bên trong đám bạch sắc thì lại phi thường nổi bật.

Sở Nam đuổi theo mảnh lam sắc đó, nhìn thấy tốc độ của nó cực nhanh, xuyên qua đám bạch sắc quái trùng, đồng thời cũng không ngừng hút sạch dịch thể bạch sắc của đám bạch sắc quái trùng, lam sắc quái trùng cũng bắt đầu chậm rãi biến hóa…

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Sở Nam liền hạ quyết định: Chính là nó!