Chương 112: Trọng thưởng

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tất cả mọi người nghe đây! Với tư cách thượng tông trong Tử Vân Tinh Các, ta ra lệnh cho các ngươi. Giết bọn chúng! Giết sạch bọn chúng!”

Chu Khánh Thư giận dữ hét to. Nhưng số ít đệ tử của các đại kiếm môn thường ngày vẫn nói gì nghe nấy, giờ này lại như một lũ điếc, đứng yên không chịu nhúc nhích. Trong đó, chỉ có đệ tử của Tâm Kiếm môn xuất hiện một chút xôn xao, nhưng thấy Viên Thu Nguyệt không có bất cứ hành động gì nên cũng vội vã im ắng trở lại.

“Thật là nực cười, ngươi thật sự nghĩ rằng bọn ta là nô tài của ngươi hay sao?” Một giọng nói châm chọc vang lên, chính là Hoa Thiên Phong của Quang Kiếm môn – nước Yên.

Chu Khánh Thư quắc mắt nhìn về phía Hoa Thiên Phong, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Do được nuông chiều từ nhỏ nên y có chút hống hách, ngang tàng. Nhưng y không phải là kẻ ngu. Chỉ là, trước giờ mọi người luôn nghe lệnh của y, nay từ đâu lòi ra một kẻ tính cách ngổ ngược, mặt mày vênh váo không chịu nghe lời. Tình huống này khiến y phải bắt đầu suy nghĩ một ít vấn đề mà thường ngày y vẫn lười chẳng thèm nghĩ.

Yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, Chu Khánh Thư cười lạnh một tiếng rồi nói: “Bây giờ, ta lấy danh nghĩa Vô Vi Kiếm Tông ban phát nhiệm vụ, tiêu diệt bọn chúng! Bất cứ ai giết được một tên Kiếm Mạch Trung Kỳ, phần thưởng là một lọ nhất giai thượng phẩm linh đan và ba viên nhất giai linh thạch; giết được một tên Kiếm Mạch Hậu Kỳ, phần thưởng là một lọ nhất giai cực phẩm linh đan và năm viên nhất giai linh thạch; giết được một tên Kiếm Mạch Viên Mãn, phần thưởng là một lọ nhị giai hạ phẩm linh đan và một viên nhị giai linh thạch! Còn nữa, trong khi chiến đấu, các ngươi đoạt được thứ gì thì đó đều là của các ngươi!”

Lời nói vừa ra, mọi người ngay lập tức hít phải một luồng khí lạnh. Trước mắt có tổng cộng mười bốn người, nếu thực sự đúng như lời Chu Khánh Thư nói, đó tuyết đối là một khoản lợi nhuận kếch xù, bằng cả một phần trăm tài sản của những gã nhất lưu kiếm môn ở đây.

Quan trọng hơn vẫn là câu nói cuối, bất cứ gì đoạt được khi chiến đấu đều được giữ lại không cần nộp lên! Có thể làm chúng nhân của Dục Kiếm Môn tu vị tăng lên một cấp, chỉ sợ không ai có thể cưỡng được sức hấp dẫn của loại linh đan đó!

Treo thưởng lớn ắt có kẻ gan to, hơn nữa với mức trọng thưởng thế kia, sợ là không có kẻ nào có thể cự tuyệt món được lợi lớn như thế! Kiếm nang đeo bên hông một gã Kiếm Mạch Viên Mãn – Linh Kiếm sư lóe sáng, linh kiếm phát ra âm thanh khe khẽ rồi xuất hiện trong lòng bàn tay y: “Các vị đạo hữu Dục Kiếm Môn, tình thế ép buộc, xin đắc tội!” (cái thằng giả nhân nghĩa nên mình bịa thêm 1 tí xíu)

Bọn đệ tử đồng môn phía sau y cũng lao lên theo, rối rít rút linh kiếm ra khỏi vỏ.

Có một kẻ phát động, lập tức đưa tới thêm nhiều kẻ hưởng ứng.

“ Ly Thu Thủy, ở dưới suối vàng cũng đừng trách lão tử, ai kêu các ngươi đắc tội với thượng tông Chu thiếu gia.”

Trong đám người phía sau, Hoa Thiên Phong nhỏ giọng hỏi: “Đại sư huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nhìn thoáng qua cảnh kích động của đông đảo linh kiếm sư, Trương Thiên Dương thở dài nói: “Tình thế đã không thể khống chế được nữa, Dục Kiếm Môn lần này chạy trời không khỏi nắng rồi, nhưng dã thú bị dồn vào đường cùng là nguy hiểm nhất, nói với mọi người, phần thưởng là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là … giữ được cái mạng.”

Bên ngoài, ở một nơi hẻo lánh cách đó không xa, hơn mười linh kiếm sư cũng đang tiến hành hội ý để đưa ra lựa chọn mang tính quyết định đến vận mệnh của họ.

“Làm thế nào bây giờ? Đợi cho bọn chúng giết hết người của Dục Kiếm Môn, sau đó chỉ sợ cũng là lúc đến phiên chúng ta, ta không tin bọn chúng sẽ để yên cho chúng ta bỏ đi.”Giọng nói buồn bực của một gã tán tu Kiếm Mạch Hậu Kỳ – Linh Kiếm sư.

Phần đông linh kiếm sư cũng cúi đầu không lên tiếng. Vị Kiếm Mạch Hậu Kỳ – Linh Kiếm sư kia tức giận nói: “Chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn chờ chết à?”

Một tên Kiếm Mạch Trung Kỳ – Linh Kiếm sư rốt cuộc cũng làu bàu lên tiếng: “Không chờ chết còn có thể làm gì? Trong mười mấy người chúng ta chỉ có hai gã Kiếm Mạch Hậu Kỳ, những người khác cũng chỉ là Kiếm Mạch Trung Kỳ, hơn nữa hầu hết đều đã bị thương, bọn họ muốn giết chúng ta thật quá dễ dàng.”

“Cho dù có chết cũng không thể ngồi chờ chết thế này!” Một tên Kiếm Mạch Trung Kỳ – Linh Kiếm sư cắn răng nói.

“Vị kiếm hữu này nói rất đúng, chết thế nào cũng là chết, không bằng liều một lần, dẫu có chết cũng là chết một cách oanh oanh liệt liệt.”

“Vậy chúng ta hợp tác chạy trốn như thế nào?”

Tên Kiếm Mạch Hậu Kỳ – Linh Kiếm sư đưa ra lời đề nghị quét ánh mắt qua mọi người một lần rồi nói: “Đợi lát nữa khi bọn chúng đánh nhau, chắc chắn là sẽ không rảnh để ý đến chúng ta, lúc đó mọi người tản ra phá vòng vậy, khi đó có thoát được hay không đành phó mặc cho ông trời vậy.”

Hơn mười linh kiếm sư lặng thinh gật đầu, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ!

“Nhị đệ, tam muội, khi bắt đầu động thủ, chúng ta đột phá”

“Vậy chúng ta hợp tác chạy trốn như thế nào?”

Tên Kiếm Mạch Hậu Kỳ – Linh Kiếm sư đưa ra lời đề nghị quét ánh mắt qua mọi người một lần rồi nói: “Đợi lát nữa khi bọn chúng đánh nhau, chắc chắn là sẽ không rảnh để ý đến chúng ta, lúc đó mọi người tản ra phá vòng vậy, khi đó có thoát được hay không đành phó mặc cho ông trời vậy.”

Hơn mười linh kiếm sư lặng thinh gật đầu, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ!

“Nhị đệ, tam muội, khi bắt đầu động thủ, chúng ta đột phá bởi thế, tỷ lệ chạy thoát theo hướng đó cũng cao hơn nơi khác một ít.”

Xung đột vẫn không thể tránh khỏi, không biết bên nào xuất kiếm trước, chỉ thấy kiếm quang màu ngọc xé rách bầu trời xám xịt, Phương Viên Thiên trong sương mù chết chóc màu tro cũng bị kiếm quang sắc bén cuốn lấy, hơn năm mươi linh kiếm loạn chiến kịch liệt một chỗ.

Bên phe Dục Kiếm Môn, hai người vừa thăng cấp Kiếm Mạch Viên Mãn đều bị một gã Kiếm Mạch Viên Mãn chặn đánh, trong thời gian ngắn cũng khó phân thắng thua. Đại đệ tử Tâm Kiếm Môn Ly Thu Thủy đối chiến cùng đại đệ tử Dục Kiếm Môn Viên Thu Nguyệt. Trong đời đệ tử thứ ba, hai người luôn coi nhau là kẻ địch. Tu vị ngang nhau, đều là Kiếm Mạch Viên Mãn, kiếm quyết bí truyền của hai môn phái được hai người phát huy đến mức tận cùng, nhưng do quá hiểu biết về võ học của nhau, nên vẫn ở thế bất phân thắng bại.

Phía khác, dù mới thăng cấp Kiếm Mạch Viên Mãn nhưng ko ai dám xem thường Âu Dương Lâm, gã bị Mộc Dịch Hiên cùng Vạn Trong Nhất liên thủ đối phó. Chiến đấu của mấy người hết sức kỳ quặc, Mộc Dịch Hiên cùng Vạn Trọng Nhất thì lúc trái, lúc phải không ngừng di chuyển vây lấy Âu Dương Lâm, không dám tùy tiện áp sát. Còn Âu Dương Lâm lạnh lùng cầm kiếm đứng giữa sân, không ngừng chú ý quan sát hai người.

Bên kia, mười mấy tên Kiếm Mạch Trung Kỳ, Hậu Kỳ cùng một chỗ chém giết hỗn loạn, dù phần lớn là Kiếm Mạch Hậu kỳ nhưng do phe Dục Kiếm Môn nhân số ít hơn nên rơi vào tình huống khá xấu. số lượng đệ tử của các đại kiếm môn khác vây công họ gần gấp bốn lần.

Chu Khánh Thư đưa mắt quan sát toàn cục, khẽ nhếch môi cười lạnh, tình thế giờ này đã quá rõ ràng, thất bại của Dục Kiếm Môn chỉ còn là vấn đề thời gian. Chuyển ánh mắt sang một một góc khác của chiến trường, nơi hai nữ tử đang giằng co.

“Tịch Vân, ngươi vẫn chưa xuất giá à, sư tôn ngươi thật là thương ngươi, gả ngươi cho tận hai người.” Nguyệt Ảnh mặt đầy vẻ trào phúng. “Tỷ tỷ, cần gì chế giễu Tịch Vân, trong lòng Tịch Vân chỉ có kiếm đạo, nhưng thứ khác chỉ như gió thoảng mây bay.”

“Ha ha, gió thoảng mây bay? Chu Khánh Thư mà biết hắn trong mắt ngươi chỉ như thế, không biết sẽ có suy nghĩ gì.” Nguyệt Ảnh không buông tha bất cứ cơ hội nào để diễu cợt.

Tịch Vân lắc nhẹ đầu, không tiếp tục dây dừa đề tài này nữa mà chỉ nói: “Tỷ tỷ, người đầu hàng đi, người không thoát được đâu.”

Nguyệt Ảnh cười lạnh: “Vậy thì chưa chắc!”

Vừa nói xong, thân ảnh Nguyệt Ảnh biến mất tại chỗ. Không hề hoảng hốt, Tịch Vân nhắm hai mắt, nhẹ nhàng bước sang trái một bước, linh kiếm trong tay tùy tiện đâm vào khoảng không bên cạnh. Tiếng binh khí va chạm vang lên, từ hư không bên cạnh Tịch Vân xuất hiện một thân ảnh, chính là Nguyệt Ảnh, người vừa biến mất.

Tịch Vân bình thản nói: “Tỷ tỷ quên muội luyện Minh Tâm kiếm quyết sao, Ma Ảnh Độn vô dụng đối với muội.”

Nguyệt Ảnh không để ý, chỉ hừ một tiếng: “Cảnh giới trong sáng trong Kiếm Tâm Thông Minh của ngươi có thể duy trì được bao lâu?”

Nói xong, thân hình hóa thành một cái bóng mờ nhạt rồi biến mất. Tịch Vân tiếp tục nhắm hai mắt, không ngừng di chuyển ngăn chặn NguyệtẢnh.

Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, hai người đã thay đổi vị trí hơn mười lần, trán Tịch Vân dần dần xuất hiện mồ hôi, mà Nguyệt Ảnh cũng không khá hơn, hành động cũng bắt đầu trì trệ, hai người đã mất khá nhiều sức nhưng vẫn kiên trì chống đỡ.

Sau khi Nguyệt Ảnh biến mất lần thứ mười lăm, Tịch Vân vẫn sử dụng cảnh giới trong sáng của kiếm tâm thông minh cảm ứng vị trí, vung kiếm ngăn cản, nhưng lần này linh kiếm lại đâm vào không khí, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

“Ma Ảnh Phân Hình!” Trong mắt Tịch Vân hiện lên một chút kinh ngạc.

Thân ảnh Nguyệt Ảnh đã xuất hiện cách đó mười trượng, hì hì cười một tiếng: “Đa tạ muội muội đã tiễn, tỷ tỷ cáo từ.”

Nguyệt Ảnh khẽ điểm chân, thân hình như làn khói xanh lướt khỏi chiến trường. Nhưng có một thân ảnh nhanh chóng lướt tới phía trước, ngăn cản đường đi của Nguyệt Ảnh.

“Muốn đi sao? Bản thiếu gia còn chưa cho phép người đi!”

Chu Khánh Thư nhìn chằm chằm NguyệtẢnh, ánh mắt sắc bén như muốn cắt nát cô gái xinh đẹp này. NguyệtẢnh mặt biến sắc nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường, nàng lạnh lùng

nhìn tên thiếu tông Vô Vi Tông ngăn cản đường đường đi của mình: “Người muốn gì?”

Chu Khánh Thư dùng lời lẽ của kẻ bề trên nói: “Bây giờ, ngươi cỡi hếty phục, quỳ xuống gọi ta ba tiếng’chủ nhân’, có lẽ ta sẽ suy nghĩtha mạng cho ngươi.”

“Ngu xuẩn.” NguyệtẢnh trực tiếp đáp lại hai chữ.

‘Tiện nhân!” Ánh mắt Chu Khánh Thư đầy lệ khí: “Yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng đâu!”

Nguyệt Ảnh tiếp tục thi triển Ma Ảnh Độn, hóa thành một cái bóng hư ảo rồi biến mất. Ánh mắt Chu Khánh Thư lộ nét giễu cợt, đưa tay xuất ra một đạo kiếm phù, sau đó cong ngón tay búng đi, kiếm phù hóa thành một đạo lưu quang bắn lên trời, sau đó tỏa ra một vùng ánh sáng trắng dịu nhẹ, bao phủ phạm vi không gian trăm trượng.

Cách đó mấy trượng, một thân ảnh màu đen, như nét mực trên giấy trắng hiện rõ trong bạch quang, chính là Nguyệt Ảnh vừa biến mất.

Chu Khánh Thư khẽ động thân, trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau Nguyệt Ảnh, hướng vai Nguyệt Ảnh chộp tới.

Nguyệt Ảnh căn môi, xoay người chém ra một kiếm.

Chu Khánh Thư hừ lạnh một tiếng, linh kiếm vọt ra khỏi kiếm nang, xuất ra một kiếm đánh nát kiếm quang của Nguyệt Ảnh. Tu vi Kiếm Mạch Hậu Kỳ của y giờ phút này được thể hiện ra, áp chế hoàn toàn Nguyệt Ảnh mới đạt Kiếm Mạch Trung Kỳ.

Kiếm quang của Chu Khánh Thư sau khi chém nát kiếm quang của Nguyệt Ảnh vẫn còn dư lực, chém xẹt qua vai của Nguyệt Ảnh để lại một đường máu.

Thân hình Nguyệt Ảnh lảo đảo đáp xuống, chỉ với chút trì hoãn này Chu Khánh Thư đã tới phía sau nàng, tay trái vung lên, ngón trỏ cùng ngón giữa chập lại điểm vào huyệt Kiên Tỉnh sau lưng Nguyệt Ảnh, kiếm khí tinh thuần ngay tức khắc xông vào cơ thể Nguyệt Ảnh, không hề cố kỵ khóa chặt kinh mạch nàng.

Nguyệt Ảnh hét lên một tiếng, thân thể đổ rạp về phía trước.