Chương 1427: Nghịch Long

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Nực cười, ngươi không diệt được đâu!

Vừa dứt lời, cái lá kia đã mọc lên to cỡ móng tay, tuy chỉ bé bằng đó nhưng uy năng nó phát ra khiến sức mạnh từ con mắt phải dừng lại.

– Không diệt được?

Sở Nam hừ lạnh con rồng bằng nghịch ý bắt đầu thu nhỏ.

Nghịch long thu nhỏ lại, nhưng uy lực lại tăng lên, nguyên lý của nó giống như hắc động từ ngoại hiện đến nội ẩn, Sở Nam đã nếm trải hàng nghìn vạn lần rồi, cũng giống như thả lỏng nắm đấm rồi đấm lại thì sẽ mạnh hơn vậy!

– Trò trẻ con!

Niệm chủng vừa nhìn là biết ý định của Sở Nam:

– Nghịch ý hóa rồng? Vẫn vô ích thôi, dù biến thành cái gì cũng vô ích!

Giọng nói của niệm chủng kiên định vô cùng, nhưng thứ kiên định đó khác với lúc trước, có thêm một chút cẩn thận. Dù sao công thế tạo từ con mắt, những mảnh xương và mảnh vỡ không phải tầm thường Còn Sở Nam, niệm chủng chỉ lo hắn lấy ra thứ gì đó cổ quái, chứ không lo thực lực của hắn, không lo hắn sẽ lật ngược thế cờ.

– Nghịch ý của ta đúng là muốn nghịch thiên, nhưng tuyệt đối không chỉ là nghịch thiên, lội ngược dòng, nghịch lại hết mọi thứ muốn tiêu diệt ta, muốn hại người thân yêu của ta! Thủy, Hỏa Quy Tắc biến thành Nghịch Long Nhãn!

Tiếng thét của Sở Nam khiến niệm chủng có chút cảm giác sợ hãi, nước và lửa bay thẳng vào hai mắt của con nghịch long. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy Quy Tắc Thủy Chủng và Hỏa Chủng vẫn đang chuyển động đối diện nhau giống như Âm Dương Ngư.

– Có chút thú vị!

Giọng nói vừa dứt thì cái lá to bằng móng tay thứ hai mọc ra.

Sở Nam không để tâm sự khiêu khích của niệm chủng, cũng mặc kệ uy thế ngày một mạnh mẽ của nó, chỉ nói một cách điên cuồng:

– Ngươi muốn nuốt ý thức của ta sao? Ta cho ngươi! Tất cả ý thức biến thành máu thịt nghịch long!

Lập tức, trên người con nghịch long thật sự mọc thêm thứ gần như máu thịt.

– Máu thịt?

Trên cái lá kia có chút mùi vị của sự ngưng trọng, ngay sự thôn phệ củ nó cũng trở nên khó khăn ngay khi ý thức của Sở Nam biến thành máu thịt của nghịch long. Niệm chủng nhận thấy có chút không ổn, hai cái lá đột nhiên rung mạnh.

– Ngươi tự xưng mình là nhân vật rất rất lớn, nhưng lại muốn giết cha mẹ, người thân của ta vô cớ. Thân phận của ngươi có cao quý thế nào, địa vị có cao thế nào thì cũng chỉ là một thằng hề không lên được sân khấu mà thôi. Bảo vệ người thân yêu là tín niệm cả đời ta, tín niệm hóa thành trái tim của nghịch long!

Ngay sau đó, tiếng tim đập thình thịch vang lên.

– Tín niệm?

Hai cái lá rung mạnh, niệm chủng cảm nhận được một luồng năng lượng không thể coi thường. Nó điên cuồng thôn phệ, nhưng con nghịch long đó không hề động đậy, lại biến nhỏ hơn.

– Ngươi có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một hạt niệm chủng, đồng thời lại ở trong biển ý thức của ta. Ở chiến trường của ta, sao ngươi có thể làm chủ được? Bá khí của ta, biến thành vảy nghịch long!

Lời vừa dứt thì trong biển ý thức sinh ra một bá khí vô cùng tận, phủ lên người con nghịch long tạo thành những chiếc vảy rồng.

– Còn nữa không?

Niệm chủng lại mọc thêm cái lá thứ ba.

– Ta đã từng thề, hôm nay không chết thì nhất định phải giẫm lên ngươi, lời thề của ta biến thành tiếng gầm của nghịch long!

– Sát khí của ta biến thành sừng nghịch long!

– Tâm thần của ta biến thành tinh khí nghịch long!

– Sinh mệnh của ta biến thành nghịch long, liều chết tấn công!

Sở Nam thét lên liên tục, khi âm tiết cuối cùng dứt thì trong biển ý thức, con nghịch long có đủ cả tinh, khí, thần, máu thịt, vảy, sừng, tim, chỉ to cỡ ngón tay. Nghịch long tuy nhỏ nhưng tất cả đều là tinh hoa, tỏa ra thứ uy năng kinh thiên động địa.

Nghịch long gầm lên lời thề của Sở Nam, hai mắt bắn ra Thủy Hỏa Quy Tắc, bắn thẳng về phía niệm chủng. Niệm chủng cảm nhận được một nguy cơ còn nguy hiểm hơn cả con mắt và xương cốt. Ba cái lá rung lên kịch liệt hơn, cái lá thứ tư, thứ năm nhanh chóng mọc ra.

Khi nghịch long lao đến thì niệm chủng đã mọc ra chín cái lá rồi.

Lại là số chín!

Uy năng hùng hồn đẩy lùi cả năng lượng tỏa ra từ con mắt, niệm chủng giọng có phần ngưng trọng nói:

– Thế này cũng tốt, giải quyết cùng một lúc, nuốt con nghịch long này của ngươi thì ta sẽ dễ khống chế đám xương này hơn, còn cả tim, máu nữa. Đến lúc đó, ta sẽ không diệt hắn mà biến hắn thành con chó biết trông nhà, biết căn người cho ta!

Sở Nam mặc kệ uy năng đó, mọi thứ của hắn đều dồn hết vào đòn công kích cuối cùng này, hắn gầm lên điên cuồng:

– Nuốt cho ta!

Con nghịch long gầm lên một tiếng rồi nuốt niệm chủng với chín cái lá vào bụng. Đương nhiên niệm chủng không thể bị hủy diệt như vậy, nó chui vào bụng nghịch long rồi lao thẳng về hướng trái tim được biến ra từ tín niệm của Sở Nam, chín cái lá bọc lấy trái tim muốn nuốt gọn nó.

Nếu trái tim bị nuốt thì tín niệm của Sở Nam chắc chắn biến mất, nghịch long sẽ bị hủy hoại

– Nghịch long, hóa cho ta!

Sở Nam nói, từng tấc máu thịt, từng chiếc vảy, tất cả mọi thứ đầu vận chuyển theo phương thức của hắc động, tỏa ra uy năng mạnh mẽ bao trùm ngược lại niệm chủng.

Trong chớp mắt có ba cái lá bị héo đi.

Khô héo nghĩa là năng lượng của nó đã bị Sở Nam hút mất!

Lúc này cuối cùng niệm chủng cũng có chút hoảng loạn:

– Ngươi không giết được ta đâu, không giết được đâu!

– Ta muốn ngươi chết, thì ngươi phải chết!

Sở Nam càng thêm điên cuồng!

Lại thêm hai cái lá héo đi!

Cái thứ sáu!

Cái thứ bảy!

Cái thứ tám!

Bỗng chốc chỉ còn cái lá cuối cùng, nó dường như có thể héo bất cứ lúc nào, nhưng niệm chủng lại cười khảu:

– Ta đã nói rồi, ngươi không thể đâu!

Rồi lại tám cái lá khác mọc ra.

Sở Nam điên cuồng thôn phệ, dù có bao nhiêu cái lá mọc ra thì hắn cũng nuốt hết. Quá trình đó mất mấy chục giây, nhưng Sở Nam lại có cảm giác như hàng vạn năm vậy.

Chủng tử tuy đã nhỏ đi nhiều, nhưng niệm chủng vẫn không ngừng mọc ra duy trì chín cái lá và không hề có hành động phản kích.

Cục thế này dường như Sở Nam đang chiếm ưu thế.

Có điều, hắn lại vô cùng lo lắng. Cục diện này có vẻ vinh quang nhưng thực ra đang ẩn tàng vô số nguy cơ, chỉ cần không cẩn thận một chút là hắn sẽ toi, toi hoàn toàn!

Đồng thời, Sở Nam cảm giác niệm chủng làm như vậy là có ý đồ khác, dường như nó muốn tiêu hao hết năng lượng của nghịch long, rồi một kích đánh bại. Hàn quang lóe lên trên mắt Sở Nam:

– Tín niệm, lời thề, nghịch ý, chưa bao giờ nhạt đi, chỉ có thể nồng hơn, sao ngươi tiêu hao hết được?

– Vậy còn sinh mệnh của ngươi thì sao?

Niệm chủng hỏi ngược lại, Sở Nam lập tức cảm giác dường như thân thể đang khô héo. Tuy hắn khống chế được phần lớn cơ thể, nhưng thân thể đang khô đi, hơn nữa không có sinh mệnh lực mới. Hai mắt hắn lạnh băng, chớp mắt đã quyết định, phải chiến đấu nhanh nhất có thể, Âm Dương Ngư lại hiện ra.

– Âm Dương Ngư, luyện![/CHARGE][/HIDE]