Chương 1777: Tất Sát Kỹ Chi...

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đối với ý niệm vừa hiện lên này, vừa mới bắt đầu Sở Nam cũng chỉ hơi nghiền ngẫm, không có cho nó là đúng, dù sao người kia rất nguy hiểm. Ngoài ra, Sở Nam nghĩ đến ánh mắt quét lên người hắn hắn tự nhiên lại sinh ra một loại cảm giác quỷ dị, cho nên, có thể không giao thủ liền tận lực không giao thủ.

Nhưng mà, Sở Nam cùng Trận chi nghịch hồn nghiên cứu trận bi bi văn càng lúc càng sâu liền càng cảm giác được khối trận bi kia bị mất đi một góc quan trọng, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, lại hơn nửa canh giờ sau hắn dừng bước lại, quay người hướng chỗ Thiên Tử đi tới.

Lôi Nhuỵ muốn kéo hắn, nhưng lại cố nén lại, nàng biết Sở Nam sẽ không làm ra chuyện gì hồ đồ, làm như vậy khẳng định là có lý do.

Đám người Trác Việt cũng kinh ngạc nhìn Sở Nam, bất quá bọn hắn không có ý định ra tay, ít nhất là ngay lúc bây giờ. Trong đó có một người sau kinh ngạc liền nở một nụ cười, người này đúng là thuộc Trận chi nhất hệ, Lâu Quân Giang.

Nhìn thấy Sở Nam đang đi về phía mình, Thiên Tử có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nói một câu:

– Xem ra người này thật đúng là có tiềm lực gia nhập trò chơi.

Lời vừa dứt không lâu Sở Nam đã đứng trước mặt hắn, Sở Nam không biết người trước mắt này là Thiên Tử đang đi tìm kiếm hắn khắp nơi, phi thường trực tiếp nói ra:

– Có thể hay không cho ta mượn khối trận bi tay ngươi đánh giá một chút?

– A? Lý do?

Sở Nam làm như thế cũng là căn cứ vào cử chỉ đoạt trận bi kia, Sở Nam trả lời:

– Ta muốn nhìn một chút bi văn trận pháp trên đó, bi vân hơn phân nửa chính là con đường chúng ta phải đi.

– Bi vân là trận?

Thiên Tử cười hỏi.

Mặc dù trong nội tâm đã có sóng dậy nhưng lại bất động thanh sắc mà gật đầu.

Thiên Tử lấy ra khối trận bi đưa cho hắn, đợi khi Sở Nam tiếp vào trong tay Thiên Tử mới nói ra:

– Ngươi sẽ trả cho ta, đúng không?

– Ngươi hi vọng ta không trả cho ngươi sao?

Lông mày Thiên Tử khẽ nhíu lại, nói:

– Ngươi không trả lời, ta lập tức chém giết ngươi, như vậy liền không thú vị, cho nên ngươi tốt nhất vẫn phải trả cho ta, như vậy trò chơi mới có thể kéo dài một chút.

– Trò chơi?

Sở Nam đem hai chữ này ghi tạc vào trong đầu, thần tình nghiêm nghị bắt đầu cân nhắc khối trận bi trong tay.

Đám người Trác Việt thấy một màn như vậy có chút há hốc mồm, Lâu Quân Giang lại càng thầm nói trong lòng:

“Bọn hắn sao có thể vô sự như vậy chứ? Hơn nữa người kia còn đem trận bi giao cho hắn!”

Người kia đổi lại là hắn mà nói, là chuyện tuyệt đối không thể phát sinh.

Bên kia, đám người Lôi Nhuỵ lại thở dài một hơi, Vu Xạ ánh mắt vòng vo trên người Thiên Tử vài vòng, lông mày không khỏi nhíu lại, Thổ Bá hai mắt lại nóng cháy.

“Đại nhân quá trâu rồi, đây chính là mị lực nam nhân sao?”

Trong lòng trùng trùng điệp điệp nghi vấn, đội ngũ lại lần nữa tiến về phía trước. Sau gần hai canh giờ sau Sở Nam mới đem trận bi giao lại cho Thiên Tử, tuy nhiên hắn vẫn còn chưa rõ nhưng mà đường nét bi văn trên đó hắn đã một mực ghi nhớ.

– Cảm ơn ngươi.

Thiên Tử nghe được ba chữ này ánh mắt như bản năng nhìn xuống mặt đất, đó là bởi vì trong dĩ vãng người từng muốn tạ ơn hắn thì đều là quỳ tạ.

Ánh mắt quét qua rồi biến mất, Thiên Tử cười nói:

– Có muốn hay không ta giúp ngươi gom đủ bi văn? Đến lúc đó ngươi chỉ cần đáp ứng một cái điều kiện của ta là được.

“Hắn biết rõ bi văn không hoàn chỉnh? Hắn làm sao mà biết được? Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Nghi vấn liên tiếp đánh vang ba cái dấu chấm than trong đầu Sở Nam.

Trận bi xác thực không hoàn chỉnh, còn một góc nằm trong tay tên có vết đao trên mặt kia, nghĩ vậy Sở Nam bỗng dưng hồi tưởng lại một màn Thiên Tử xuất hiện, trong nội tâm không khỏi nghi hoặc:

“Hình như hắn đã biết kế hoạch của ta?”

Tâm tư cuồn cuộn xoay chuyển, biểu hiện lại là nhàn nhạt nói:

– Không cần, thời điểm trận bi nên nguyên vẹn dĩ nhiên sẽ nguyên vẹn, cưỡng cầu cũng vô dụng.

Dứt lời, Sở Nam liền quay người rời đi.

Thiên Tử nhìn bóng lưng của hắn, ba lần hít thở sau hắn mới nói ra:

– Sở Nam còn chưa có xuất hiện, liền đem người này coi như món khai vị a!

Thời điểm nói ra câu này trong cơ thể Thiên Tử chợt dâng lên một cỗ cảm giác quái dị.

Âm thầm gia tăng thêm vạn phần đề phòng Thiên Tử xong Sở Nam lại tiếp tục chúi đầu vào trận bi bi văn, ngoại trừ nghiên cứu bi văn ra hắn còn cân nhắc Vô Thượng Càn Khôn. Các đầu kinh mạch của Vô Thượng Càn Khôn ngược lại đã suy diễn ra, nhưng mà lại không thể mở ra được, pháp bảo lợi hại như Càn Khôn Đại không phải cứ tuỳ ý liền thấy được.

Để cho Trận chi nghịch hồn suy diễn kinh mạch tầng thứ năm Vô Thượng Càn Khôn xong thì trước mặt đám người Sở Nam không xa đang diễn ra một tràng chiến đấu, một người đang cùng ba tên võ giả tiến hành liều mạng, người kia tuy rằng phi thường dũng mãnh nhưng dù sao cũng là “song quyền nan địch tứ thủ”, dần dần rơi xuống hạ phong. Vốn người nọ phải rất nhanh rơi vào sinh tử, theo một đoàn người Sở Nam đến thì chém giết kịch liệt dần dần hoà hoãn xuống, ba tên võ giả kia có chút cố kỵ khi ra tay, là đề phòng đám người Sở Nam đột nhiên nhúng tay vào, dù sao trong này, đội ngũ khổng lồ như vậy bọn hắn vẫn ít bắt gặp.

Tên võ giả kia toàn thân máu me hướng đám người Sở Nam quét một vòng, đầu tiên là nhìn thẳng Lôi Nhuỵ bên người Sở Nam, lập tức người này hô lên:

– Lôi tiểu thư, ta sẽ không để cho người thất vọng đâu!

Người này, đúng là Trịnh Vĩ Tán!

Trịnh Vĩ Tán hô lên với Lôi Nhuỵ một câu xong liền lần nữa xoay người, ba cái đối thủ của hắn trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Tiểu tử này so với vừa rồi không giống nhau, tựa hồ đã xảy ra biến hoá gì đó!”

– Làm ta mất mặt trước mặt mỹ nữ, đây là sự tình ta tuyệt đối không cho phép!

Vừa dứt lời, năng lượng trong cơ thể Trịnh Vĩ Tán lập tức cuồn cuộn tản ra, giết ngược trở lại, trong lúc nhất thời đúng là có thể áp chế được ba người kia.

Ba người kia kinh ngạc, không hề lưu thủ, đem hết toàn lực chống đỡ.

Sau hơn ba mươi chiêu qua lại, Trịnh Vĩ Tán đột nhiên dừng tay lui trở về, thần sắc ngưng trọng nói:

– Có thể nào để giai nhân bên cạnh đợi lâu? Chuyện này là phi thường không lịch sự, sẽ mạo phạm giai nhân!

– Tiểu tử, bớt cái “vẻ mặt hình sự” trước mặt lão tử…

– Tất Sát Kỹ Chi – Tam Cung!

Thân ảnh Trịnh Vĩ Tán đột nhiên biến mất, chỉ thấy năng lượng trên không trung chấn động, tên Võ Tổ vừa mới quát lên kia huyết nhục lập tức oanh phi.

Hai tên còn lại liếc nhau một cái, cùng quát lên:

– Cùng tiến lên!

– Tất Sát Kỹ Chi – Lục Viện!

Lại một tên ngã xuống, tên còn lại không dám đánh tới Trịnh Vĩ Tán nữa mà quay người cuồng trốn.

Thân ảnh Trịnh Vĩ Tán thoáng hiện, lần nữa nghiêm trang quát lên:

– Tất Sát Kỹ Chi – Thất Thập Nhị Phi!

BENG!

Thân ảnh biến mất, thanh âm băng liệt vang lên, tên Võ Tổ thứ ba cũng bị oanh thành thịt vụn.

Ba chiêu chém giết sạch ba gã Võ Tổ làm cho một thân quần áo ướt đẫm, cả người đầy máu me nhưng mà duy chỉ có khuôn mặt của hắn lại sạch sẽ vô cùng, không có tí ti vết máu nào.

Sau khi giết xong ba người kia, Trịnh Vĩ Tán dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Lôi Nhuỵ, nói:

– Lôi tiểu thư, để nàng đợi lâu rồi.

Sau đó, Trịnh Vĩ Tán nhìn thấy tư thế giữa Sở Nam cùng Lôi Nhuỵ có chút thân mật, lúc này mới nhìn về phía Sở Nam mà nói:

– Ngươi là…

Lời còn chưa nói xong thì trong miệng hắn lại phun ra một búng máu, té xỉu.

Ba chiêu vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều năng lượng của hắn, hắn đã suy yếu đến mức tận cùng rồi.

Thường Danh Ca tiến lên đỡ lấy hắn, nhãn thần Sở Nam cũng đang chấn động trước năng lượng khí tức của ba chiêu Tất Sát Kỹ kia, là thứ hắn chưa gặp bao giờ, phi thường lạ lẫm, Sở Nam hỏi Lôi Nhuỵ:

– Hắn là?

Cùng lúc đó, tinh quang trong mắt Thiên Tử ẩn lui, nói ra:

– Thú vị, hạ diện nhân cũng đã tới, trò chơi này, ta càng ngày càng hứng thú rồi.