Chương 1800: Ám Sát Thất Bại, Mượn Trận Hồn

Vũ Nghịch Càn Khôn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chín cái Hắc Ảnh biến thành chín khỏa hắc cầu, tiếp đó dùng tốc độ cực nhanh vọt vào bên trong khoả quang cầu. Vừa mới bắt đầu, quang cầu hiện lên màu đen nhưng mà chốc lát sau màu đen lại vặn vẹo rồi biến mất…

Hắc sắc biến mất, nói rõ chín cái Hắc Ảnh đã hoàn toàn diệt vong.

Tuy rằng Sở Nam không biết chín cái Hắc Ảnh này là cái dạng tồn tại gì, không chút giao tình với chúng nhưng chứng kiến cảnh bọn hắn không chút do dự lao vào quang cầu thì trong nội tâm vẫn chấn động một cái, hắn thầm nói:

“Ta sẽ dốc sức liều mạng hoàn thành, hoàn thành hứa hẹn với các ngươi, sẽ dốc sức liều mạng đi làm!”

Hắc sắc hoàn toàn chôn vùi nhưng cái quang cầu kia lại như bị kích hoạt, hào quang sáng chói phóng ra. Ngay sau đó, quang cầu liền hướng thân thể Sở Nam rơi xuống.

Thần sắc đại trưởng lão chấn động, đám người Trúc Mã Tử trong ánh mắt đều lộ ra vẻ nóng bỏng, bộ dáng như muốn đem cái quang cầu kia đoạt vào trong tay. Gã mặt có vết đao cảm giác được vẻ trầm trọng trong từng tiếng hít thở của huynh đệ mình, hắn lạnh lùng quay đầu lại, truyền âm:

– Bây giờ chúng ta phải làm, chính là sống sót rời khỏi đây!

Đám Trúc Mã Tử nghe rõ ý tứ trong lời này, thần sắc cuồng nhiệt lập tức biến mất. Bọn hắn rất rõ ràng, vũng nước này bọn hắn không thể nhúng tay vào được, chỉ cần nhúng tay vào, kết quả chính là chết không có chỗ chôn.

Nhưng mà, ngay tại quang cầu muốn ẩn vào thân thể huyết nhục của Sở Nam, ngay tại lúc đám Trúc Mã Tử triệt bỏ cuồng nhiệt, Triệu Thanh đang một mực chuẩn bị lại như lưu tinh cuồng mãnh bắn về phía Sở Nam, thân ảnh còn chưa đến thì đã có một cái vòng tròn ngũ thải quang mang như chớp đánh tới quang cầu.

Thấy vậy, Hỗ trưởng lão cùng Thủy động chủ đồng thời ra tay chém về phía cái vòng tròn kia, hai Cổ chi cường giả ra tay, cho dù đều bị thương nhưng ngăn cái vòng tròn kia thật không phải vấn đề gì. Điểm này đại trưởng lão cũng biết, Triệu Thanh cũng biết, thế nhưng mà Triệu Thanh lại không có chút cảm giác uể oải, trái lại khóe miệng còn kéo ra một nụ cười lạnh.

– Không ai có thể cứu được hắn!

Công kích của Hỗ trưởng lão tới trước, vòng tròn thụ kích lại không có tan tành mà trái lại còn phân ra thành năm cái, tất cả đều giống như đúc cái vòng tròn ban đầu!

Ngay lập tức, công kích của Thủy động chủ đánh tới, đánh trúng hai trong số đó, đồng dạng như trước, hai cái vòng tròn kia lại hoá thành năm cái…

Năm cái vòng tròn mới phân ra lập tức giống như những cái trước, chẳng những đem quang cầu bao lại mà ngay cả Sở Nam cũng bị bao vào trong. Lúc này, quang cầu chỉ cách Sở Nam bất quá chỉ có 30m, khoảng cách 30m này trong mắt những Cổ chi cường giả mà nói căn bản là không phải là khoảng cách.

Đúng lúc này, đại trưởng lão, Dương động chủ xuất thủ.

Một đạo kim quang cùng một đạo ô quang như chớp đánh tới, đánh lên trên đám vòng tròn, đám vòng này không có bị chia ra mà bị đánh cho nát vụn, hai đạo quang mang tuỳ ý giảo sát toàn bộ đám vòng tròn.

Đám người đại trưởng lão thở ra một hơi, tất cả đều quay đầu nhìn Triệu Thanh.

Triệu Thanh thấy được vẻ bất thiện trong ánh mắt những người này, Triệu Thanh không ngừng bước, trong miệng lại còn nói:

– Các ngươi biết đại nhân ta là ai chăng?

Dương động chủ đang muốn cười lạnh thì đột nhiên cảm giác được sau lưng truyền tới cảm giác khác thường, thần niệm quét qua sắc mặt liền biến thành cả kinh.

Đám vòng tròn bọn hắn nguyên bản tưởng đã toàn bộ giảo sát, rõ ràng đã tan thành mảnh vụn kia lại biến thành vô số mũi châm.

Như phản xạ có điều kiện, Nguyệt động chủ, Vạn Trận lão tổ phóng tới đi cứu, tuy nhiên đã chậm rồi.

Đám người đại trưởng lão cũng không kịp trở tay, bọn hắn trên mặt đều lộ ra vẻ phẫn nộ.

Triệu Thanh ha hả cười, nói:

– Hắn chết chắc rồi, đại nhân muốn hắn chết, hắn nào có thể không chết?

Đúng lúc này, có một vật bay ra, giống như một tấm vải nhưng lại không giống như vải, chỉ xoay tròn một cái, những mũi châm kia lập tức bị ngăn cản toàn bộ, rồi sau đó châm như hoa khói, “phốc phốc phốc” bộc phát ra hào quang sáng chói liền lập tức hư không chôn vùi.

Nụ cười Triệu Thanh trì trệ, mắt nhìn thứ tiêu diệt toàn bộ sát chiêu của hắn quay trở về trong tay Thiên Tử, hắn lạnh giọng nói với Thiên Tử:

– Dám phá hỏng sự tình của đại nhân, ngươi biết hậu quả là gì không?

– Ta biết đại nhân của ngươi là ai, vậy thì làm thế nào đây? Phá rối hứng thú của ta thì phải chết, ai cũng không có ngoại lệ, ngay cả đại nhân của ngươi có đứng ở chỗ này đi chăng nữa thì cũng cứu không được!

Thanh âm Thiên Tử nhàn nhạt.

Triệu Thanh hừ lạnh một cái:

– Biết rõ đại nhân của ta là ai sao?

– Ta biết, so với ngươi còn muốn hơn rất nhiều, vị đại nhân ngươi biết kia, cách chân thân, còn kém rất xa!

Dứt lời, Thiên Tử không tiếp tục nhiều lời nữa, tay phải năm ngón vẽ ra một cái vòng tròn.

Vòng tán, uy năng bộc phát, Triệu Thanh cảm thấy nguy hiểm!

Lập tức, Triệu Thanh từ trong câu nói kia tỉnh táo lại, vừa muốn liều mạng ngăn cản thì thân thể hắn chợt trở nên cứng ngắc, vô pháp động đậy mảy may, thân thể huyết nhục như thác đổ, toàn bộ rơi tan tác!

Thiên Tử thổi ngón tay, bộ dáng giống hệt như vừa đánh chết một con kiến vậy, mà trong mắt đám người lão giả bình thường, Vạn Trận lão tổ đã xuất hiện vẻ cảnh giác, đại trưởng lão còn nghĩ trong đầu:

“Hắn dốc sức liều mạng cũng muốn chém giết Sở Nam, đại nhân của hắn là ai? Người đứng sau Sở Nam là ai? Mà người trẻ tuổi lại biết rõ vị đại nhân kia sao?”

Ánh mắt lão lần nữa đặt lên thân Sở Nam.

Quang cầu đã nhập thể Sở Nam, lao thẳng đến Trận chi nghịch hồn. Sở Nam điều động Trận chi nghịch hồn tiến hành thôn phệ, nhưng Trận chi nghịch hồn còn chưa xông tới thì cái quang cầu kia đã hoá thành một cái hắc động, hướng Trận chi nghịch hồn nuốt chửng.

Chứng kiến cảnh này, ý nghĩ đầu tiên của Sở Nam chính là Hắc Ảnh lừa hắn, là bọn hắn cố ý làm như vậy, muốn cho Trận hồn chủ nhân bọn hắn lưu lại thôn phệ Trận hồn của hắn. Bất quá, sau khi nghĩ kỹ lại Sở Nam liền cảm thấy bọn hắn nói đúng, hạt cát so với núi, núi muốn nuốt hạt cát tự nhiên rất dễ dàng.

Sở Nam không tiếp tục suy nghĩ nữa, đây là cơ hội duy nhất, cho dù rất xa vời nhưng Sở Nam tuyệt đối không bỏ qua, hắn truyền niệm cho Trận chi nghịch hồn:

– Chúng ta đã rơi vào tuyệt lộ rồi, có thể tìm được đường sống trong chỗ chết hay không thì phải xem thời khắc này rồi, cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể ~~ đập nồi dìm thuyền!

Lập tức, Sở Nam điều động toàn bộ năng lượng có thể điều động được, kinh mạch có thể khống chế được, cùng một chỗ với Trận chi nghịch hồn xung phong lao tới. Lập tức, Trận chi nghịch hồn bị hút vào bên trong hắc động. Sở Nam nói với Thuỷ Tinh quan:

– Để nó tới đụng vào cái hắc động kia.

Thuỷ Tinh quan lập tức buông lỏng khống chế, mượn lực lượng của Tiêu Thiên tháp đánh lên hắc động một cái. Hắc động tự nhiên không có bị phá tan, ngược lại Thuỷ Tinh quan lại bị đánh ra một khe hở. Bất quá, hắc động không phải là không có chút phản ứng nào mà thoáng lay động một chút, Trận chi nghịch hồn thừa cơ cắn tới một ngụm, nhưng một ngụm này thật sự quá nhỏ bé, tất cả vẫn đều là hạt cát!

“Lúc trước chín cái Hắc Ảnh nói không phải cho ta một ít trợ giúp sao? Trợ giúp chỗ nào đâu?”

Sở Nam thầm nghĩ như vậy nhưng không có chờ mong sự trợ giúp của đám Hắc Ảnh, hắn hướng Vạn Trận lão tổ cùng Hỗ trưởng lão nói:

– Cho ta mượn Trận hồn của các ngươi một chút!

Trận hồn, có thể giống pháp bảo sao? Muốn mượn là mượn sao?

Trận hồn, từ một khía cạnh nào đó mà nói, nó chính là sinh mệnh thứ hai, có thể cho mượn được sao?

Phản ứng của Hỗ trưởng lão cùng Vạn Trận lão tổ đầu tiên chính là tuyệt đối không chấp nhận, tuy rằng bọn hắn bị Sở Nam dùng Sinh Tử Quyết khống chế nhưng trong lòng hai người đã hạ quyết định.

Một cái thanh âm lạnh lùng vang lên:

– Không cho mượn Trận hồn, liền mượn tính mạng!