Chương 579: Trảm Kỹ Tinh Túy? Lại Gặp Tử Mộng Nhân

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tử Võ Hoàng chậc lưỡi tán thưởng không ngớt, trong lòng thầm nhủ:

– Ta đã nói tên này là yêu nghiệt mà, bây giờ xem ra không chỉ là yêu nghiệt mà còn là yêu nghiệt chi vương à!

Nam Cung Linh Vân lại cảm thấy đau lòng, vừa đau lòng vừa lo lắng.

Điệp Y Tiên Tử thì không ngừng lẩm bẩm hai chữ “kỳ tích”, ánh mắt càng sáng hơn.

Mạc lão cũng kinh ngạc, thầm nghĩ:

– Đây không biết có phải là do hiệu quả của Thương Sơn Quyết hay không?

Thiết Thương Hùng cũng há hốc nhìn Sở Nam, giống như cũng muốn có được một thân thể như Sở Nam vậy.

….

Ngoại nhân chấn kinh, còn Sở Nam thì giống như không hề liên quan, hắn đã quyết định rồi, nhất định phải luyện thành đệ ngũ chuyển của Càn Khôn Cửu Chuyển.

Bởi vậy, tay phải Sở Nam chuyển động.

Sở Nam vừa động thì Từ Ngạn lập tức giống như chim sợ cành cong, nhanh chóng thối lui về sau, thập phần cảnh giác nhìn Sở Nam, nhưng Sở Nam lại không quan tâm, chỉ lấy hai khối nguyên hạch trong nhẫn trữ vật, một khối của Hách Liên Anh, một khối của Man Lam, nuốt vào trong.

Từ Ngạn vừa nhìn liền nhận ra hai khối đó là gì, chính là nguyên hạch, hơn nữa còn là nguyên hạch phẩm cấp không thấp, lập tức thân hình hắn không nhịn được mà run rẩy, thầm nghĩ:

– Tên Lâm Vân này rốt cuộc là muốn làm gì?

Dòng xoáy bắt đầu xoay tròn, Sở Nam bắt đầu áp súc Ngũ Hành nguyên lực trong cơ thể có khả năng điều động, lực lượng cũng tập trung lại, đả thông đường kinh mạch thứ hai mươi mốt vô cùng khó khăn, đặc biệt là dưới tình huống thân thể hiện nay vô cùng cường hãn.

Thuận theo uy năng áp súc càng lúc càng khủng bố, thân thể Sở Nam bành trướng, càng lúc càng lớn, tần suất run rẩy cũng càng mạnh hơn, trên mặt hiện đầy vẻ thống khổ.

Nhưng uy áp khủng bố lại phô thiên cái địa tràn ra tứ phái.

Từ Ngạn nhìn thấy cảnh này thì theo bản năng sợ hãi, hắn muốn chạy trốn nhưng không trốn thoát, Tử Võ Hoàng đang đứng ở vị trí mà hắn có thể đào tẩu, hắn không dám để Sở Nam tiếp tục thực hiện ý đồ, nếu cứ tiếp tục thì hắn e rằng bản thân ngay cả lòng vung kiếm cũng bị uy áp chế trụ.

– Ta cũng không tin không giết được ngươi!

Từ Ngạn quát lên điên cuồng, dùng tiếng quát để khích lệ dũng khí bản thân, Võ Hoàng kiếm lại trở nên yên tĩnh, tích lực, súc thế.

Mà trong lòng Sở Nam thì đang nghĩ:

– Không đủ!

Mặc dù năng lượng rất kinh khủng, nhưng Sở Nam vẫn cảm thấy năng lượng không đủ, hắn bắt đầu sử dụng đan châu thôn phệ nguyên lực trong thiên địa, nhưng thành Đông Nhạc trải qua đại chiến liên tục, nguyên khí đã trở nên cực kỳ bạc nhược, không cung cấp được bao nhiêu.

– Vẫn không đủ!

Sở Nam lắc đầu, nhìn về phía Từ Ngạn, lạnh lùng nói:

– Lúc trước ngươi chém ta trọn vẹn 99 kiếm, còn thiếu một kiếm nữa là đủ 100 kiếm, bây giờ, ta muốn lấy của ngươi một vật!

– Cái gì?

Từ Ngạn muốn kéo dài thời gian để hắn càng tích tụ được nhiều năng lượng và khí thế, hắn muốn chém ra một chiêu “Trảm kỹ” lợi hại nhất mà đến giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, chỉ nắm được một phần yếu quyết trong đó.

Sở Nam mặt không biểu tình, lạnh lùng thốt ra hai chữ:

– Nguyên hạch…

– Nguyên… Hạch…

Từ Ngạn nghe thấy hai chữ này, sau lưng dâng lên một trận hàn phong, toàn thân lạnh lẽo, từ trên xuống dưới không kềm được mà run rẩy, nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, sự sợ hãi tràn khắp trong lòng hắn, tràn đến hai bàn tay, đôi mắt, nhưng hắn vẫn cường lực quát:

– Nguyên hạch… là của ta, ngươi tưởng muốn lấy là được sao? Nhìn ngươi bây giờ như vậy, ngươi lấy được sao?

Bộ dạng Sở Nam bây giờ thoạt nhìn quả thật có chút thê thảm, hắn bị năng lượng khổng lồ áp súc khiến bành trướng, hình dạng có chút khó coi, cơ bắp toàn thân co giật giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé, còn có máu tươi thẩm thấu ra, xương cốt vang lên lách cách, tất cả cảnh tượng này tổ hợp lại khiến bộ dạng Sở Nam giống y hệt một người trọng thương.

Thế nhưng, nghe thấy lời của Từ Ngạn, Sở Nam chỉ lạnh lùng cười đáp:

– Ta muốn lấy nguyên hạch của ngươi, ai dám ngăn? Ai dám cản?

– Đại ngôn ai cũng nói được…

Từ Ngạn còn muôn tiếp tục kéo dài thời gian, nhưng hắn thấy thân hình Sở Nam chợt động, biết rằng không thể tiếp tục ngưng lực, liền thổ ra một ngụm máu lớn trên Võ Hoàng kiếm, hét ra một chữ:

– Trảm!

Chỉ một chữ.

Võ Hoàng kiếm xẹt qua hư không giống như thiểm điện, cấp tốc chém xuống, không hề có khí thế to lớn, cũng không có kiếm mang loạn vũ, lại càng không có sát khí lẫm liệt, hàn ý thấu xương, nhưng lại khiến người khác có cảm giác vô lực ngăn cản, không bằng cứ như vậy mà chết dưới một kiếm này, ngay cả lão thiên cũng không thể ngăn cản. Tựa như quân muốn thần tử, thần không thể không chết, trời muốn mạng ngươi, ngươi không thể không diệt.

Mà sau khi Từ Ngạn chém ra một kiếm này, năng lượng toàn thân đều bị hút cạn, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi, nhưng hắn nhìn thấy Sở Nam lại không động đậy, trong lòng chợt tràn đầy vui mừng.

Sở Nam cũng bị chiêu “Trảm” kỹ này khiến chấn kinh, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi:

– Trên đời này còn có vũ kỹ lợi hại như vậy sao? Giống như muốn rạch nát cả thương khung vậy! Đây mới thật sự là “Trảm” kỹ tinh túy ư?

Sau khi suy nghĩ, sự chấn kinh của Sở Nam đã hoàn toàn biến thành chiến ý, chiến ý trùng thiên.

– Cho dù lão thiên có muốn xuất thủ diệt ta, ta cũng không sợ, huống chi chỉ một phàm nhân như ngươi?

Sở Nam cao giọng hét, nắm quyền phải siết chặt, Ngũ Hành nguyên lực bạo xạ ra, vô cùng mãnh liệt nghênh đón đạo kiếm mang.

– Ầm…

Vừa mới tiếp xúc, âm thanh oanh động như muốn khai thiên liệt địa, nhật vẫn tinh lạc (trời rơi sao rụng).

Một cỗ kiếm mang với uy áp không thể chống đỡ chém vào thân thể Sở Nam, chém phá đan điền Sở Nam, chém phá uy áp khổng lồ mà Sở Nam đang áp súc, còn muốn chém phá ý cảnh “nghịch thiên” của Sở Nam, kiếm mang lướt qua toàn thân hắn khiến thân thể hắn như muốn nổ tung, hơn nữa kiếm mang vẫn còn không ngừng cuồn cuộn tiến vào.

Hai mắt Sở Nam trở nên sắc bén, quát:

– Chỉ một cái kiếm mang há có thể phá được tâm niệm nghịch thiên của ta?

Dứt lời, đem phần lớn uy năng áp súc xuất ra, nắm quyền phải vung lên, miệng liên tiếp hét:

– Bạo! Bạo! Bạo!

Năng lượng khổng lồ nổ tung, Bạch dị kim kiếm mang giống như vạn đao đan xen chém khắp bốn phương tám hướng, năng lượng dị hỏa tam sắc rực rỡ vô cùng, kiếm mang như một con rắn bị đau giãy dụa, trên thân bị một quyền đánh lên, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy liền tràn ra hấp thu năng lượng.

Từ Ngạn thấy tình huống không ổn, mặc dù năng lượng toàn thân đã bị rút sạch, nhưng hắn vẫn hung hăng nện một quyền vào bụng mình, hộc một ngụm máu lớn lên Võ Hoàng kiếm, lập tức, kiếm mang có xu thế bạo phát.

Thế nhưng, trong nháy mắt đó, hữu thủ huyết nhục của Sở Nam chỉ trong chớp mắt bắt lấy Võ Hoàng kiếm.

Thân thể Từ Ngạn chấn động, cấp tốc rút kiếm lại, nhưng rút không được, đột nhiên hắn cười dữ tợn, bộ dạng như phát điên, không ngừng thổ ra máu tươi, Sở Nam cười lạnh nói:

– Hôm nay cho dù ngươi có thổ hết máu thì cũng vô ích thôi!

Lúc này, Sở Nam lại thi triển dĩ kim ngự lực mà đã lâu không sử dụng.

Lực, mười lăm lớp lực lượng, kim, bạch dị kim tinh thuần chí cực.

So với dĩ kim ngự lực ngày xưa thì giống như một trời một vực.

– Nát… cho… ta!

Âm thanh cuối cùng vang lên trong không trung, liền nghe thấy âm thanh vỡ vụn, Võ Hoàng kiếm lập tức vỡ vụn, kiếm mang theo đó tán đi, Từ Ngạn vẫn đang lẩm bẩm: “không thể nào”, hoàn toàn chấn kinh vì tình cảnh trước mắt, ngũ chỉ Sở Nam hóa thành kiếm, Lưu Bạch Kim Nguyên xé rách toàn bộ phòng ngự, chém thẳng vào đan điền của hắn.

– Lâm Vân tiểu nhi,lão phu sẽ không để ngươi thực hiện được, lão phu muốn ngươi…

Từ Ngạn cảm thấy đau đớn, lúc này mới hồi thần lại, phát hiện sinh mệnh đã đến thời khắc cuối cùng, lập tức gầm rú, nhưng tiếng gào của hắn còn chưa dứt thì đã im bặt, Sở Nam một bên dùng thần niệm công kích hắn, một bên phá đan điên của hắn, lấy nguyên hạch ra.

– Ngươi không được rồi.

Sở Nam nhàn nhạt nói, đem nguyên hạch nuốt vào, hấp thu nguyên hạch, Từ Ngạn nhìn thấy nguyên hạch Võ Hoàng vốn thuộc về hắn bị Sở Nam nuốt vào, từ từ ngã ngược ra sau, “phịch” một tiếng, bụi đất dấy lên.

Thuận theo Từ Ngạn ngã xuống, trong đám người, có kẻ dụng tâm kín đáo, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, tưởng tượng nếu như vừa rồi hắn cũng ra tay thì kết cục liệu có thảm như vậy hay không?

Từ Ngạn, Thái Thượng trưởng lão của Kiếm Trảm Phái cứ như vậy bỏ mình.

Chưởng môn Kiếm Trảm Phái nhìn thấy mệnh bài đặt ở trên cao trực tiếp vỡ vụn thành tro bụi thì cũng không quản đến hình tượng thân phận, trực tiếp ngã nhào xuống đất, toàn thân lạnh lẽo, không còn chút huyết sắc, run rẩy nói:

– Sau này… phải làm sao bây giờ? Kiếm Trảm Phái làm sao có thể đứng vững nữa? Lâm Vân, nhất định là Lâm Vân, ta phải… ta phải… không tiếc bất kỳ giá nào hủy diệt ngươi…

Tiếng gào thét này vang vọng khắp núi rừng tại Kiếm Trảm Phái, nhưng lại không thể vang đến tai Sở Nam, Sở Nam tăng cường tốc độ luyện hóa nguyên hạch, đồng thời chuẩn bị dùng lôi điện tiêu diệt kiếm mang của chiêu “Trảm” kỹ vừa xâm nhập vào cơ thể.

Ngay lúc Sở Nam vừa xuất ra lôi điện, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, đột nhiên lóe lên ý tưởng, lập tức thu hồi lôi điện, kích phát sinh mệnh lực nồng đậm bao phủ lấy kiếm mang, ngay sau đó dẫn dắt đến đan điền.

Sở Nam sở dĩ làm vậy, một là vì tôi luyện ý chí, kiếm mang lúc trước muốn hủy ý cảnh “nghịch thiên” của hắn, cho nên hắn muốn ý cảnh “nghịch thiên” càng cường hãn hơn, tiếp đó, Sở Nam cảm thấy bên trong kiếm mang này dường như ẩn chứa một thứ gì đó.

– Có thể là do công lực của họ Từ kia không đủ, không thể hoàn toàn xuất ra tinh túy của “Trảm” kỹ, cũng có thể là do ta chưa đạt đến cảnh giới lý giải thấu triệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenyy.com

Sau khi Sở Nam thầm nghĩ, liền đem toàn bộ lực chú ý tập trung cho việc tôi luyện đệ ngũ chuyển Càn Khôn Cửu Chuyển.

Bởi vì để phá giải “Trảm” kỹ cho nên vừa rồi Sở Nam đã bóp vỡ Võ Hoàng kiếm, khiến hắn không khỏi hao tổn một phần năng lượng, mặc dù có nguyên hạch của Từ Ngạn tương trợ, nhưng vẫn không đủ.

Kết quả, Sở Nam xoay người đi đến trước mặt ba tên Võ Hoàng lăn lóc trên mặt đất như heo chết.

Ba người hán tử mặt hồng vô cùng đau đớn, ngay cả hôn mê cũng không thể, trợn trừng mắt nhìn Sở Nam đi tới phía bọn hắn, thân thể bị Diệt Nguyên Minh Đằng siết chặt không kềm được mà run rẩy.

– Ngươi… muốn… làm gì?

Hán tử mặt hồng run rẩy nói.

– Lấy nguyên hạch!

– Ngươi không thể động vào chúng ta, nếu ngươi dám động vào chúng ta, Tử Mộng Nhân và Hàn lão đầu kia sẽ bị giết!

Hán tử mặt hồng dùng hết khí lực hét lên, sợ rằng nếu nói chậm thì sẽ bị Sở Nam đoạt đi nguyên hạch.

Sở Nam có chút do dự, hắn không muốn Hàn gia gia gặp chuyện không may, lại càng không muốn Tử Mộng Nhân gặp phải chuyện gì, đúng lúc đó, một âm thanh vang lên:

– Tên ngốc, ta ở đây.

– Tên ngốc.

Sở Nam đột nhiên quay đầu nhìn lại, người có thể gọi hắn là “tên ngốc” chỉ có một, ngoài Tử Mộng Nhân ra thì còn ai?

Âm thanh vừa dứt, trên không trung liền xuất hiện ba thân ảnh, bên trái là Vô Không lão tổ, bên phải là Phù Chấn, ở giữa là một thân ảnh hắc y mềm mại, chính là Tử Mộng Nhân mà Sở Nam ngày nhớ đêm mong.

Nghe thấy thanh âm của Tử Mộng Nhân, lại nhìn thấy Tử Mộng Nhân, uy năng cuồng bạo trong cơ thể Sở Nam không khỏi an tĩnh lại.

Tử Mộng Nhân từ không trung đáp xuống, đi đến trước mặt Sở Nam, trong mắt Sở Nam liền hiện lên vẻ mê luyến, nhu hòa nói:

– Mộng Nhân…

– Tên ngốc.

Tử Mộng Nhân mắt đầy lệ, vươn tay vuốt má còn dính máu của Sở Nam, nghẹn ngào không nói nên lời, Sở Nam đưa tay lên nắm lấy tay nàng, bốn mắt nhìn nhau, nhu tình quấn lấy, thiên ngôn vạn ngữ, tình ý ngập tràn lại không biết phải nói thế nào.

Hai người nhìn nhau, phảng phất như trong thiên địa chỉ còn lại bọn họ.

Nam Cung Linh Vân trong đám đông nhìn thấy một màn này cũng không hề rơi lệ, trong mắt chỉ có hâm mộ, đồng thời còn có phần chúc phúc và thương cảm. Điệp Y Tiên Tử vô thanh vô tức rời đi, sau lưng nàng, một đôi tình nhân đang e ấp nhau khiến lòng đang không ngớt chua xót.

Thật lâu sau, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đều đồng thanh nói ba chữ:

– Ta muốn ngươi!

Nói xong, Tử Mộng Nhân nín khóc rồi bật cười, nhẹ nhàng đập lên ngực Sở Nam, nói:

– Ngươi tại sao lại nói giống ta?

– Bởi vì chúng ta tâm tư tương thông.

– Lâu ngày không gặp, miệng của ngươi lại dẻo hơn không ít.

Tử Mộng Nhân cười xong lại đau lòng sờ vết thương của Sở Nam, hỏi:

– Đau không?

– Nhìn thấy nàng liền hết đau.