Chương 143: Hồi phục

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Đây là….Phong ấn…”

Mạc Vấn thử dùng tâm thần tiếp xúc với nó một chút, những sợi tơ màu xanh khẽ rung lên rồi sau đó đẩy tinh thần của hắn trở về.

Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Mạc Vấn lại đưa tinh thần tìm kiếm trong Mệnh Nguyên. Mệnh Nguyên lực màu bạc từng giọt chảy ra không ngừng từ trong Mệnh Tuyền. Trong toàn bộ Mệnh Nguyên tràn ngập Mệnh Nguyên lực màu trắng sền sệt, hết sức mạnh mẽ.

Trong lòng Mạc Vấn biết rõ, Mệnh Nguyên lực của hắn cuối cùng đã đột phá chướng ngại tầng thứ chín mà tiến vào một cảnh giới mới. Cảnh giới này không phải là Kiếm Mạch nhưng lại có cùng cấp độ với Kiếm Mạch. Không biết nếu như so sánh với Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch kỳ thì ai mạnh ai yếu đây ?

Sau khi xác định lại sức mạnh của bản thân, Mạc Vấn bắt đầu chữa trị thân thể của mình.

Thân thể của hắn có thể hình dung là không thể dùng được nữa. Chưa nói đến cánh tay trái bị cắt đứt, toàn bộ thân thể hắn ngoại trừ tám mạch máu chính và mười hai đường kinh mạch vẫn còn vận hành bình thường thì những kinh mạch nhỏ khác trên khắp cơ thể đều bị phá thành từng mảnh nhỏ. Mà máu thịt và gân cốt lại cùng hòa chung một chỗ che kín những nội thương rất nhỏ. Cơ thể hắn giờ đây giống như là một bộ quần áo được ghép lại từ vô số những mảnh vải rách nát. Nhưng Mạc Vấn hết lần này đến lần khác vẫn cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ từ trong khối thân thể này. Gần như mỗi một khối máu thịt đều ẩn chứa linh lực hết sức nồng đậm. Chỉ tiếc là vì những vết thương chồng chất kia lại làm cho hắn không thể điều khiển những luồng linh lực này theo ý mình. Mà ngay cả Mệnh Nguyên lực trong Mệnh Nguyên cũng chỉ có thể quanh quẩn bên trong đan điền không cách nào tiến ra thêm một bước nữa.

Thân thể hắn bị tàn phá đến trạng thái mà những phương pháp trị thương thông thường không còn một chút tác dụng nào nữa. Chỉ có thể một lần nữa tạo hình lại, mà trong thiên hạ người dám làm cái việc điên cuồng như thế cũng chỉ có mỗi mình hắn rồi.

Bước đầu tiên khi tạo lại thân thể là chữa trị kinh mạch bị tổn thương, sau đó dẫn Mệnh Nguyên lực tới mỗi nơi hẻo lánh khắp thân thể.

Thời gian A Tú rời đi cũng không bao lâu, ước chừng khoảng một canh giờ sau nàng đã về lại ngôi nhà gỗ. Chỉ là lúc này trên mặt nàng tràn đầy vẻ mất mát. Nàng đi đến trước giường Mạc Vấn, vẻ mặt đưa đám như đứa trẻ làm sai chuyện, nói: “Sư huynh, thật xin xin lỗi. Ta đã đến chậm, sư tỷ Tiểu Nguyệt đã tiến vào động Minh Hoa bế quan rồi.”

Mạc Vấn không nói gì. Mà chính xác hơn là hắn không rảnh rỗi để nói chuyện. Hắn đang mở lại từng mạch máu rất nhỏ trên tay phải. Thân thể con người có bao nhiêu mạch máu? Không có người nào có thể biết rõ, nhưng chắc chắn so với bộ lông trên người không hề ít hơn. Mạc Vấn chữa trị không dưới trăm đầu mạch máu thật nhỏ cũng chỉ đem đả thông hết toàn bộ kinh mạch trên năm ngón tay.

“Sư huynh! Ngươi tại sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Có cảm thấy ở đâu đó không thoải mái hay không? Ngài đừng hù dọa ta được không!

A Tú kinh hô một tiếng, hoảng loạn đi tìm khăn mặt lau mồ hôi trên bộ mặt xấu xí của sư huynh. Không có chút cảm giác buồn nôn nào vì những vết sẹo dữ tợn trên bộ mặt của hắn.

“Không cần lau nữa, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”

Hai mắt Mạc Vấn mở ra, yếu ớt nói.

A Tú lắc đầu: “Như vậy sao được? Toàn thân ngươi vừa mới đổ mồ hôi. Hơn nữa hôm nay ngài còn chưa đi ngâm trong dược thủy. Bây giờ dược thủy đã nguội, ngài chờ một lát để ta đi đun lại lần nữa cho nóng.”

“Không cần đâu.” Mạc Vấn nghiêng đầu nhìn thoáng qua thùng tắm lớn trong phòng: “Việc này ta có thể tự làm được, ngươi đi ra ngoài đi.”

A Tú cũng không hề rời đi: “Sư huynh, bây giờ ngài vừa mới tỉnh lại. Thân thể còn chưa hồi phục bao nhiêu, hay là để ta giúp ngươi đi.”

Mạc Vấn tự đánh giá lại cơ thể của mình. Mỗi cái nhấc tay cũng cảm thấy khó khăn, đúng là hắn không có sức để hoàn thành những hành động khó khăn khi bò qua thùng tắm cao như thế. Vì vậy lập tức nhắm mắt lại.

A Tú nhẹ nhàng nở một nụ cười, rất thành thạo tháo dây lưng cởi áo cho Mạc Vấn. Sau cùng chỉ chừa lại mỗi cái quần nhỏ. Tiếp theo dắt tay Mạc Vấn đi đến gần thùng gỗ rồi đỡ hắn xuống nước.

Chất lỏng lạnh buốt kích thích mỗi thớ da thịt, Mạc Vấn cảm giác tinh thần hơi chấn động nhẹ. Không lâu sau, cảm giác ngứa ngáy râm ran lan ra toàn bộ cơ thể, dường như có vô số con kiến đang chui vào trong cơ thể hắn. Đó là dược lực bên trong dược thủy thẩm thấu vào bên trong.

Thì ra linh lực bên trong cơ thể đến từ thứ nước thuốc này. Mạc Vấn dứt khoát nhắm mắt hưởng thụ cảm giác tuyệt diệu mà hắn chưa từng được trải qua ấy

“Sư huynh, ta giúp ngươi lau người nhé, như vậy cũng có tác dụng trợ giúp hấp thu dược lực.”

A Tú cũng dần dần to gan, xem ra vị sư huynh này cũng không hung ác như vẻ bên ngoài.

“Ngài không cần phải ngại đâu. Ba năm nay đều là ta chăm sóc ngài. Toàn thân ngài từ trên xuống dưới chỗ nào mà ta chưa từng thấy qua?!” A Tú che miệng khẽ cười. Chỉ là có câu nói quan trọng hơn nàng chưa nói, đó là những vết thương đáng sợ trên người Mạc Vấn đúng là làm cho người ta có chút ác cảm. Đến ngay cả nàng mỗi lần tắm cho Mạc Vấn đều tự thôi miên mình, đem Mạc Vấn trở thành một người gỗ đặc biệt.

Mạc Vấn vẫn im lặng nhắm mắt, mặc cho A Tú chăm sóc thân thể mình.

Không biết có phải vì A Tú quanh năm không có người nào nói chuyện, mà một khi đã nói thì giống như chẻ tre cứ ríu rít không ngừng. Giọng nói dễ nghe của nàng cứ thế vang đều đặn bên tai, làm cho người ta không hề sinh ra cảm giác chán ghét.

“Sư huynh, vết thương trên người của ngài là do đâu mà có vậy ? Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy sư huynh thì hoảng sợ vô cùng. Bị thương nặng như vậy mà vẫn không chết. Oa, xin lỗi sư huynh. Ta không phải ám ngài chết đi, chỉ là ta thấy quá kỳ quái mà thôi. Không, đúng là quá kinh ngạc. Ah, vẫn không phải…”

“Sư huynh, ngài là đạo lữ của sư tỷ Tiểu Nguyệt sao? Sư tỷ Tiểu Nguyệt đối xử với ngài đúng là rất tốt. Vì để ngài ở lại trong Kiếm Tông chữa trị thương thế mà đã trở mặt cùng mấy vị trưởng lão. Ngọn núi Tiểu Sơn này cũng là nàng bỏ qua cơ hội lựa chọn động phủ của Đệ tử Nội môn đổi lấy đấy.”

Hai mắt Mạc Vấn đột nhiên mở ra: “Tiểu Nguyệt có phải là Thu Nguyệt Ảnh không?”

“Đúng thế, tên đầy đủ của sư tỷ Tiểu Nguyệt là Thu Nguyệt Ảnh.” A Tú kỳ quái trả lời.

“Ta có thể gặp nàng không?”

Khuôn mặt A Tú trở nên đau khổ, ủ rũ nói: “Sư tỷ Tiểu Nguyệt vừa mới bế tử quan trước lúc ngài tỉnh lại. Lúc ta đến nơi thì đã chậm mất rồi.”

“Lúc nào thì nàng có thể đi ra?”

“Ta cũng không biết. Sư tỷ nói nàng cũng không biết đến lúc nào thì có thể đi ra.”

“Đại trưởng lão Lạc Tâm ở đâu?”

“Ngài nói trưởng lão Lạc Tâm sao? Nhưng mà bà cũng không phải là Đại trưởng lão gì đâu. bà xếp hạng thứ tư trong số trưởng lão nội môn của Linh Dục Kiếm Tông chúng ta. Ngài sẽ không gặp được đâu. Nghe nói rằng một năm trước bà đã bế quan đột phá Kiếm Nguyên. Đến nay còn chưa có xuất quan.”

Mạc Vấn nhắm mắt lại, không muốn nói thêm cái gì nữa.

Khi dược thủy hết tác dụng cũng là sau nửa canh giờ. Một lần nữa ngồi vào giường, Mạc Vấn đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi gọi là A Tú phải không? Có biết đồ dùng cá nhân của ta để ở đâu không?”

“Ở ngay tại tủ gỗ đầu giường thôi. Sư huynh ngài chờ một lát, ta đi lấy lại đây.”

A Tú mở tủ quần áo đầu giường ra tìm kiếm một lúc, sau đó lấy ra một cái túi vải hình tròn.

“Sư huynh, tất cả đều ở bên trong này. Ngài có muốn ta mở giúp hay không?”

Mạc Vấn chằm chằm nhìn túi vải hình tròn, gật mạnh đầu một cái.

Túi vải được mở ra, một cái quyển trục và một Kiếm túi màu đen lẳng lặng nằm trong đó.

“Sư huynh, có phải là những vật này không? Sẽ không thiếu cái gì chứ?

“A Tú, ngươi đi ra ngoài trước đi. ta muốn nghỉ ngơi một lúc.”

A Tú có chút do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy ngài hãy nghỉ ngơi cho thật tốt. Đến lúc ăn cơm tối ta lại đến gọi ngươi dậy.”

Rất nhanh ngôi nhà gỗ chỉ còn lại một mình Mạc Vấn. Hắn nhìn chằm chằm thật lâu vào cái quyển trục kia.

“Tại sao lại cứu ta?”

“Ngươi cuối cùng cũng sống sót rồi. Xem ra một phen công sức của ta đã không uổng phí.”

Một luồng sáng hình người bay ra từ trong kiếm đồ, Lam vẫn trả lời ôn hòa như vậy.

“Ta hôm mê đã bao lâu rồi?”

“Ba năm, chính xác mà nói là ba năm năm tháng và hai mươi tư ngày.”

“Ba năm trời ư?” Trong ánh mắt Mạc Vấn hiện lên một tia ngẩn ngơ. Cuối cùng nhìn Lam nói: “Ước định đó của chúng ta cũng là ba năm.”

“Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì. Ta tạm thời sống ở đây cũng chỉ vì tạm thời không có nơi nào để đi thôi. Ở đây có một linh mạch Tam giai trung phẩm, linh khí cực kỳ nồng đậm, vừa lúc trợ giúp ta khôi phục.”

Mạc Vấn nhìn nàng một cái: “Có thể nói cho ta biết chuyện diễn ra trong ba năm nay không?”

“Nếu như ngươi muốn nghe.”

“Nói đi.”

Thời gian ba năm không ngắn, nhưng đối với một người tàn tật không thể tự làm sinh hoạt cá nhân mà nói thì cuốc sống của hắn cũng không có điều gì mới mẻ. Lam biết rõ ràng Mạc Vấn muốn nghe cái gì, cho nên trước sau giảng giải cũng không quá một canh giờ.

Ba năm năm tháng hai mươi tư ngày trước, bên trong Tâm Kiếm môn trên Vô Trần Nhai. Mạc Vấn bị một luồng Kiếm Nguyên xuyên thủng đan điền, tuần hoàn Ngũ Hành bị cưỡng ép phá vỡ. Người bình thường hẳn là đã chết không thể nghi ngờ. Nhưng hắn có kiếm thể đặc thù, Mệnh Nguyên lực khổng lồ lại thêm sự bảo vệ hết sức của Lam. Cuối cùng lại để cho hắn sống sót một mạng từ trong không gian gió lốc. Nhưng chỉ là tạm thời sống sót mà thôi. Từ trạng thái bây giờ có thể tưởng tượng đến ba năm trước đây thương thế sẽ đáng sợ đến mức nào. Toàn lực bảo vệ Mạc Vấn ở trong không gian gió lốc nên Lam cũng đã lâm vào ngủ say vì tiêu hao hết tất cả linh lực vốn có.

Nếu như nghiêm khắc một chút mà nói thì luồng Kiếm Nguyên kia đã cứu Mạc Vấn. Nếu không phải nó mạnh mẽ phá vỡ tuần hoàn Ngũ Hành thì Mạc Vấn đúng là tro cốt cũng không còn.

Cuối cùng Đại trưởng lão Dục Kiếm môn đã mang Mạc Vấn vào trong Vô Trần Nhai. Về phần trước mắt bao nhiêu cao thủ Tâm Kiếm môn cứu thoát Mạc Vấn, đó là chuyện của Lạc Tâm. Về sau Dục Kiếm môn mang theo Mạc Vấn trọng thương sắp chết cùng rời khỏi nước Triệu, tiến vào Thượng tông Linh Dục Kiếm Tông trong Tử Vân Tinh các. Nơi Mạc Vấn dưỡng thương hôm nay chính là trên sơn môn của chủ tông Linh Dục Kiếm Tông ở Vân Vu Sơn trong Đế quốc Tử Vân.

Chỉ là khi sự trở về của của Dục Kiếm môn không hề được chào đón. Tất cả các ngọn núi trong phạm vi tông môn đều đã có người sở hữu. Tài nguyên của tông môn nhiều như vậy nhưng thêm một người thì nhận được sẽ ít đi một phần. Bởi vậy mà những người cũ ở Dục Kiếm môn bị người trong Linh Dục Kiếm Tông xa lánh. Ba năm trước chỉ riêng việc lưu lại người tàn phế này mà Dục Kiếm môn cũng đã phải chịu không biết bao nhiêu khó dễ. Cuối cùng Nguyệt Ảnh đã tranh đoạt cho hắn một cái danh nghạch đệ tử ký danh. Hơn nữa còn dùng một lần cơ hội tuyển chọn động phủ đổi lấy ngọn núi Tiểu Nam vắng vẻ này làm nơi để hắn dưỡng thương.

Mạc Vấn không để cho A Tú đi tìm người quen cũ trong Dục Kiếm môn. Một là người quen chính thức của hắn không nhiều, hai là không muốn gây thêm phiền toái cho mọi người. Hơn nữa bây giờ đã qua hơn ba năm, hắn cũng không thể nào cam đoan suy nghĩ trong lòng của những người quen trong Dục Kiếm môn về hắn sẽ không thay đổi. Hắn không muốn tự làm mình mất mặt.

Hôm nay khôi phục thân thể là quan trọng nhất. Ba năm là một khoảng thời gian dài để uổng phí…

Mạc Vấn mất trọn vẹn bảy ngày để một lần nữa đả thông kinh mạch toàn thân. Khi kinh mạch được đả thông thì hắn cũng khôi phục năng lực hành động. Sau đó hắn bắt đầu tiến hành bước thứ hai để khôi phục thân thể, cũng là bước khắc nghiệt và đẫm máu nhất .

“A Tú, ăn xong bữa sáng ngươi ra canh chừng ở ngoài cửa. Cho dù nghe thấy âm thanh gì cũng không được tiến vào, cũng không cho bất cứ ai quấy rầy ta.” Mạc Vấn nghiêm túc nói với A Tú.

A Tú thấy giọng nói nghiêm khắc của Mạc Vấn cũng không dám hỏi nhiều, cái đầu nhỏ vội vàng gật xuống.

Chờ sau khi A Tú thu dọn bát đũa rồi đi ra ngoài thì trong phòng một lần nữa chỉ còn một mình Mạc Vấn.

Khuôn mặt đầy sẹo của Mạc Vấn không chút biểu cảm, nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lùng cứng rắn như Huyền Băng.

Bồng! Toàn bộ cánh tay Mạc Vấn nát nhừ trong đống máu thịt đỏ tươi, trong đó thấp thoáng hiện ra xương tay trắng bệch.