Chương 484: Không Vốn Vạn Lời, Cực Lạc Cung Chủ

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phú Sơn đem hai thứ liên hệ lại, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói gấp:

– Chỉ nhân, dưới sự chỉ đạo anh minh thần vũ của người, ta đã hiểu rồi, hiểu rồi…

– Bớt nói nhảm đi, đi làm việc đi, sạch sẽ một chút!

– Rõ, chủ nhân!

Phú Sơn như một tướng quân đắc thắng, hướng về những thi thể xung quanh, khom người gỡ nhẫn trữ vật trên tay bọn chúng xuống, Phú Sơn ghi nhớ lấy ba chữ “phải sạch sẽ” của chủ nhân, vì vậy ngay cả pháp bảo đồ trang sức trên cổ nữ đệ tử Cực Lạc Cung cũng lấy xuống sạch sẽ, thậm chí cả khăn lụa đáng giá, Phú Sơn cũng không buông tha, vơ vét càng cẩn thận hơn.

Sở Nam nhìn Lăng Yên Lan khóe miệng còn dính máu tươi, nói:

– Đem những thứ ngươi vừa học được, thi triển ra.

– Rõ, công tử.

Lăng Yên Lan lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm, thanh kiếm thoạt nhìn rất đẹp đẽ, nhưng phẩm cấp lại khá thấp, hạ phẩm Pháp Khí đối với Lăng Yên Lan mà nói chính là bảo bối khó có.

Nhưng đối với Sở Nam mà nói, hạ phẩm Pháp Khí chẳng khác gì thứ rác rưởi, hoàn toàn không đáng nhìn.

Bởi vậy, đang lúc Lăng Yên Lan muốn vung kiếm thì Sở Nam đã hô:

– Dừng lại.

– Công tử, có chuyện gì?

– Vất kiếm của ngươi đi….

Sở Nam vừa nói vừa từ trong nhẫn trữ vật móc ra một kiện thượng phẩm Pháp Khí, nói:

– Dùng cái này.

Bảo kiếm mà Sở Nam lấy ra, toàn thân thúy lục, khiến người ta có cảm giác thanh tú, Lăng Yên Lan chỉ liếc nhìn một cái liền thích, nhưng cảm thấy khí tức bảo kiếm thúy lục mơ hồ phát ra giống như Sát Nhân kiếm của công tử, thậm chí càng khiến người khác kinh hãi hơn, Lăng Yên Lan không khỏi hỏi:

– Công tử, thanh kiếm này phẩm cấp gì?

Còn không đợi Sở Nam trả lời thì Phú Sơn đang gỡ một cái khuyên tai trên thi thể một nam tử liền kêu lên, còn sợ hãi nhảy dựng dậy:

– Thượng phẩm Pháp Khí.

Theo cái nhảy này, Phú Sơn trực tiếp kéo rách tai thi thể nam tử kia, sau khi hét lên Phú Sơn mới cảm thấy mình thất thố, vội vàng tập trung tinh lực xử lý công việc, nhưng trong lòng thì không thể bình tĩnh nổi, thầm nghĩ:

– Chủ nhân không ngờ lại tùy tiện đem một kiện thượng phẩm Pháp Khí tặng người khác, điều này nói rõ, trong người chủ nhân còn có pháp bảo so với thượng phẩm Pháp Khí càng cao cấp hơn, hơn nữa chủ nhân hào phóng như vậy, chỉ cần ta làm người hài lòng, hẳn người cũng sẽ ban cho ta một kiện thượng phẩm Pháp Khí.

– Công tử…

Trực giác của Lăng Yên Lan được chứng thực, đang muốn cự tuyệt thì Sở Nam lại nói:

– Cho ngươi, thứ này chỉ là thượng phẩm Pháp Khí mà thôi, còn chưa đủ lọt vào mắt ta.

Bảo kiếm thúy lục bay tới, Lăng Yên Lan tiếp lấy, sau khi xem xét một hồi mới lên tiếng:

– Đa tạ công tử, Yên Lan nhất định tận tâm tận lực, làm tốt chuyện nên làm!

Lăng Yên Lan lúc này đối với việc trở thành tỳ nữ của Sở Nam cũng không hề có chút phản cảm.

Thân thể Phú Sơn thoáng run rẩy, trong lòng thầm hạ quyết tâm:

– Nỗ lực, nhất định phải nỗ lực làm việc, khiến chủ nhân thỏa mãn!

Sở Nam một đường đoạt bảo, bảo bối trong nhẫn trữ vật càng lúc càng nhiều, hiển nhiên không biết thượng phẩm Pháp Khí lại chiếm được nhân tâm trong lòng Lăng Yên Lan và Phú Sơn, hơn nữa phân lượng càng nặng, Sở Nam hoàn toàn có thể lấy ra pháp bảo tốt hơn, nhưng Sở Nam không làm như vậy, thượng phẩm Pháp Khí đã dẫn đến oanh động rồi, nếu lấy ra hạ phẩm Linh Khí thì không biết sẽ tạo thành cảnh tượng gì, mà nàng cầm hạ phẩm Linh Khí, nói không chừng sẽ dẫn đến họa hoạn, thi ân phải chậm rãi, thoáng cái cho đại ân, nói không chừng sẽ không có tác dụng, ngược lại gây ảnh hưởng xấu.

Trong lúc Sở Nam nhìn Lăng Yên Lan múa kiếm, nữ tử kia sau khi vượt qua tầng tầng ngăn cản, thật vất vả mới đến chủ điện của Cực Lạc Cung.

Bên trong chủ điện Cực Lạc Cung rộng rãi treo đầy lụa mỏng màu đỏ, gió nhẹ lay động, phảng phất tầng tầng rung động trên mặt hồ, trên những cột trụ xung quanh khảm nạm dạ minh châu cực lớn, trên mặt dạ minh châu còn có một ít tân trang, khiến trong điên bao phủ hào quang mê ly ái muội càng tăng thêm tình thú, đối diện đại môn có một loạt đám nữ tử trẻ tuổi mặc cung sa bảy màu, vật liệu mỏng như cánh ve, mơ hồ lộ ra những bộ vị dụ nhân.

Trên một chiếc giường hào hoa nằm chính giữa đại điện có một thanh niên nam tử mặc tử y, xung quanh còn có tám giai nhân yểu điệu thục nữ dáng người thon thả, gương mặt mỹ lệ đang phục thị hắn, dùng miệng bón rượu cho hắn, cho hắn gối đầu, bóp chân cho hắn…

– Cung chủ.

Nữ tử hô lên

Thanh niên nam tử mở mắt ra, trong con ngươi diễm quang lưu chuyển, thần sắc lười biếng hỏi:

– Bộ dạng của ngươi như thế này là sao? Đã quên quy củ trong Cực Lạc Cung rồi sao? Trở về thay y phục đi, sau khi ăn mặc chỉnh tề hãy đến gặp bổn cung.

Thanh niên nam tử không quan tâm đến chuyện gì xảy ra, mà chỉ cảm thấy nữ tử kia khó nhìn.

Nữ tử vội lớn tiếng nói:

– Cung chủ, chúng ta đã chết rất nhiều người.

– Chết nhiều người thì sao?

Cực Lạc Cung Chủ vẫn không hề để ý, cùng một nữ tử bên cạnh miệng đối miệng, sau khi nuốt một ngụm quỳnh tương mới lên tiếng:

– Chẳng lẽ so với việc ngươi thay y phục, so với việc ăn mặc của ngươi còn quan trọng hơn sao?

– Chúng ta đã chết hơn ba ngàn người…

– Hơn ba ngàn?

Ánh mắt Cực Lạc Cung Chủ thoáng rung động, sau khi một tia sắc bén lóe lên lại hồi phục vẻ mông lung, vung tay nói:

– Không phải chỉ hơn ba ngàn người thôi sao, ngươi hãy nhanh đi thay trang phục rồi hãy nói.

– Thế nhưng…

– Cái gì? Lời của bổn cung mà ngươi cũng dám không nghe sao?

Ngữ khí của Cực Lạc Cung Chủ bắt đầu bất thiện.

– Không dám, cung chủ.

Nữ tử không dám kéo dài, vội vàng nói:

– Hơn ba ngàn người của chúng ta đều do một người chết, hơn nữa người kia còn nói đang chờ cung chủ, hắn còn nói hắn muốn đến cướp Cực Lạc Cung.

– Một người giết hơn ba ngàn người? Không mệt sao? Cướp bóc? Có ý tứ, dám cướp trên địa bàn của bổn cung, ta cũng muốn đi xem xem.

Cực Lạc Cung Chủ tuyệt không sợ hãi, cũng không bởi vì ba ngàn đệ tử đã chết mà đau thương, ngược lại tựa như phát hiện một chuyện vui vẻ, duỗi thân hình mềm mãi một cái rồi nói:

Bãi giá, bổn cung phải đi xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào mà khẩu khí lớn như vậy, muốn tới Cực Lạc Cung cướp bóc, mặt khác, đi mời Điệp Y Tiên Tử cùng đến xem trò hay.

– Rõ, cung chủ.