Chương 296: Kiếm Đan tiểu thành

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Diệt Sát Kiếm Đan lao ra khỏi cánh tay phải của Mạc Vấn rồi nhẹ nhàng uốn lượn như thể đang vui sướng nhảy nhót tự động xoay tròn. Bên trong Kiếm Đan tối màu ẩn hiện sáu luồng kiếm quang đen tuyền như cá sông tung tăng uốn lượn.

Mạc Vấn bắt đầu khởi động pháp môn ngưng luyện của Diệt Sát Ngưng Đan Quyết, lập tức sát khí bên trong kiếm phần điên cuồng bị hút vào trong Diệt Sát Kiếm Đan, tạo nên một cơn lốc xoáy lấy Mạc Vấn làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra bốn phía.

Thời gian trôi qua, cơn lốc này đã lan ra khắp cả kiếm phần. Từng Sát Linh cấp thấp trốn sâu trong màn sương mù sát khí đã bị kích động, đám Sát Linh này sau khi tiến vào phạm vi màn sương mù lập tức trốn kĩ như con thỏ bị giật mình. Sát Lục Kiếm Ý trên người Mạc Vấn tuy đã được thu liễm nhưng cũng không thể gạt nổi những sinh linh sống nhờ sát khí này. Lúc này, sát khí trong toàn bộ kiếm phần ầm ầm rung chuyển, chúng tụ tập về phía trung tâm, mà những Sát Linh kia một khi mất đi sát khí thì cũng chẳng khác nào mất đi nguồn sống, sớm muộn cũng sẽ như cá rời nước, sống chết chỉ còn là chuyện thời gian mà thôi.

Sát Linh dưới đủ loại hình dạng sợ hãi chạy trốn khắp kiếm phần, nơi này vốn dĩ cũng có vài Sát Linh cao cấp nhưng năm năm trước chúng đã bị Mạc Vấn một lưới thu gọn, hóa thành chất dinh dưỡng cho Nguyên linh. Những Sát Linh còn lại mạnh nhất cũng chỉ tương đương với cảnh giới Dưỡng Kiếm, ngay cả cơ thể cũng không thể hóa thành thực chất. Dưới áp lực sinh tồn, tất cả bọn chúng cũng không còn e ngại điều gì nữa mà chỉ điên cuồng chạy về hướng sát khí đang tụ tập.

Hai mắt Mạc Vấn chợt lóe kim quang, bổn mạng Nguyên linh màu vàng lập tức bay ra từ trong thức hải hóa thành một tia chớp vàng sậm tiến về nơi sâu nhất trong cơn lốc sát khí. Tiếp đó có vô số tiếng rít tinh thần tràn đầy hoảng sợ và không cam lòng vang lên, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.

Sau khi bổn mạng Nguyên linh quay lại, kiếm thể màu vàng càng ngưng thực hơn một chút, thể tích cũng tăng lên, xét theo cảnh giới thì đã hoàn toàn vững chắc ở Kiếm Cương trung kì.

Ba ngày sau, toàn bộ sát khí trong kiếm phần đã bị Diệt Sát Kiếm Đan nuốt lấy, nhưng cũng không rõ có phải vì sát khí nơi này quá ít hay không mà chỉ có thể tạo ra ba luồng Sát Lục kiếm khí, cộng thêm sáu luồng kiếm khí lúc đầu hợp thành chín luồng rồi đạt tới cấp độ tiểu Viên Mãn, từ Kiếm Cương sơ kì trực tiếp đạt tới Kiếm Cương trung kì.

Mạc Vấn tiếp tục tìm kiếm trong đầm lầy, không lâu sau đó hắn đã tìm thấy nơi cực sát thứ hai. Nơi đó xưa kia là một chiến trường, chỉ là diện tích chỉ bằng một phần ba chỗ lúc nãy. Mạc Vấn mất thêm một ngày để hấp thu toàn bộ sát khi ở đây, bên trong Diệt Sát Kiếm Đan cũng xuất hiện thêm một luồng Sát Lục kiếm khí. Khác biệt duy nhất là nơi này cũng có Sát Linh cao cấp tương đương với Kiếm Mạch kì, bổn mạng Nguyên linh của Mạc Vấn tất nhiên sẽ vui vẻ thu lấy nó, kiếm thức cũng tiến dần đến cảnh giới Kiếm Cương trung kì đỉnh phong.

Tiếp đó, Mạc Vấn không ngừng thăm những nơi cực sát ở bên ngoài phạm vi đầm lầy, đồng thời thu hết tất cả sát khí. Nửa tháng sau, Diệt Sát Kiếm Đan đã có thêm bảy luồng Sát Lục kiếm khí, chỉ có điều rất khó có thể ngưng tụ ra luồng Sát Lục thứ mười tám. Mạc Vấn liên tiếp hấp thu lượng sát khí gấp ba nhưng vẫn không đủ ngưng tụ Sát Lục thành hình, xem ra là vẫn còn thiếu chút gì đó. Chỉ có điều, sự tiến bộ của bổn mạng Nguyên linh lại không hề có trở ngại, sau khi thu được vô số Sát Linh, nó đã đạt đến Kiếm Cương hậu kì đỉnh phong.

“Có lẽ bây giờ là lúc cần phải tiến vào khu vực trung tâm rồi.” Mạc Vấn tự nhủ.

Vùng trung tâm chính là nơi có sát khí dày đặc nhất trong đầm lầy này, cũng là ngọn chủ phong và khu vực xung quanh nó. Năm đó khi Mạc Vấn tiến vào ngọn chủ phong có gặp bốn con Tử Linh cấp độ Kiếm Nguyên, nếu không phải Tứ Linh Đồ gia truyền đột nhiên phát sinh dị biến thì có lẽ hắn cũng không may mắn chạy trốn được. Cũng không rõ hiện tại nơi này có bao nhiêu Tử Linh, chỉ hy vọng sau năm năm sẽ không có thêm con nào sinh ra.

Khi tiến vào vùng trung tâm thì sát khí trong không gian cũng đạt đến một trình độ hoàn toàn khác. Mạc Vấn chỉ mất thêm một hai canh giờ đã có thể ngưng tụ ra luồng Sát Lục kiếm khí thứ mười tám, Diệt Sát Kiếm Đan lại đạt tơi một cấp độ tiểu Viên Mãn nữa, cảnh giới lại tăng lên đến Kiếm Cương hậu kì!

Mạc Vấn cũng không tiếp tục đi vào sâu bên trong mà chỉ dừng lại ở bên rìa vùng trung tâm để tu luyện Diệt Sát Ngưng Đan Quyết. Chỉ là khi tới cấp độ này, tiến độ tu luyện Diệt Sát Ngưng Đan Quyết cũng chậm lại, một là cần sát khí có sự thay đổi lớn về lượng, hai là bổn mạng Nguyên linh của Mạc Vấn chỉ có Kiếm Cương hậu kì cũng đã hạn chế sự tăng trưởng của Diệt Sát Kiếm Đan.

Mạc Vấn nhíu mày trầm ngâm một lúc, hai mắt hiện ra huyết mang, Sát Lục Nguyên linh từ thức hải chui ra nhập vào trong Diệt Sát Kiếm Đan.

Diệt Sát Kiếm Đan đột nhiên rung lên, có vẻ như đã ăn được thứ đại bổ nào đó, đột nhiên xuất hiện một luồng lực hút vô cùng đáng sợ từ trong Kiếm Đan truyền ra. Nó lấy Mạc Vấn làm trung tâm, tiếp tục tạo nên một cơn lốc sát khí, nhanh chóng lan ra bốn hướng.

Sát khi điên cuồng lao vào trong Diệt Sát Kiếm Đan, chỉ sau một phút đồng hồ ngắn ngủi, sát khí trong vòng vài dặm quanh người Mạc Vấn đã hoàn toàn biến mất, Sát Lục kiếm khí cũng dần ngưng tụ ra đạo tiếp theo.

Đạo thứ hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba…

Thẳng đến khi tạo nên đạo Sát Lục kiếm khí thứ hai mươi năm thì đôi mắt Mạc Vấn mới mở ra. Bởi vì Diệt Sát Kiếm Đan trong Sát Lục Nguyên linh đang có xu thế dung hợp, loại cảm giác này giống như linh hồn ngoài cơ thể muốn dung hợp lại với cơ thể vậy.

Suy nghĩ một lúc, Mạc Vấn quyết định rút Sát Lục Nguyên linh ra, tạm thời ngăn không cho hai bên hợp lại. Hắn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Sát Lục Nguyên linh đã đạt đến nửa bước Kiếm Hồn, chỉ cần thêm một chút trợ giúp là sẽ thực sự trở thành Kiếm Hồn, mà Sát Lục kiếm khí bên trong Diệt Sát Kiếm Đan lại có thể làm được điều đó. Trải qua chuyện lần trước ở trong Tử Vân Tinh Các đã giúp Sát Lục Nguyên linh lột xác gần như trở thành Kiếm Hồn, Mạc Vấn hiểu rõ, hắn không có đủ sức để điều khiển thứ này, cố gắng kết hợp lại sẽ chỉ khiến thiên kiếp giáng xuống đánh tan mà thôi.

Đã không còn Sát Lục Nguyên linh chống đỡ nên tốc độ tu luyện Diệt Sát Kiếm Đan lại trở về như cũ, rất khó khăn để tạo ra Sát Lục kiếm khí thứ hai mươi sáu.

Mạc Vấn nhắm mắt lại, chậm rãi thúc dục Diệt Sát Ngưng Đan Quyết để ngưng tụ đạo Sát Lục kiếm khí thứ hai mươi sáu. Đột nhiên hắn mở hai mắt ra nhìn về phía sâu bên trong làn sương mù màu xám, lập tức nhìn thấy một bóng xám chợt lóe lên rồi biến mất.

“Tử Linh?”

Mạc Vấn vung tay một cái, Diệt Sát Kiếm Đan trong lòng bàn tay nhập vào trong mắt trái, một tia kim quang cũng từ mi tâm hắn hiện lên từ kiếm thức đột nhiên đâm vào sâu bên trong làn sương mờ.

Rất nhanh sau đó, bên trong màn sương mù vang lên một tiếng kêu thảm thiết, thân thể Mạc Vấn cũng lập tức run lên, kiếm thức cũng bay vọt từ trong lớp sương mù trở lại. Dùng tinh thần nhìn có thể dễ dàng nhận ra trên bề mặt kiếm thức đã mờ nhạt kim quang chợt có thêm một luồng tử khí màu xám đang không ngừng ăn mòn nó.

Mạc Vấn nhíu mày, tay phải mở ra, một ngọn lửa màu bạc chạy ra từ lòng bàn tay. Luồng tử khí kia khi tiếp xúc với ngọn lửa do sinh khí biến thành kia lập tức tiêu tan.

Mà khi ngọn lửa màu bạc vừa xuất hiện, khắp nơi trong màn sương mù vang lên tiếng gào thét chói tai, đồng thời một bóng người màu xám ở trong đó cũng sợ hãi bỏ chạy, một lúc sau, xung quanh Mạc Vấn cũng trở nên yên tĩnh, cũng không còn bóng Tử Linh nào dò xét nữa.

Trong mắt Mạc Vấn hiện lên vẻ đã hiểu, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Mệnh Nguyên chân hỏa trong Nguyên Đan vừa xuất hiện, đám tà ma lập tức tránh lui.

Mạc Vấn thu ngọn lửa màu bạc lại rồi cất bước tiến vào nơi tuyệt địa ở sâu bên trong. Suốt dọc đường, hắn cũng không cảm thấy có Tử Linh nào đến gần quấy rối nữa. Không lâu sau đó, một ngọn núi lớn xuất hiện trước mắt Mạc Vấn, chính là ngọn chủ phong của Tâm Diễn Kiếm Tông.