Chương 136: Không đề

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*áo mãng bào: lễ phục của quan lại

Phàn Thành, trong một góc sân nào đó.

Lạc Tâm bỗng ngẩng đầu nhìn lên đám mây màu máu đang bao phủ toàn bộ Phan Thành, đôi mắt hiện ra vẻ sợ hãi: “Xích Huyết Ma Vân, đây là dấu hiệu của Lục Ma Đạo! Sao lại có người tiến vào Lục Ma Đạo ở nơi này cơ chứ ?

Ngay sau đó xuất hiện một nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn, một lần nữa Lạc Tâm lại biến sắc: “Vậy mà người này lại dùng thần hồn làm vật dẫn, đã hoàn toàn hóa ma rồi !”

Lạc Tâm bỗng ngồi bật dậy, thân thể bà đã biến thành một tia sáng bắn ra bên ngoài, mà cùng lúc ở bên ngoài đã có vài tia sáng phóng lên từ trong những góc sân nhỏ, đây đúng là các vị trưởng lão Kiếm Cương đã từng ở trong hạp cốc của Dục Kiếm môn.

“Đại trưởng lão!”

“Không biết là vị cao nhân thần bí nào tiến hành đột phá ở nơi này, hơn nữa lại là Lục Ma Đạo cực kỳ hiếm thấy !”

“Hắn đã ma hóa thần hồn của mình rồi ! Phải ngăn cản hắn, nếu chờ hóa ma thành công thì hắn sẽ biến thành một Ma đầu khát máu mất ! Chỉ sợ hắn sẽ giết sạch mọi người trong Phàn Thành !”

Các vị trưởng lão Kiếm Cương cùng lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng, ma kiếm đạo cảnh có ba cảnh giới, nhập ma, hóa ma, phá ma, trong đó nhập ma là dễ dàng nhất, chỉ cần tu vi đạt tới Kiếm Mạch kỳ là có thể lĩnh ngộ. Nhưng cảnh giới hóa ma lại khó khăn hơn trăm ngàn lần, toàn bộ Dục Kiếm môn đến nay chỉ có hai người hóa ma thành công, theo thứ tự là Đại trưởng lão Lạc Tâm và chưởng giáo Dịch Nhu. Nhưng hai người hóa ma cũng chỉ dùng Linh kiếm làm vật dẫn, chuyển ma tính vào Kiếm Linh, chỉ giữ lại duy nhất tâm ma. Nhưng hôm nay vị này lại dùng thần hồn của bản thân làm vật dẫn, hoàn toàn ma hóa chính bản thân mình, đây không phải người khống chế ma, mà là ma khống chế người! Một khi người này hóa ma thành công, sẽ thành một người điên bị ma tính chi phối, chỉ biết giết chóc!

“Đi thôi !”

Lạc Tâm ngự kiếm phóng thẳng tới trung tâm đám mây máu, mấy vị Kiếm Cương trưởng lão khác cũng vội vàng đuổi theo.

Đông Thành, quá trình biến hóa của Mạc Vấn đã gần kết thúc, đam mây mầu máu tươi ngưng tụ trên bầu trời đã dần dần tan biến, sát khí màu máu ngoài thân Mạc Vấn đã cô đọng thành thực thể, nó như ngọn lửa đang cháy bùng lên tỏa ra ba thước bên ngoài, giờ đây màu máu tươi đã bao phủ lấy đôi mắt của hắn.

“Mạc Vấn!”

Một tiếng kêu lo lắng từ phía xa truyền đến, Nguyệt Ảnh đã xuất hiện trên đường phố . Nàng không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy Mạc Vấn đang đứng trong ngọn lửa, đau lòng hét lên không ngừng : “Mạc Vấn! Văn Mặc! Ta là Nguyệt Ảnh đây !”

Mạc Vấn không đáp lại, dường như hắn không nghe thấy, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn lên mấy trăm danh kiếm sĩ trên đường phố, miệng gầm gừ thứ âm thanh không phải của con người.

“Các ngươi, đáng chết!”

Huyết quang trong đồng tử lóe lên, cơ thể mấy trăm Kiếm sĩ cùng một vài Linh Kiếm Sư đứng xung quanh rung lên, thần thái trong mắt hoàn toàn biến mất, lặng lẽ ngã rạp xuống đất.

Trên tầng thứ năm của tòa nhà trước đây là Danh Kiếm lâu, hai tên trung niên đã từng la ăn mặc lỗng lẫy trông thấy những kiếm sĩ nằm la liệt dưới mặt đât như lúa mạch bị cắt thì vô cùng hoảng sợ.

“Đi! Đi mau!”

Hai gã quý tộc hằng ngày ăn sung mặc sướng này đâu còn để ý tới mặt mũi nữa, liền lăn qua mấy tên Tam giai Linh Kiếm Sư đang đứng túm tụm rồi chạy xuống tầng dưới. Nhưng hai người này vừa mới từ chạy từ tầng năm xuống tầng bốn, một người toàn thân bao phủ bởi ngọn lửa đỏ tươi màu máu đã xuất hiện trước mắt chúng.

“Ah!”

Trong đó tên quý tộc trung niên mặc áo mãng bào* màu vàng bị dọa đến ngồi bệt xuống bậc thang, lớn tiếng la hét : “Lên! Xông lên hết cho ta ! Giết hắn đi!”
*áo mãng bào: lễ phục của quan lại

Vài tên hộ vệ Linh Kiếm Sư tam giai kia đành phải hướng lao tới tên ác ma kia, nhưng bọn chúng vừa mới bước được một bước, cơ thể đã khựng lại, không kịp kêu lên tiếng nào rồi ngã xuống đất, đã hoàn toàn đứt hơi mà chết.

“Hoàng tộc, đáng chết!”

Mạc Vấn một bước liền xuất hiện trước mặt tên quý tộc mặc áo mãng bào màu vàng kia, hai tay bắt chặt lấy hai bả vai y rồi dùng sức mà xé, lấy đi tính mạng của y, máu huyết sền sền cùng nội tạng rơi vãi lên đầy đầu tên quý tộc mặc áo gấm còn lại.

“Ah!” Tên quý tộc trung niên kia kêu thảm một tiếng, chớp mắt đã hôn mê bất tỉnh, mùi khai của nước tiểu từ dưới háng thoang thoảng bốc lên.

Không để ý đến tên quý tộc trung niên kia, Mạc Vấn một lần nữa ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng đầy thê lương, cả người hóa thành một quả cầu lửa bay ra khỏi quá rượu lao tới phía xa, qua giây lát đã biến mất ở cuối chân trời. Tốc độ cực nhanh so với Linh Kiếm Sư kiếm cương kỳ ngự kiếm còn nhanh hơn một bậc!

“Mạc Vấn!”

Nguyệt Ảnh vội vàng kêu lên một tiếng, nàng đang định xuất ra Linh kiếm muốn đuổi theo thì đã có vài người từ không trung hạ xuống chặn đường.

“Nguyệt Nhi, không nên.” Từ trong kiếm quang hiện ra thân hình của Lạc Tâm.

“Đại trưởng lão! Đó là Mạc Vấn!” Nguyệt Ảnh vội la lên.

“Ta biết rồi.” Lạc Tâm nhìn qua những thi thể nằm đầy trên đường thì sắc mặt vô cùng ngưng trọng: “Vậy mà linh hồn đêu đã bị tiêu diệt, đây không giống với thủ đoạn bình thường của người đã hóa ma.”

“Hắn không hề giết chóc bừa bãi, hình như là đều có mục đích rõ ràng, quái lạ, người đã hóa ma hoàn toàn không lẽ lại hành động như vậy sao .” Tam trưởng lão Từ Huệ nói.

“Giờ điều ta muốn biết chính là hắn làm cách nào mà hóa ma được, dường như hắn chưa hề tu luyện qua ma kiếm đạo, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ nhập ma, giờ lại có thể trực tiếp hóa ma, đây có thể là một loại biến hóa hiếm thấy nhất của Lục Ma Đạo !” Một vị trưởng lão khác nói.

“Căn bản điều này không phù hợp với lẽ thường, một thiếu niên mới mười tám mười chín tuổi sao có thể mang sát nghiệp nặng đến như vậy ? Sát khí ngập trời kia khiến ta có cảm giác da đầu mình cũng muốn run lên.” Một vị trưởng lão nói rồi rùng mình một cái.

“Thiếu niên này, ta càng ngày càng không nhìn thấu hắn rồi.” Từ Huệ lắc đầu nhìn về phía Nguyệt Ảnh: “Nguyệt Nhi, ngươi biết chuyện gì đã xảy ra không ?”

Nguyệt Ảnh cắn chặt môi nói: “Mạc Vấn vốn là Thiếu trang chủ của Chú Kiếm Sơn trang ở Giang Châu.”

“Chú Kiếm Sơn Trang?” Một gã trưởng lão nói: “Ta biết rõ gia tộc ở thế tục này, có điều một tháng trước bị triều đình nước Triệu đột nhiên tuyên bố phản quốc do thông đồng với địch, vây quét truy nã trên toàn quốc, ta cũng không để ý tới việc này, hiện giờ xem ra sự việc có chút không đơn giản.”

“Việc này để sau hãy nói.” Lạc Tâm bỗng nhiên chặn lời các trưởng lão: ” “Tam trưởng lão, ba ngày sau ngươi dẫn theo môn hạ đệ tử đi về Vân Châu cùng chưởng giáo tụ hợp.”

“Đại trưởng lão, vậy thì ngài làm gì ?” Từ Huệ nghi ngờ nói.

Lạc Tâm nhìn thoáng qua phương hướng Mạc Vấn biến mất: “Ta đuổi theo Mạc Vấn, lúc này hắn không nhà không cửa, chỉ có chúng ta là có khả năng giúp đỡ hắn.”

Ánh mắt mấy tên trưởng lão này sáng bừng lên , ý của Lạc Tâm bọn họ đều đã hiểu, tuy không khỏi có chút nghi ngờ bà nhân lúc cháy nhà đi hôi của, nhưng dưới tình huống này mà nói thì đó cũng là sự lựa chọn tốt nhất cho Mạc Vấn.

Nguyệt Ảnh thần sắc cũng kích động, nàng cố giấu niềm vui sướng trong nội tâm nói: “Đa tạ Đại trưởng lão.”

Lạc Tâm nhìn nàng một cái đầy yêu thương: “Yên tâm đi, ta sẽ đưa hắn an toàn trở về.”

Lạc Tâm không chần chừ nữa, trực tiếp ngự kiếm biến thành một đạo cầu vồng bay về phía chân trời, không lâu sau đã biến mất ở chân trời.

“Chúng ta cũng trở về đi chuẩn bị thôi.” Từ Huệ hạ lệnh.

Từng người trong đoàn ngự kiếm rời đi, đoạn đường mộit lần nữa trở lại sự yên tĩnh, mấy trăm cỗ thi thể nằm ngổn ngang trên đường tạo thành một vòng tròn quỷ dị.

Một người từ đống đổ nát của chiếc lều gỗ đứng dậy, nhìn qua kiếm quang mờ nhạt đang dần biến mất, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định: “Chờ xem, ta cũng sẽ trở thành một thành viên trong các ngươi!”