Chương 570: Diệu Kế Của Đế Thiếu Gia

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một Võ Quân cao cấp, hắn chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng đủ khiến đối phương tan thành mây khói, nhưng tám ngàn Võ Quân cao cấp, đặc biệt là trên người bọn hắn đều có trang bị pháp bảo, nếu bảo hắn chém giết với bọn chúng thì kết quả cũng lành ít dữ nhiều.

Thế nhưng như vậy còn chưa xong, càng ngày càng có nhiều võ giả đừng cùng một chỗ với lạc Đao, ngắn ngủi chỉ trong vài phút, người khiêu chiến hắn đã vượt qua ba vạn, mặt Tống Tây Kiệt đã tái mét, hắn quả thật không hiểu tại sao lại có người ra mặt vì Lâm Vân như vậy, Lâm Vân là địch nhân của Thiên Nhất Tông, bọn hắn không sợ Thiên Nhất Tông sao?

Ngay lúc Tống Tây Kiệt không biết nên xuống đài như thế nào thì một tiếng hét yêu kiều vang lên:

– Lâm tiền bối là cung phụng của Tinh Bảo Các chúng ta, ngươi muốn khiêu chiến Lâm tiền bối, vậy đã hỏi qua Tinh Bảo Các chúng ta có đáp ứng chưa?

– Cái gì? Lâm Vân chính là cung phụng của Tinh Bảo Các?

Tống Tây Kiệt đến sau khi Sở Nam và Cổ Cực Phong khai chiến không lâu, hiển nhiên không rõ những việc đấy, giờ phút này hắn thật sự hối hận rồi, cũng cảm thấy sợ sệt, một cỗ khí tức đem hắn khóa chết, cỗ khí tức dày đặc tử vong này khiến sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt.

Cưỡi hổ khó xuống, Tống Tây Kiệt trong nguy cấp sinh cơ trí, quát với Sở Nam:

– Lâm Vân, chính ngươi nói mở lôi đài mười ngày, bất luận là kẻ nào đến khiêu chiến cùng ngươi thì ngươi cũng không cự tuyệt, chẳng lẽ bây giờ ngươi không dám nhận khiêu chiến của ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn thất tín với thiên hạ sao?

Sở Nam phảng phất như không nghe thấy, cúi người nhặt nguyên thạch, nguyên thạch của Cổ Cực Phong, quay đầu nhìn Mạc lão và Thiết Thương Hùng, lúc này mới nói với Tống Tây Kiệt:

– Muốn khiêu chiến thì đến đây.

– Tôn chủ.

Lạc Đao hét lớn, trong ngữ khí hàm ý khuyên nhủ.

Sở Nam chỉ cười, có điều, đây lại là nụ cười lạnh.

Tống Tây Kiệt cảm thấy cỗ khí tức tử vong tiêu tán, như được đại xá, vội vàng bay đến.

– Chuẩn bị xong chưa?

Sở Nam lạnh giọng hỏi, Tống Tây Kiệt căn bản không để Sở Nam đang trọng thương vào mắt, hắn chỉ lo lắng đến cỗ khí tức vừa rồi, liền tùy ý nói:

– Đối phó ngươi còn cần chuẩn bị sao?

Tống Tây Kiệt vừa dứt lời liền nhìn thấy Sở Nam biến mất, hắn đang kinh ngạc tại sao Lâm Vân còn có thể di dodongj thì trong mắt nhoáng lên một đạo thối ảnh, hắn cuống quít nâng quyền cản, nhưng thối ảnh đã ập đến.

– Phành…

Tống Tây Kiệt bị một chân đạp xuống đất, tọa thành một cái hố lớn, còn không chờ hắn kịp bò ra thì thân ảnh Sở Nam đã rơi xuống, từng cước giẫm xuống, thân thể Tống Tây Kiệt càng lúc càng lún sâu.

– Tôm tép nhãi nhép cũng dám huênh hoang, ta để ngươi huênh hoang, huênh hoang nữa đi!

50 mét, 100 mét, 200 mét, 300 mét…

Tống Tây Kiệt thổ ra một ngụm máu lớn, ngực đã bị dẫm thành một lỗ máu, máu tươi chảy ra đầm đìa, Tống Tây Kiệt cực kỳ luống cuống, cục diện này hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của hắn, hắn dùng chút khí lực cuối cùng cầu khẩn:

– Lâm tiền bối, ta sai rồi, Lâm tiền bối, người hãy tha cho ta, ta không dám khiêu chiến người nữa…

– Muốn khiêu chiến ta thì phải có dũng khí chịu chết!

Sở Nam mặt không biểu tình nói:

– Ngươi phải mừng vì ngươi còn có nơi táng thân!

Nói xong, một cước cuối cùng giẫm xuống đầu Tống Tây Kiệt, trong nháy mắt, não tương bắn ra, máu vấy tứ tung, Sở Nam cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, tuy nhiên vẫn theo nguyên tắc không lãng phí, gỡ nhẫn trữ vật của hắn rồi nhảy ra khỏi hố sâu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY-Y.com

Chân phải lại đạp một cái, Tống Tây Kiệt đã bị chôn vùi dưới lòng đất.

Sở Nam hướng về phía trước, lớn tiếng quát:

– Còn kẻ nào muốn khiêu chiến hay không? Cùng lên hết đi!

Toàn trường lại lần nữa chấn kinh, còn ai dám đến khiêu chiến nữa, trong lòng đều hoài nghi:

– Chẳng lẽ hắn không phải thụ trọng thương? Tại sao lại sinh long hoạt hổ, dũng mãnh như vậy?

Trong đám người, có võ giả vừa rồi ánh mắt còn lập lóe liền thừa cơ thối lui.

Sở Nam đứng thẳng tắp, mái tóc dài tung bay.

o0o

Thiên Nhất Tông, lúc Tân Nhất Chân đang liệu thương cho Hắc Quân, nhìn thấy mệnh bài của Cổ Cực Phong vỡ vụn thì vẻ mặt đại kinh, đứng vụt dậy, Hắc Quân vội nói:

– Ngươi nhanh xuống núi đi, việc còn lại tự ta có thể xử lý.

Tân Nhất Chân gật đầu, lập tức xuống núi.

o0o

Trong một sơn cốc bí mật, một vài người đang ngồi cùng nhau, ngồi trên thủ tọa là một người quý khí mười phần, hắn quét mắt nhìn một vòng rồi nói:

– Tân Nhất Chân muốn xuống núi, mọi người nói xem, chúng ta nên làm thế nào?

– Đế thiếu gia, để Tân Nhất Chân và Lâm Vân đánh nhau, chờ bọn chúng lưỡng bại câu thương thì chúng ta sẽ đến thu thập tàn cục!

Một nam tử thoạt nhìn hồng quang đầy mặt, chỉ có điều giữa hai hàng lông mi khó mà che giấu được sự âm độc lập tức hiến kế.

Người được gọi là Đế thiếu gia là một công tử anh tuấn quý khí, không gật đầu cũng không lắc đầu, từ chối cho ý kiến, lại đưa mắt nhìn những người khác.

Một khuôn mặt tái nhợt nói:

– Đế thiếu gia, cá nhân ta cảm thấy phải lợi dụng cơ hội này để giết Tân Nhất Chân!

Lời này vừa dứt, nam tử mặt hồng liền phản bác:

– Tên quỷ bệnh kia, ngươi điên rồi sao? Tên xú tiểu tử Lâm Vân kia giết của chúng ta nhiều người như vậy, phá hoại bao nhiêu kế hoạch, chúng ta còn giúp hắn sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên lão Tả và Tư Mã đã chết thế nào rồi ư? Không hành hạ hắn đến chết đã tốt lắm rồi, còn muốn đi giúp hắn, điều này sao có thể?

– Khục khục…

Quỷ bệnh liên tục ho khan, sau đó nói:

– Giết Lâm Vân thì chúng ta có chỗ tốt gì?

– Báo thù!

– Vậy sau đó thì sao?

– Còn sau đó gì nữa?

– Mục đích của chúng ta là gì? Là giết một vài người sao?

Quỷ bệnh nói, lại nhìn về phía Đế thiếu gia, Đế thiếu gia gật đầu ý bảo hắn tiếp tục nói, quỷ bệnh lại nói:

– Chúng ta muốn để Lâm Vân sống, bởi vì hắn có thể phát huy tác dụng càng lớn hơn.

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Quỷ bệnh lại hỏi:

– Mọi người hẳn đã quên một thân phận khác của Lâm Vân?

– Ma Đạo Tử?

Lập tức có người hồi đáp.

– Không sai, chính là Ma Đạo Tử, bây giờ mọi người đều rõ, Ma Đạo Tử chân chính sợ rằng đã chết, mà Lâm Vân rất có thể chính là đồ đệ của Ma Đạo Tử, cho nên mới lấy thân phận của Ma Đạo Tử để hành sự, trảm ác mãng ở Ly Lan giang, cứu dân chúng Hỏa Bình trại, diệt Dạ Sát giả… Những việc này đều là do Lâm Vân lấy thân phân Ma Đạo Tử hành sự, bây giờ hắn đã có thể trảm sát Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn, phần lực này tuyệt đối mang đến tai họa lớn cho Thiên Nhất Tông, càng hấp dẫn nhiều sự chú ý của Thiên Nhất Tông hơn, chúng ta có thể thừa dịp đó làm được nhiều việc hơn, Thiên Nhất Tông cũng không thể nào quản đến chúng ta, Lâm Vân hoặc có thể nói là Ma Đạo Tử, chỉ cần một ngày hắn không chết thì Thiên Nhất Tông sẽ luôn chú ý đến hắn, diệt Lâm Vân càng chậm thì Lâm Vân sẽ càng tạo thành nguy hại cho Thiên Nhất Tông, chúng ta càng an toàn! Phối hợp với kế hoạch kinh thiên của chúng ta, đến lúc đó khả năng thành công lại càng cao! Thế nhưng, nếu như Lâm Vân chết rồi thì chuyện của Thần Khí Phái, Thiên Nhất Tông chẳng lẽ bỏ qua mà không tra xét sao? Thực lực của Thiên Nhất Tông như thế nào thì mọi người đều rõ ràng, đợi Thiên Nhất Tông tra ra, cảm thấy có chỗ không đúng thì tổn thất của chúng ta sẽ càng lớn hơn.

Nói một phen này xong, không ít người đều gật đầu, nam tử mặt hồng vẫn không phục mà nói:

– Vậy cũng không nhất thiết chúng ta phải phí công đi giết Tân Nhất Chân, hơn nữa, Lâm Vân là người như thế nào tin rằng mọi người đều rõ, các ngươi cho rằng hắn thoát khỏi kiếp nạn này sẽ không tìm đến Thần Khí Phái quấy rầy sao? Ta dám đánh cược, sau khi xong mười ngày lôi đài, chỉ cần Lâm Vân không chết thì hắn nhất định sẽ giết lên Thần Khí Phái.

Nghe thấy lời của nam tử mặt hồng, mọi người lại gật đầu, cảm thấy hai người nói đều có lý, thảo luận nửa ngày cũng không thảo luận ra kết quả, cuối cùng đều đưa mắt nhìn chằm chằm Đế thiếu gia, ánh mắt Đế thiếu gia lóe lên, mọi người liền im lặng, Đế thiếu gia lên tiếng:

– Mọi người đều nói không sai, chúng ta không thể để Thiên Nhất Tông bình yên, cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho Lâm Vân.

Ánh mắt mọi người lóe lên, lại nghe Đế thiếu gia nói:

– Chúng ta ra tay, không giết Tân Nhất Chân, nhưng chúng ta sẽ ngăn chặn hắn, kéo dài thời gian cho đến khi Lâm Vân kết thúc mười ngày lôi đài.

– Hay, Đế thiếu gia quả nhiên diệu kế!

Quỷ bệnh liên tục vỗ mông ngựa, những người khác còn chưa hiểu thì Đế thiếu gia lại nói với quỷ bệnh:

– Ngươi giải thích cho bọn hắn đi.

Quỷ bệnh lập tức cung kính ứng thanh lĩnh mệnh:

– Đế thiếu gia quả nhiên diệu kế, không những có thể lập tức giết chết Lâm Vân trọng thương chưa lành, còn khiến Lâm Vân ra mặt cản lửa giận của Thiên Nhất Tông, cùng đối đầu với Thiên Nhất Tông, lại có thể khiến Lâm Vân không có thời gian đến Thần Khí Phái làm loạn, bởi vì tiếp theo Lâm Vân sẽ bị Tân Nhất Chân truy sát, Lâm Vân chỉ có thể trốn, không ngừng trốn, hấp dẫn sự chú ý của Thiên Nhất Tông, nói không chừng, tuyệt sát lệnh ba trăm năm trước sẽ lại xuất hiện, nếu vậy thì càng thú vị.

Vừa giải thích xong, tất cả mọi người đều rõ ràng, ngay cả Đế thiếu gia ít nói những lời hoa mỹ cũng lên tiếng:

– Kế hoạch này có thể thi hành hay không thì còn phải đợi phụ hoàng cho phép, bằng không chúng ta muốn ngăn cản Tân Nhất Chân cũng phải trả một cái giá không nhỏ.

Ánh mắt mọi người đều run lên, hán tử mặt hồng vội nói:

– Nhất định có thể thông qua.

Đế thiếu gia cười sau đó đi ra ngoài.

Thành Đông Nhạc, Sở Nam sau khi giết Tống Tây Kiệt, liền kiệt sức, nhưng hắn không ngã xuống, cũng không hôn mê, hắn uống đan dược trong nhẫn trữ vật của Cổ Cực Phong vào, để sinh mệnh lực vận chuyển toàn thân, không nghỉ ngơi một thời khắc nào, đi tới chỗ Thiết Thương Hùng đã mất một chi, toàn thân cháy đen, không đoái hoài đến thương thế bản thân, đem sinh mệnh lực quán nhập vào trong cơ thể Thiết Thương Hùng, sinh mệnh lực quả nhiên liệu thương hiệu quả, thương thế của Thiết Thương Hùng lập tức giảm bớt, Sở Nam sờ đầu Thiết Thương Hùng nói:

– Gấu ngốc, ngươi yên tâm, dù ta có liều mạng cũng sẽ khiến thân thể của ngươi trở lại nguyên vẹn, khiến ngươi càng mạnh mẽ hơn.

Thiết Thương Hùng ngây ngốc gật đầu, giống như đang nói: “Chúng ta là bằng hữu!”

Sở Nam đi đến bên cạnh Mạc lão, Mạc lão sắc mặt tái nhợt nói:

– Chút thương thế này không lấy được mạng ta! Ngươi hãy mau khôi phục, bằng không vạn nhất có tên tôm tép nhãi nhép nào khiêu chiến thì…

Không đợi Mạc lão nói xong Sở Nam liền bắt lấy tay Mạc lão, thâu nhập sinh mệnh lực vào, cười nói:

– Bọn hắn đến bao nhiêu ta sẽ giết bấy nhiêu.

Sở Nam vừa thâu nhập sinh mệnh lực vừa suy nghĩ tình huống nguy cấp vừa rồi, nếu không phải có Mạc lão và Thiết Thương Hùng cản lại không biết hậu quả sẽ như thế nào, nói không chừng kết cục của Cổ Cực Phong chính là kết cục của hắn.

Nhìn thấy trên mặt Mạc lão đã hồng nhuận lại, Sở Nam mới thu hồi sinh mệnh lực, vừa chịu đựng đau đớn trên người, vừa trị thương, Sở Nam hỏi:

– Mạc lão, bây giờ ngươi có thể đem mọi chuyện nói cho ta biết không?

Mạc lão gật đầu, liền kể chuyện ước hẹn của lão giả tóc trắng thế nào, ước định bảo vệ Sở Nam và Tử Mộng Nhân ba năm, từ đầu tới đuôi, kể hết sức rành mạch.

Sở Nam sau khi nghe xong lập tức hiểu ra, lão nhân tóc trắng kia khẳng định chính là Hàn gia gia trong động Cương Phong, thế nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy nghi hoặc:

– Thần Khí Phái xảy ra đại sự như vậy, tại sao lại không có tin tức gì của Hàn gia gia? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Sở Nam nhất thời trở nên sắc bén, hắn nói với Mạc lão:

– Mạc lão, ta sẽ giúp người tấn thăng Võ Hoàng.

– Ta tin ngươi.

Mạc lão cười nói, vốn hắn còn muốn nói Sở Nam chính là kẻ tu luyện nhanh nhất mà hắn từng gặp, là thiên tài trong thiên tài… Nhưng nghĩ đến Sở Nam ma luyện biến cường đã phải trả giá như thế nào, lời đến bên miệng lại đổi thành:

– Hài tử, thật sự khổ cho ngươi.

Nghe thấy lời này, Sở Nam nở nụ cười, nhìn về phía xa nói:

– Có thể cảm nhận được thống khổ cũng là một chuyện hạnh phúc.

Mạc lão nhất thời nghe không hiểu, sau nửa ngày mới gật đầu.

Đợi vầng huyết nguyệt lặn, trời dần sáng thì Sở Nam đã khôi phục được hai ba thành, liền đứng dậy nói với Thiết Thương Hùng:

– Ta đi lấy thịt nướng cho ngươi.

Nói xong, Sở Nam liền vác Mạc lão lên vai, ôm lấy Thiết Thương Hùng tiến về phía trước, nói với Chúc Chi Vũ một câu:

– Đại Ngốc, nhặt đầu bọn chúng!