Chương 762: Rèn Luyện Binh Pháp, Đệ Nhất Thiên Kiếm

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Càng làm cho Vu Mã quân sư bội phục chính là, trong lúc nghỉ ngơi huấn luyện Sở Nam cũng không có nhàn rỗi mà đều tìm hắm tiến hành sa bàn thôi diễn. Năng lực thôi diễn của Sở Nam hắn tăng trưởng cực kỳ mau, vừa mới bắt đầu Vu Mã quân sư cho là Sở Nam ngày đó mặc dù thắng hắn đại chiến hai ngàn người nhưng tuyệt không thể thắng được đại chiến vạn người, hắn nhất định có thể đánh bại Sở Nam!

Vậy mà, một ván lại một ván, Sở Nam dần dần đánh ngang tay hắn.

Chờ đến ván hai vạn người sau, Vu Mã Dã cư nhiên bại trận!

Vu Mã Dã nhìn Sở Nam mà giật nảy mình, đặc biệt là Sở Nam trong chiến đấu không những vận dụng binh pháp chiến trận vô cùng tốt mà còn rất nhiều thứ khó hiểu khác, mà rất lâu sau, chính những thứ khó hiểu đó để cho hắn lâm vào tuyệt địa.

Sở Nam cùng Vu Mã quân sư tiến hành sa bàn thôi diễn đó là lấy từ những gì lĩnh ngộ được từ Vũ Mục Binh Lược , cùng võ giả chém giết ra toàn bộ thi triển ra ngoài, làm kêt quả thôi diễn thật không tệ.

Điều này càng củng cố niềm tin của hắn hơn về binh pháp, mà càng dụng binh hắn cũng nhận ra được chút xíu khế hợp giữa chúng với võ đạo!

Đạo cùng pháp.

Quân đội sơ kiến thành hình, Sở Nam cũng không có ý định sẽ dừng lại tại đây mà huấn luyện bọn họ một số trận pháp đơn giản như “Nhất Tuyến trận”, “Lưỡng Dực Phi Hổ trận”, “Tam Tài trận”, …

Sở Nam huấn luyện trận pháp so với huấn luyện cơ bản lúc trước càng thêm nghiêm. Sở Nam luôn nghĩ tới sẽ huấn luyện bọn họ thành binh chủng trong sa bàn thôi diễn kia, như vậy càng khiến hắn chỉ huy hiệu quả hơn!

Vẫn như ngày thường, cứ có thời gian rảnh là Sở Nam liền cùng Vu Mã quân sư tiến thành thôi diễn sa bàn. Gần nửa tháng qua, hai người đã thôi diễn đủ kiểu chiến trường to nhỏ, cũng từ một ngàn quân cho tới mười vạn đại quân. Mỗi một cấp chiến đấu lúc đầu Sở Nam còn lâm vào bố cục bất lợi, bị giết đến thảm, tỷ như lần đầu tiên hắn thôi diễn mười vạn đại quân, ván đầu tiên hắn bị giết tới không còn một mống nào, đến ván thứ hai một mảnh giáp cũng không còn, ván thứ bị đánh cho toàn quân tan rã, ván thứ tư, ván thứ năm, ván thứ sáu, … Vu Mã quân sử dùng đủ các loại trận pháp đẩy Sở Nam vào bại cục!

Mà, tới ván thứ chín, mới vừa khai chiến Vu Mã quân sư liền cảm giác có gì đó không đúng, hắn không khỏi nhớ tới những trận chiến trước, thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ ma chú lại tới nữa? Cái thứ này ta ép không được sao?”

Vì bài trừ ma chú Vu Mã quân sư liền lôi hết vốn liếng ra đánh một trận, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra, vô luận là loại trận pháp nào, dùng chiến lược gì, mưu kế gì thì kết quả cũng chỉ là hai chữ “vô dụng” mà thôi!

Sau mấy trăm tràng, Sở Nam đã đem phong cách tác chiến của Vu Mã quân sư nắm rõ, mấy trận đầu thua là vì hắn thiếu con mắt nhìn toàn cục, lại kiến thức được toàn bộ những thủ đoạn của Vu Mã quân sư, chờ tới khi hắn kiến thức xong hắn liền phát uy rồi!

Bất kể là Vu Mã quân sử sử dụng thủ đoan gì Sở Nam liền bài trừ ngay lập tức. Cuối cùng, Sở Nam lại chủ động công kích, nhất thức “sói đàn ăn thịt hổ” đem đại quân Vu Mã quân sư thôn phệ sạch sẽ.

Từ trong sa bàn thôi diễn đi ra, Vu Mã quân sư hai mắt nhìn trời, nhìn Sở Nam, hắn không ngờ tới kết quả lại trở thành như vậy, không phải là hoà mà trực tiếp là bại cục!

Sau một hồi lâu, Vu Mã quân sư phun ra hai chữ:

– Yêu nghiệt!

Nghe được hai chữ này, trong lòng Sở Nam không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác quen thuộc. Năm đó, Tử Vũ Hoàng đánh giá hắn chính là như vậy, Tử Mông Nhi cũng kêu hắn thế.

“Không biết Mộng nhi ở hải ngoại có an ổn không, Linh Vân ngồi ‘kiếm thuyền’ cũng không biết đi nơi nào, ấn ký ta lưu lại nhưng một chút cảm ứng cũng không có, hy vọng các nàng cũng bình an…”

“Trở nên mạnh mẽ, chỉ khi ta có đủ sức mạnh ta mới có thể bảo vệ được các nàng, mới có thể cùng các nàng ở chung một chỗ.”

Trong lòng tư tình nữ nhi một hồi, Sở Nam thu lại tâm tình, nói:

– Quân sư, kế tiếp chúng ta tiến hành thôi diễn đại chiến hai mươi vạn quân đi!

– Hai mươi vạn?

Vu Mã quân sư lắc lắc đầu.

Những ngày qua, Sở Nam cùng Vu Mã quân sư sớm đã hiểu nhau, trêu ghẹo một câu:

– Quân sư, ta mới thắng ngươi có một ván ngươi sẽ không chịu thua đó chứ!

– Thật ra, ta thật sự là có chút sợ rồi! Ngươi có thể thắng ta một ván tự nhiên có thể thắng ta mười trận, trăm trận. Bởi vì tất cả thủ đoạn của ta ngươi đã thấu cả, nghiên cứu thấu triệt cả rồi. Ở trước mặt ngươi ta chính là một “người trong suốt” rồi, mà ngươi trong mắt ta lại là một đoàn mây mù, hoàn toàn nhìn không thấu.

Giọng nói của Vu Mã quân sư hơi mang theo chút khổ sở.

Hắn một đời nghiên cứu binh pháp, nhiều năm như vậy kết quả là bị cho một tên tiểu tử chỉ mới tiếp xúc binh pháp không quá một tháng đánh bại. Đổi lại là ai đi chăng nữa sẽ đều có chút khó chịu.

Bất quá, Vu Mã quân sư lại có chút cao hứng, đối phương là dạng thiên tài trong thiên tài, là do hắn khai quật được, chỉ nghe Vu Mã quân sư nói:

– Nhưng không đối chiến với ngươi không phải là không có nguyên nhân, nguyên nhân chính là sa bàn này chỉ có thể thừa nhận song phương đối quyết mười vạn đại quân, nhiều hơn nữa sa bàn cũng chịu không được.

– Sa bàn?

Sở Nam hướng về phí sa bàn nhìn lại. Mấy ngày nay, sa bàn cũng đúng như hắn nghĩ, là một kiện pháp bảo, hơn nữa có thể luyện ra được pháp bảo như vậy thì chỉ có hoàng tộc Đại Khánh quốc mới có luyện ra được, những gia tộc khác căn bản là luyện ra ra, kể cả là thế gia nổi tiếng về luyện khí Kim Lăng gia cũng không làm được.

Về phương diện luyện khí, Sở Nam cũng coi như là có chút thành tựu, hắn cũng có nghĩ tới việc nghiên cứu nguyên lý luyện chế sa bàn nhưng có lẽ vì ở phương diện này hắn không phải là cao thủ nên một chút cũng nhìn không ra. Mặc dù thế, cái ý niệm diễn hoá trăm vạn đại quân trên sa bàn của hắn cũng không có tán đi.

Vu Mã quân sư thấy Sở Nam trầm mặc thế liền nói:

– Sở tướng quân, ngươi không cần phải gấp. Chờ đến tiền tuyến tự nhiên sẽ có sa bàn cao cấp hơn tồn tại, chớ nói là hai mươi vạn đại quân, cho dù trăm vạn đại quân cũng đều có thể. Đến lúc đó, ta sẽ cùng người thống khoái một trận. Bất quá, ta cũng chỉ có thể cùng ngươi chiến năm mươi vạn đại quân, nhiều hơn nữa với tu vi của ta cũng chịu không nổi.