Chương 1776: Ôm Cây Đợi Thỏ, Bi Văn

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bốn người Dạ Phi Tử rất rõ ràng góc trận bi nằm trong tay đại ca bọn hắn kia là có tác dụng trọng yếu cỡ nào, những người kia có thể cướp được toàn bộ trận bi, nhưng mà thiếu đi một góc này trận bi cũng không phải là trận bi nguyên vẹn, không khởi lên tác dụng gì.

Gã trên mặt có vết đao ngưng trọng nhìn bốn huynh đệ, nói:

– Trúc Mã Tử, Bát Lục Tử, Dạ Phi Tử, Nam Cốc Tử, các ngươi nhớ kỹ lời ta nói lúc trước, không nên hỏi, chỉ cần làm!

– Đại ca, có khổ tâm cái gì liền nói ra, chúng ta cùng nhau đối mặt.

– Không có khổ tâm, chỉ vì bảo vệ tính mạng mà thôi.

Nghĩ đến lời Sở Nam nói ra, hắn vỗ vỗ bả vai bốn huynh đệ rồi quay đầu đi về phía trước.

Trúc Mã Tử nói:

– Đại ca giống như có tâm sự rất nặng.

– Bất kể là ai, hắn khiến cho đại ca không vui, Nam Cốc Tử ta liền khiến hắn không vui!

– Đúng, phải đòi lại gấp trăm lần!

Bốn người nhanh chóng đuổi theo tên mặt có vết đao mà đi, đi lên con đường không biết sống hay chết.

Sở Nam cùng đám người Trác Việt hợp lại một chỗ thì đám người Hỗ trưởng lão cùng đại trưởng lão, tam trưởng lão cũng tụ lại một chỗ, bên người bọn hắn còn có ba tên đệ tử, ngoại trừ những người này ra, những đệ tử Đại Đạo tông còn lại chẳng biết đã đi đâu.

Hỗ trưởng lão đang thì thầm:

– Trận bi, không biết trận bi có tác dụng gì, có hay không giải khai được phiến Trận Không chi bí này?

– Nói không chừng cái trận bi kia là vật mấu chốt.

Lông mi đại trưởng lão lộ ra vẻ trầm tư, nói:

– Nếu trận bi kia là vật mấu chốt, bọn hắn đạt được trận bi nhưng phiến Trận Không này cũng không có phát sinh biến hoá gì, dựa theo suy đoán mà nói, hẳn là còn thứ gì đó tương ứng với trận bi, giống như trận bi là chìa khoá, cần phải có thứ gì đó ổ khoá nữa.

– Sư huynh nói rất có lý, lại không biết trận bi hiện tại đang nằm trong tay ai?

Tam trưởng lão nói, Hỗ trưởng lão cười nói:

– Mặc kệ trận bi trong tay ai, chỉ cần chúng ta tìm được ổ khoá, ôm cây đợi thỏ là được rồi.

– Chính xác.

Đại trưởng lão nói xong liền giẫm chân tại chỗ, tìm cái ổ khoá mà đi. Hỗ trưởng lão một mực dùng thần niệm quét bốn phía, ngoại trừ quan sát phiến Trận Không này ra còn có điều tra mắt trận ở nơi nào, còn có tìm kiếm tung tích của Liên Thành Song. Dù sao, Liên Thành Song cùng Lôi Nhuỵ đối với lão rất trọng yếu, trong nội tâm thầm nghĩ:

“Đã đi tìm không ít địa phương đều không phát hiện được thân ảnh hai người, chẳng lẽ hai người này cơ duyên không đủ, không thể đi vào nơi đây? Như vậy, thật đúng là có chút đáng tiếc, chỉ hy vọng hắn cùng nữ oa oa kia đều còn sống, bằng không thì phí một phen đại khổ tâm của ta rồi.”

Cùng suy nghĩ với ba vị trưởng lão Đại Đạo tông còn có một đội ngũ khác, đội ngũ này chính là đến từ đáy biển, cũng đang tại phiến Trận Không này tìm kiếm khắp nơi, đồng thời bọn hắn còn tìm kiếm lấy trận bi.

Trong Trận Không còn có mấy tên đơn thương độc mã, một trong số đó chính là Vạn Trận lão tổ. Vạn Trận lão tổ vừa truyền tống tới nơi này lập tức lập kế vây khốn tám người còn lại, tuy mấy người này không am hiểu trận pháp nhưng lấy lực lượng của tám người cũng không mất bao nhiêu thời gian liền phá được, chỉ là chừng ấy thời gian cũng đủ cho Vạn Trận lão tổ chạy dài rồi.

Sau khi tìm được một chỗ an toàn, Vạn Trận lão tổ liền lập tức cân nhắc hoàn cảnh bốn phía.

“Dựa theo thủ đoạn trước kia của Trận tông, cái trong cái phương Trận Không này khắp nơi phải là trận mới đúng, nói cách khác, mỗi một cái tiểu trận đều tương đương với một nhánh sông, chỉ cần dọc theo nhánh sông này phá trận mà đi, đến một lúc nào đó là có thể tiến tới mắt trận hoặc là tâm trận.”

Nghĩ vậy, trên người Vạn Trận lão tổ chợt hoá ra mấy trăm khoả “tâm”, trăm “tâm” thành trận, còn thân thể lão lại tiến vào trong mặt đất do không gian cấu thành, biến mất không chút bóng dáng.

Trong di tích Trận tông tầng thứ nhất, Cửu Võ một kiếm chém xuống đã có thể làm cho hạt lúa thành thục được một nửa, lúc này lại có võ giả xông vào trong trận, võ giả này chính là đệ tử tinh anh đến tử Thuỷ động.

Bên kia, Chiến Thần đoạt được Tú Hoa Châm cũng phải một tên đệ tử Nguyệt động, Chiến Thần không cần hỏi han gì, trực tiếp nện xuống một côn, còn quát:

– Tới hay lắm, trước cùng gia gia đại chiến ba trăm hiệp.

Hành Giả còn đang phá kỳ, Điện chủ đang tiến hành bói toán, tự nhiên đã có chút thành tựu.

Bội Tư Ngọc cuối cùng cũng phá được trận, phá trận xong liền chạm mặt Tiểu Tinh, hai người tuy âm thầm đề phòng nhưng trong lòng đều sinh ra ý tứ thân cận.

Úc Bách Hồi cùng Sơn Lý Nhân đã cách đỉnh Ly Sơn không xa.

Về phần Thuỷ động, Nguyệt động, Dương động ba vị động chủ, còn có vài tên đệ tử đã tới không gian dưới mặt đất, trong đó còn có một nam tử lạnh lùng hành tẩu.

Tại một nơi khác, một cái Hắc Ảnh đã thoát ra, sau khi lạnh lùng quan sát tứ phía liền cấp tốc chạy đi. Sau một khoảng thời gian, Hắc Ảnh dẫn một đám người vọt tới Lãnh Mạc Nam, Lãnh Mạc Nam trực tiếp đem những người này giết sạch, tại thời điểm muốn trảm xuống Hắc Ảnh thì Hắc Ảnh lại nhập thể hắn, Lãnh Mạc Nam thu được một cái ý thức.

– Cuối cùng mới tìm được một người thoả mãn, kéo dài thêm chút nữa ta cũng chỉ phải tuỳ tiện đi tìm vài người khác rồi.

Lãnh Mạc Nam không hiểu đầu cua tai nheo ra sau nhưng vẫn đi theo Hắc Ảnh tiến về phía trước, không biết là cố ý hay trùng hợp, đường Hắc Ảnh đi vừa vặn lại gặp được đám người ba vị động chủ Thuỷ, Nguyệt, Dương động.

Bên trong Trận Không, Phù Hi chạy như điên trong một khoảng thời gian dài thì đột nhiên ngừng thân hình lại, đột nhiên cả kinh hô lên:

– Càn Khôn Đại!

– Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Phù Hi đem lời Sở Nam nói nhẩm lại vài lần, không chút do dự hắn liền quay người lại, dọc theo đường cũ mà quay trở lại.

Giờ phút này, đám người Sở Nam vẫn còn đang đi tìm kiếm dấu chân đám người Hỗ trưởng lão, cỗ cảm giác kỳ dị trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt, nhưng mà trong lúc nhất thời hắn lại không biết nó đến từ nơi nào.

Kỳ thật, tại thời điểm này Sở Nam rất muốn thí nghiệm uy lực Không Gian Tuần Hình một phen, đáng tiếc chung quanh có quá nhiều con mắt, không thể thể nghiệm, chẳng những không thể mà còn phải phân ra tinh lực đi đối phó bọn hắn. Cũng may, đại bộ phận tâm tư của đám người này đều đặt trên Thiên Tử đang đi theo cách đó không xa, cho nên không nhìn ra sơ hở cái gì.

Sở Nam cũng kỳ quái người kia vì cái gì đi theo đám người bọn hắn, vô luận là bọn hắn tăng tốc độ tới cỡ nào hoặc là chậm lại cỡ nào thì khoảng cách với người kia vẫn luôn luôn không thay đổi.

“Người này, đến cùng là có mục đích gì? Lúc trước nếu hắm đem tất cả trận bi cướp đi thì cũng không phải là chuyện không thể, nhưng mà hắn hết lần này đến lần khác lại chỉ lấy một khối!”

Sở Nam thực không rõ ràng, lấy trận bi ra nhìn lại, quan sát hoa văn trên đó, thoáng cái hắn liền đắm chìm vào đó.

Một hồi lâu sau, Sở Nam từ trong vân bi hoàn hồn lại, thì thầm:

– Đây là trận? Hay là địa đồ? Cũng có thể là cả hai?

Lập tức, Sở Nam ra tay bày trận, đem Sửu Hổ vây khốn, thu hồn lại Trận chi nghịch hồn, cùng Trận chi nghịch hồn cùng một chỗ tiến hành tìm hiểu bi văn.

Cử động này của Sở Nam làm cho đám đệ tử Đại Đạo tông có chút nghi hoặc, Trác Việc vẫn còn chưa tỉnh táo lại từ việc không thể rút Long Cốt kiếm ra được lại có chút lý giải được, hắn nghĩ tới chỗ thiếu hụt theo như lời Sở Nam nói.

Trong lúc bất tri bất giác, Sở Nam đã dựa theo đường nét của bi văn mà đi. Lúc này, Trận chi nghịch hồn truyền đến tin tức:

– Đây là trận pháp, trong đó có chút tương ứng với quang trụ, chỉ là bi văn này không hoàn chỉnh.

– Cùng quang trụ tương ứng?

Sở Nam thầm nghĩ.

“Có lẽ phải tìm người nọ, mượn bi văn trong tay hắn xem một lát.”