Chương 352: Trở về

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Con thuyền Long Kình có chiều dài lên tới ba ngàn thước, nó được cung cấp linh lực bởi ba trăm khối Linh thạch cấp ba, lúc này đang từ từ cất cánh bay lên không trung. Cái bóng khổng lồ của nó dường như phủ kín cả tòa thành Phục Long, lúc ba mươi tư chiếc Kiếm thuyền Phi Vũ về tới đảo Phục Long thì Kiếm thuyền Long Kình đã đạt độ cao vài ngàn thước.

“Cho dù đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần rồi mà hiện thời ta vẫn không khỏi bội phục bản thân mình.” Lưu Chấn Huyên đứng trước con thuyền giống như con quái vật khổng lồ kia và thốt lên bằng vẻ xúc động.

Các Linh Kiếm Sư các cũng nhìn Kiếm thuyền Long Kình bằng con mắt sững sờ. Kiếm thuyền bốn cánh có thể nói cũng là một Linh khí cỡ lớn mà khi đứng bên cạnh Kiếm thuyền Long Kình cứ như một kẻ tí hon đứng trước người khổng lồ, kích thước chênh lệch còn gấp nhiều lần hơn sự chênh lệch của Kiếm thuyền bốn cánh so với kiếm thuyền hai cánh.

“Kiếm thuyền sáu cánh trong truyền thuyết dài khoảng chín trăm trượng, như vậy nếu đơn thuần so sánh về kích thước thì Kiếm thuyền Long Kình không nhỏ hơn bao nhiêu! Nếu có đủ Tinh Thần Sa và Nguyên Không Tinh thì nó cũng có thể có được một số công năng của Kiếm thuyền sáu cánh đó!” Lưu Chấn Huyên khẽ thở dài.

Tất cả các Linh Kiếm Sư đều chấn động mạnh trong lòng, đối với bọn họ thì khái niệm Kiếm thuyền sáu cánh gần như là trong truyền thuyết, chỉ có những Kiếm Tông cấp bốn đỉnh cấp hoặc Kiếm Tông cấp năm mới đủ khả năng chế tạo ra, nó còn hiếm thấy hơn nhiều so với cường giả Kiếm Thai. Ngoại trừ khả năng công thủ như Kiếm thuyền bình thường thì năng lực mạnh nhất của Kiếm thuyền sáu cánh là có khả năng phá vỡ rào cản không gian, có thể di chuyển bên trong không gian tường kép, tức là nó có khả năng tương tự với Thuấn gian truyền tống! Một chiếc Kiếm thuyền mà có được khả năng của truyền tống tức thời, có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu trong bất kỳ lúc nào, có thể hiểu đây là chuyện đáng sợ ra sao!

Đang còn lan man về các loại Kiếm thuyền thì đoàn thuyền đã tới tụ hợp với Kiếm thuyền Long Kình, ba mươi tư chiếc bu xung quanh chiếc thuyền khổng lồ. Kiếm thuyền bốn cánh thì còn đỡ, chứ Kiếm thuyền hai cánh khi so với thuyền Long Kình thì cứ như một trái đào nhỏ so với trái dưa hấu khổng lồ, đúng là chênh lệch vô cùng lớn.

Mạc Vấn không lên Kiếm thuyền Long Kình nhưng chỉ cần nó nằm trong phạm vi cảm ứng của Kiếm thức thì hắn có thể khống chế toàn bộ Kiếm thuyền. Hắn lập tức khởi động Kiếm trận Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa là Kiếm trận chủ của Kiếm thuyền Long Kình. Chi khí hành Thủy đang sôi trào cuồn cuộn tạo thành một lớp sương mù dày đặc bao trùm không gian phạm vi trên mười dặm, phủ kín toàn bộ ba mươi tư chiếc Kiếm thuyền còn lại. Nhìn từ phía xa chỉ thấy một đám mây trắng rất lớn, không có bất kỳ điểm khác lạ nào.

Không biết có phải do thời gian thiết kế gấp gáp hay là do Kiếm thuyền quá lớn, mặc dù nó đã bay lên rất cao nhưng tốc độ phi độn không được nhanh, tốc độ chỉ hơn Nhất thuấn một chút, tức là tương đương với tốc độ ngự kiếm phi hành của Linh Kiếm Sư Kiếm Cương sơ kỳ. Tuy nhiên nó lại tiêu hao Linh thạch vô cùng nhiều, ba trăm khối Linh thạch cấp ba chỉ đủ dùng cho năm thiên phi hành, nếu không có năm vạn khối Linh thạch cấp ba dự trữ trong kho thì chắc chắn không thể rời khỏi phạm vi Huyết Hồn Hải.

Ào…Ào…Ầm…Ầm…

Hơn chục đạo Yêu nguyên bắn ra từ dưới mặt biển, chúng tấn công về phía đám mây Kiếm trận Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa làm cho đám mây bị tan rã hơn nửa, hơn ba chục Kiếm thuyền bị chấn động dữ dội. Ngay sau đó hơi chục con yêu thú cấp ba khổng lồ trồi lên khỏi mặt nước, cầm đầu chính là con yêu thú cấp ba siêu vị Bức Dực Hải Long Thú.

“Đúng là một lũ âm hồn bất tán!”

Lưu Chấn Huyên khẽ nhíu mày, hắn quan sát thấy máu tươi chảy ra từ thi thể Giao Long đã không còn được bao nhiêu và thở dài một tiếng: “Cái thứ này đúng là mầm họa, nếu các ngươi đã thèm muốn thì ta cho luôn!”

Nói xong hắn bước lên nắm lấy chân trước của Giao Long và vứt mạnh ra ngoài. Sau một thoáng sững sỡ, hơn chục con yêu thú cấp ba vội vã điên cuồng lao tới xâu xé thi thể Giao Long.

“Ầm Ầm…Ào Ào…”

Thi thể Giao Long và hơn chục con yêu thú cấp ba cùng nhau rơi xuống mặt biển tạo thành một chấn động khủng khiếp, Yêu nguyên cuồn cuộn.

“Chúng nó đang làm gì vậy tiền bối?” Tiểu Phong hỏi Lưu Chấn Huyên bằng vẻ hiếu kỳ.

Lưu Chấn Huyên nhếch miệng: “Một đám súc sinh tham ăn, đương nhiên chúng nó đang tranh nhau ăn rồi, máu thịt Giao Long là loại thần đan thần dược đối với chúng nó, tuy nhiên bọn chúng cũng sắp tới Quỷ Môn Quan rồi, máu thịt Giao Long có thể đánh chén dễ dàng như vậy sao? Bổn thiếu gia cũng chỉ dám cất đi một ít những cái tinh túy để có thể che dấu khí tức dễ dàng, tộc Giao Long vốn nổi tiếng là ương ngạnh bảo thủ và bao che cho nhau, đoán chừng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi thì vùng biển này sẽ chẳng còn một sinh vật nào còn sống!”

Tiểu Phong mở to mắt tỏ vẻ ngờ vực: “Nếu đã biết rõ sẽ bị tộc Giao Long trả thù, tại sao bọn yêu thú kia còn tranh nhau ăn?”

Lưu Chấn Huyên khẽ liếc nàng ta một cái: “Tiểu nha đầu à, ngươi chưa nhìn thấy dân cờ bạc trong thế tục bao giờ hả? Bọn họ đều biết rõ cờ bạc có thể làm tán gia bại sản mà tại sao vẫn ham hố đi đánh bạc? Mấy con yêu thú kia cũng giống hệt dân cờ bạc đó.”

“Oài…” Tiểu Phong khẽ gật đầu, tuy nhiên bộ dạng trên mặt vẫn tỏ ra chỗ hiểu chỗ không.

Lưu Chấn Huyên nói với Mạc Vấn đúng gần đó: “Mạc huynh, ta lấy một nửa số chiến lợi phẩm, không có vấn đề gì chứ?”

Mạc Vấn gật đầu: “Xin cứ tự nhiên!”

“He he, ta biết ngay là Mạc huynh đã đạt tới một đẳng cấp nào đó mà.”

Lưu Chấn Huyên cười to rồi lấy cho riêng mình một nửa chiến lợi phẩm thu được từ Giao Long, bao gồm cả ba chục thùng huyết chảy ra từ người nó.

“Tốt nhất Mạc huynh hãy dùng cấm pháp phong ấn những vật này lại, phòng ngừa khí tức bị lộ ra ngoài, thêm nữa khi ở trong chiến trường Ngoại Vực và lãnh địa Hải tộc thì không được tùy tiện lấy ra, bởi vì tộc Giao Long có cái mũi thính lắm đó!” Lưu Chấn Huyên còn cẩn thận dặn dò thêm.

Sau khi ném đi thi thể Giao Long, đội tàu không bị đám yêu thú truy đuổi nữa, bọn chúng đánh chén hết cỗ thi thể Giao Long liền phân tán ra tứ phía tìm nơi ẩn nấp. Tuy trí tuệ của bọn chúng không bằng con người nhưng chúng cũng hiểu rất rõ tình cảnh của mình, tất cả đều bận rộn vào việc tìm kiếm nơi an toàn để tiêu hóa sạch sẽ chỗ máu thịt mới chén được.

Thoát khỏi đám yêu thú, đội tàu vững vàng tiến về phía Nam, do có sự yểm hộ của đám mây mù do Kiếm trận Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa tạo ra nên có thể tránh được tai mắt của yêu thú. Trừ khi có yêu thú cấp bốn đích thân tới, nếu không thì rất khó phát hiện đám mây mù kia là thật hay giả. Bởi vậy cho nên trên suốt đường đi đội tàu không gặp nguy hiểm gì, tránh được hết những cuộc tuần tra của yêu thú.

Lưu Chấn Huyên thấy cứ ở mãi trên thuyền cũng chả làm gì, hắn liền xuống Kiếm phủ du hành đáy biển. Cái vụ Kiếm phủ này ngoài Mạc Vấn và hắn ra thì không ai được biết, cả hai đều giữ bí mật bởi vì đó là đường lùi cuối cùng của hai người. Cứu những người này như là một nghĩa vụ, nếu không phải chuyện không thể đừng thì hai người cũng chẳng bận tâm tới những việc cỏn con như vậy.

Tóm lại là do bọn hắn bị cuốn theo chiều gió thôi, do trên đường đụng độ Long Kình, rồi lại phải giao chiến với Giao Long. Đám hải tộc bình thường không thể nhìn thấu sự ngụy trang của bọn hắn, trừ việc bắt buộc phải săn ít Hải tộc cấp thấp làm đồ ăn dự trữ cho đội tàu thì bọn hắn không để xảy ra giao tranh trên quy mô lớn với những đám Hải tộc khác.

Trên đường đi bọn hắn gặp phải một vài tòa đảo nhỏ bị yêu thú cô lập và giải cứu được một số Linh Kiếm Sư và thường dân. Lúc này trong đội tàu, số lượng Linh Kiếm Sư đã là trên tám ngàn, số lượng dân thường cũng vượt quá sáu mươi vạn.

Mạc Vấn cũng không rành việc quản lý nên nhường lại mọi việc cho Tịch Phi Tuyết và đám đệ tử đảo Lưu Ly cùng với những nữ nhân La Sát, hắn bế quan tu luyện ở bên trong căn phòng nhỏ là buồng chỉ huy của Kiếm thuyền bốn cánh, nếu không có việc gì quá quan trọng thì cũng không cần ra mặt. Mà cái tên gọi La Sát kia là do những nữ Linh Kiếm Sư trước kia bị Âm Vô Cực khống chế tự xưng. Do bọn họ chả còn sống được bao lâu nên sống rất vô tư, tự thành lập một tộc lấy tên là La Sát, từ đó trên thuyền mọi người đều gọi các nàng là những cô gái La Sát. Cái tên tộc La Sát sau này vang danh thiên hạ chính là bắt nguồn từ đây…

Tại vùng giáp ranh của Huyết Hồn hải và Lạc Hải, gần trăm vạn Linh Kiếm Sư của Nhân tộc đang tập trung hỏa lực tạo thành một phòng tuyến tương đối vững chắc kéo dài mấy vạn dặm để chống lại sự công kích ngày đêm của hơn một ngàn vạn yêu thú Hải tộc. Trận chiến này đã kéo dài được hơn chín tháng, Nhân tộc và Hải tộc còn không ngừng tăng thêm binh mã, nếu luận về quy mô thì đây là trận chiến Nhân-Yêu lớn nhất trong trăm năm qua. Mỗi ngày có hơn trăm ngàn Linh Kiếm Sư ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt biển khắp chiến trường.

Bên trong một chiếc Kiếm thuyền sáu cánh khổng lồ, tám vị Linh Kiếm Sư sáu nam hai nữ đang ngồi ngay ngắn trên những chiếc ghế mặt ngọc, trong đó có ba vị cường giả Kiếm Thai của Huyết Hồn Hải là Tinh Nguyệt, Trấn Quang Viễn và Đẳng Nguyên, tuy nhiên những người này chỉ được ngồi ở vị trí phía dưới.

Ở vị trí thủ tịch là một lão giả mặc áo xanh mặt hồng hào, tóc bạc trắng, hai hàng lông mày rất dài như là phủ tới đất. Bên trái vị này chính là thanh niên áo xanh đã từng chiến đấu với yêu thú khổng lồ tám tay ở Huyết Hồn Hải, còn bên phải là một người khoác áo bào màu đỏ có vẻ mặt khôi ngô, râu tóc người này đều có màu đỏ rực làm cho người khác khi nhìn vào cứ như là một đống lửa lớn cháy hừng hực. Cuối cùng là hai vị một nam một nữ, vị nam mặc áo màu vàng đen đang ngồi yên lặng như một tảng đá, vị nữ khoác tấm áo lưới trắng, hai bên đuôi mắt lộ ra một vẻ lạnh lùng thấu xương.

“Thực lực của Ô Côn đã khôi phục được bảy, tám phần. Dự là trong một hai tháng nữa sẽ hồi phục hoàn toàn, tới lúc đó toàn bộ vùng Lạc Hải sẽ không thể giữ nổi nữa. Mà trong thời gian ngắn như vậy Kiếm Các không thể điều chuyển thêm nhân lực từ các mặt trận khác, Mộc Tôn lão có kế sách gì đối phó hay không?” Vị khoác áo bào màu đỏ nói, thanh âm mang theo vẻ uy nghiêm nhưng có chút nặng nề.

Lão giả áo xanh khẽ nhướng mắt lên: “Kiếm Các đã quyết định điều chuyển Kiếm thuyền sáu cánh Đồ Long đang trấn thủ Hắc Hải tới trợ giúp chiến trường Lạc Hải. Chậm nhất trong nửa tháng nữa sẽ tới nơi, cộng với hai chiếc sẵn có ở đây, ba chiếc Kiếm thuyền sáu cánh liên thủ lại sẽ có đủ khả năng áp chế Ô Côn.”

Vị mặc áo bào đỏ gật đầu nhẹ: “Có Đồ Long tham gia thì Lạc Hải không lo rồi. Nhưng mà tại sao trong những ngày này có nhiều yêu thú cấp cao của Hải tộc ra mặt thế nhỷ? Đã có ba con yêu thú cấp bốn ra mặt rồi, không biết bọn Hải tộc đang chơi trò gì kỳ lạ vậy!”

Lão giả áo xanh khẽ nhíu mày, liếc nhìn vào tầng yêu khí cuồn cuộn ở phương Bắc, vẻ mặt âm thầm lộ ra một nét đau buồn bi thương. Không biết ở phương đó mấy ngàn vạn đồng bào đang phải chịu cảnh giãy dụa dưới cái miệng ác độc của bọn Hải tộc ra sao.

“Ngày mai phát động một trận tổng phản công trên toàn tuyến!” Lão giả truyền ra một thanh âm nhàn nhạt.

Tất cả các vị Linh Kiếm Sư còn lại đều chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lão giả áo xanh nhìn về phương Bắc xa xăm: “Chúng ta không có đủ khả năng cứu tất cả bọn họ thì cũng phải làm gì đó chứ.”

Bảy vị Linh Kiếm Sư đều lặng im, tuy lão giả không nói rõ nhưng bọn họ đều hiểu ý tứ ở trong đó. Yêu thú cấp cao của Hải tộc được điều động nhiều lần, đã có ba con yêu thú cấp bốn ở đội tiên phong, đương nhiên phía sau phòng tuyến sẽ gặp phải rắc rối lớn, mấy ngàn vạn Nhân tộc chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Giờ này cách duy nhất bọn họ có thể làm là gây áp lực lên đội tiên phong của Hải Tộc, khiến cho chúng không có thời gian tiêu diệt Nhân tộc, giúp cho mấy ngàn vạn Nhân tộc kia có thêm một cơ hội sinh tồn.

Sau đó hai ngày, cuộc tổng phản công của Nhân tộc bắt đầu, gần một nửa binh lực của Nhân tộc gồm gần trăm vạn người tham gia trận chiến. Bốn mươi vạn Linh Kiếm Sư điều khiển mười mấy ngàn Kiếm thuyền cùng với hàng ngàn Kiếm phủ, Phi Toa cỡ lớn cùng hội tụ Linh khí, tiến hành phản công trên toàn phòng tuyến của Hải tộc.

Những Kiếm đồ lớp lớp, chằng chịt bao phủ toàn bộ chiến trường, từng đạo kiếm quang thông thiên quấy động bên trong chiến trường tạo ra vô số trận gió tanh mưa máu. Hải tộc cũng không chịu lép vế, chúng điên cuồng chống cự lại. Không trung, mặt biển, đáy biển đều biến thành chiến trường lớn như một cái cối xay thịt khổng lồ. Thi thể Nhân tộc và Hải tộc ngập tràn tất cả các hải vực, dường như mỗi một khắc trôi qua là có hơn ngàn tính mạng mất đi.

Phía sau phòng tuyến Hải tộc, có bảy thân ảnh đang đứng lơ lửng trong hư không, cầm đầu chính là Ô Côn , lúc này đã biến thành một thanh niên mặc áo đen.

“Bọn Nhân tộc uống nhầm thuốc “liều” rồi hả? Binh lực ở thế yếu hơn mà dám phát động tổng phản công sao?” Một gã thanh niên tuấn mĩ có mái tóc màu xanh nói bằng giọng kinh ngạc.

“Đúng là không biết sống chết! Muốn đánh thì được thôi, huy động toàn bộ binh lực tiến lên!” Ô Côn nói bằng một vẻ mặt tràn đầy lệ khí.

Những tên khác khẽ liếc nhau, không một ai dám cãi lại, tất cả cúi đầu nói: “Tuân mệnh!”

Đại quân gần ngàn vạn Hải tộc được phát động đồng thời, thế công của Nhân tộc lập tức bị khựng lại, chiến sự rơi vào trạng thái giằng co. Loại tình cảnh này chính là cảnh chiến đấu khốc liệt nhất, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, cả Nhân tộc và Hải tộc cận chiến vô cùng dữ dội.

Trận chiến cứ thế kéo dài trong mấy ngày liến, cuối cùng do có nhiều Linh khí hỗ trợ nên Nhân tộc dần chiếm được thượng phong, đại quân Hải tộc bắt đầu xuất hiện vẻ mệt mỏi. Mấy chục vạn Nhân tộc nhờ vào lợi thế các Linh khí Kiếm Đồ bắt đầu phân tách Hải tộc ra từng nhóm nhỏ để tập trung hỏa lực tiêu diệt gọn từng nhóm. So với Nhân tộc thì Hải tộc chả có chiến thuật gì rõ ràng, phối hợp cũng không bài bản nên liên tiếp chịu thất bại, xác chết của đám Hải tộc cấp thấp bắt đầu chồng chất như những ngọn núi.

“Một lũ ngu xuẩn!”

Một tên yêu tộc cấp cao nóng tính đã không chịu nổi liền ngang nhiên ra tay, Yêu nguyên cuồng bạo liền lập túc xé rách một mảng không gian cực lớn trên chiến trường, hàng ngàn Linh Kiếm Sư bị cuốn vào trong vết nứt không gian đen kịt, đương nhiên cũng có rất nhiều yêu thú Hải tộc bị vạ lây.

Cao thủ vừa ra tay, sự yên lặng lập tức bị phá vỡ, một đạo kiếm quang thông thiên kéo dài tới tận chân trời lóe lên, hơn ngàn yêu thú cấp thấp lập tức nát bấy dưới kiếm quang, một nam tử áo lam hiện ra trên không trung giữa chiến trường.

“Mộc Vân tiểu nhi! Bổn vương tới gặp ngươi đây!” Tên Yêu tộc cấp bốn cười lạnh một tiếng, thân hình gã đột nhiên vươn dài ra tạo thành một quái ngư khổng lồ đầu rồng thân cá, lập tức tấn công nam tử áo lam.

Mộc Vân khẽ nhíu mày rồi vung tay ném ra một tấm Kiếm đồ bao phủ một bán kính không gian trăm dặm. Trong không gian ấy, Nhân tộc tự động bị trục ra ngoài còn Yêu tộc thì bị Kiếm đồ phóng ra kiếm quang tiêu diệt. Kiếm đồ và quái ngư giao tranh trực diện với nhau, dưới tác động của lực va chạm khủng khiếp, không gian trong bán kính trăm dặm như một tấm vải rách nát, bị cày xới tới méo mó rồi nát bấy. Từng khe hở lớn đen sì hiện ra chằng chịt, nếu không có Kiếm đồ bao phủ thì sợ rằng những đợt phong bạo của không gian bay tứ tán sẽ nghiền nát mọi vật trên chiến trường trong bán kính ngàn dặm!

Cuộc giao chiến của hai cao thủ kia chỉ là màn dạo đầu, ngay sau đó những Yêu tộc cấp bốn cũng lần lượt ra tay. Bên phía Linh Kiếm Sư Nhân tộc, các Kiếm Thai cũng tham chiến. Cuối cùng bên phía Yêu tộc chỉ còn Ô Côn và một tên Hải tộc màu xanh lá, bên Nhân tộc thì chỉ còn lão giả mặc áo bào xanh, thanh niên mặc áo xanh và nam tử mặc áo đỏ là còn đứng nguyên một chỗ.

Năm tên Yêu tộc cấp bốn đã hiện ra nguyên hình, hai con Ngư Long, hai con Quái Mãng và một con Quái Ngư mình đầy gai nhọn đang ác chiến với năm cường giả Kiếm Thai. Không gian lập tức bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ, đánh nhau từ trong không gian chủ bay vào không gian tường kép, rồi lại từ không gian tường kép bay ra không gian chủ, đi tới đâu là vạn vật bị chôn vùi tới đó…

Cách biên giới Huyết Hồn Hải và Lạc Hải mấy ngàn dặm, một đám mây mù màu trắng đang lơ lửng trôi trên không trung có độ cao vạn thước.

“Yêu thú đi hết rồi!”

Một vài nữ đệ tử đảo Lưu Ly hô to phấn khởi.

Lưu Chấn Huyên đứng sóng vai cùng Mạc Vấn trên boong chỉ huy của Kiếm thuyền, cả hai nhìn vào một màn hình lớn bằng ánh sáng ở phía trên thuyền Long Kình. Bên trong màn hình lớn là toàn ảnh mặt biển phía dưới, có thể thấy rõ từng đàn lớn Hải tộc đang bơi rất nhanh dưới mặt nước hướng về phía Nam, trên bầu trời cũng có từng bầy Hải tộc đang bay xẹt qua rất nhanh, tất cả chúng cũng đều hướng về phía Nam. Không bao lâu sau, trong phạm vi cảm ứng rộng mấy trăm dặm của thuyền Long Kình đã không còn bóng dáng một con yêu thú nào, ngay cả yêu thú cấp một cũng không thấy một con!

“Mạc huynh cảm thấy thế nào?” Lưu Chấn Huyên nhẹ nhàng hỏi.

Hai hàng lông mày Mạc Vấn nhíu chặt lại, Kiếm Nguyên Sát Lục trong mắt trái bỗng nổi lên, một cỗ khí tức sát phạt truyền về phía xa xôi, hơn nữa nó còn mang mùi máu tươi đậm đặc. Mà Kiếm thể của hắn còn có cảm ứng sâu sắc hơn, âm thanh từng đợt kiếm ngân vang từ một nơi xa xôi nào đó truyền tới, chỉ có mình hắn nghe được.

“Theo như trên bản đồ này, ta đã tới biên giới Huyết Hồn Hải, đi chừng hai ngàn dặm nữa là tới Lạc Hải. Nhìn cảnh đám Hải tộc mới nháo nhào chạy là biết chúng ta chỉ còn cách chiến trường không xa. Tuy nhiên đây lại chính là một cơ hội hiếm có của chúng ta.” Lưu Chấn Huyên liếc nhìn Mạc Vấn bằng một ánh mắt sáng ngời: “Mạc huynh, có dám cùng ta xông thẳng vào trận địa Hải tộc không?”

Mạc Vấn chỉ cười nhạt: “Có gì mà không dám!”

“Ha ha, Mạc huynh đúng là vẫn sảng khoái như ngày nào, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau liên thủ xông thẳng tới phá quân trận Hải tộc, lập nên một giai thoại mới!” Lưu Chấn Huyên nói bằng hào khí ngút trời.

Cả hai người đều thuộc tuýp người thích hành động, nói được là làm được. Lưu Chấn Huyên lập tức sắp xếp lại đội hình Kiếm thuyền. Lúc này bọn họ đã có trong tay bảy chiếc Kiếm thuyền bốn cánh, năm mươi tư chiếc hai cánh, đây cũng là thành quả của những lần giải cứu hơn chục tòa Linh đảo trên đường đi. Từ ngày rời đảo Phục Long tới nay đã được gần ba tháng, vừa đi vừa nghỉ đã trải qua hơn vạn dặm bôn ba, cuối cùng cũng tới được vùng biên giới Huyết Hồn Hải và Lạc Hải. Không chỉ có đội tàu được mở rộng, số lượng Linh Kiếm Sư trên Kiếm Mạch đã vượt quá một vạn, số lượng thường dân trong thuyền Long Kình cũng đã vượt qua trăm vạn. Tuy nhiên tới đây thì mật độ Hải tộc vô cùng dày đặc, cả trên mặt biển lẫn trên bầu trời đều bị đám Hải tộc chiếm cứ. Đội thuyền của hắn cho dù có sự bảo hộ của Kiếm trận Huyền Thiên Khảm Thủy Vạn Hóa thì cũng không có thể vô thanh vô tức vượt qua đám Hải tộc này. Tiến thoái đều không ổn, cả bọn bị hãm lại trên không trung.

Bọn họ đều hiểu rõ nơi đây đã tiếp cận với chiến trường rồi, nếu làm kinh động sẽ lập tức bị Hải tộc vây công, một khi yêu thú cấp bốn mà để mắt tới thì bọn họ chắc chắn bị tiêu diệt toàn bộ. Trên đường đi bọn họ cũng ba lần cảm nhận được yêu thú vượt trên cấp ba, tuy nhiên chỉ là cảm nhận được những chấn động của Yêu thức ở rất xa, chứ nếu trực diện đối mặt thì trăm phần trăm sẽ bị phát hiện. Cũng may là thuyền Long Kình sử dụng bộ Diễn Tinh Thần Cấm nguyên vẹn, chỉ với sự cảm ứng của Yêu thức thì yêu thú cấp bốn khó lòng nhìn thấu được cấm trận của thuyền Long Kình.

Ba tên yêu thú cấp bốn kia dường như đang truy tìm cái gì đó cụ thể, Yêu thức chỉ khẽ quét ngang qua rồi lại dời đi ngay, vậy mà cũng làm cho hàng ngàn hàng vạn trái tim kinh hoàng giật thót. Lưu Chấn Huyên và Mạc Vấn biết rõ ba tên đó muốn tìm kiếm cái gì, phạm phải tội bắt cóc công chúa của Giao Tộc đúng là to chuyện, cho dù là con gì hay người nào thì đều bị tộc Giao Nhân và Giao Long liệt vào danh sách giết ngay không cần hỏi.

Bảy chiếc Kiếm thuyền bốn cánh được chia làm hai tổ, ba chiếc có khả năng tấn công tốt hơn xếp thành một hình tam giác ở phía trước đội tàu tạo ra thế cơ giác. Bốn chiếc còn lại phụ trách bọc hậu ở phía sau, Kiếm thuyền hai cánh thì cứ ba chiếc xếp vào một tổ cùng vây quanh thuyền Long Kình ở giữa, giống như những phần mở rộng của thuyền lớn. Kiếm trận phòng hộ của thuyền Long Kình bảo bọc cho toàn đội. Như vậy toàn bộ đội hình tạo thành một hàng ngũ hình mũi khoan, nhọn ở hai đầu và phình to ở khúc giữa.

Sáu mươi hai chiếc Kiếm thuyền cùng tăng tốc hết cỡ, hướng thẳng về phía Nam…

**** Lời bình: Giết Giao Long, rời Phục Long tới vùng biên ải. Trên chiến trường, Lưu và Mạc quyết chí lập công !