Chương 202: Mùi Máu Tươi

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh mắt Mạc Vấn lóe lên, Tử Vân Đế Quốc không hổ là trung tâm của Tử Vân Tinh Các, một kiếm môn nhị giai thôi mà lại có đệ tử trẻ tuổi lĩnh ngộ kiếm ý. Phải biết rằng Thiên Trì Kiếm Tông cũng chỉ có hai đại đệ tử đời thứ mười hai là Mộ Dung Hinh và Thạch Trung Thiên đã lĩnh ngộ được kiếm ý.

“Đây là thực lực của Thiên Trì Kiếm Tông các ngươi sao? Thật là làm cho người ta thất vọng, không bằng đem danh hào Kiếm Tông kia để lại cho Liệt Không Kiếm Môn chúng ta đi, các ngươi chỉ làm xấu hổ hai chữ Kiếm Tông kia mà thôi.” Linh Kiếm sư Kiếm Cương trẻ tuổi của Liệt Không Kiếm môn kia mỉa mai.

“Láo xược! Ta đánh chết hắn!”

Thạch Trung Thiên nổi giận lôi đình, trực tiếp rút kiếm lao xuống.

Nhìn thấy một bóng người từ trên kiếm thuyền lao xuống, tên Linh Kiếm sư Kiếm Cương trẻ tuổi cười lạnh nói: “Lại đến đây chịu chết hay sao ? Ta nói cho ngươi biết, ta là Hứa Hướng Tiền đệ tử chân truyền của Liệt Không Kiếm Môn, tránh cho ngươi thất bại cũng không biết là thua dưới tay ai.”

“Con bà nó, mặc kệ ngươi đi về phía trước hay phía sau, lão tử sẽ đánh cho ngươi không phân biệt nổi trước sau luôn!”
*Thạch Trung Thiên mỉa mai tên của Hứa Hướng Tiền. Hướng Tiền: hướng về phía trước.

Thạch Trung Thiên mắng to rồi chém thẳng một kiếm xuống dưới, gã không hề phát động kiếm ý, một kiếm này chỉ đơn thuần bao hàm tu vi Kiếm Cương sơ kỳ. Kiếm quang màu vàng đất thô dầy nặng nề như núi bổ xuống chỗ Hứa Hướng Tiền.

Tu vi của Thạch Trung Thiên so với Hứa Hướng Tiền cao hơn một chút, kiếm khí thuộc tính Thổ lại vốn hùng hậu hơn so với kiếm khí các thuộc tính khác, một kiếm này đã biến hóa vô cùng tinh tế thuộc tính nặng nề của hệ Thổ, Linh Kiếm sư Kiếm Cương trung kỳ cũng không thể đơn giản đón đỡ.

Hứa Hướng Tiền đang đắc ý trong lòng, nhưng vừa trông thấy một kiếm này, sắc mặt y vội vàng thay đổi. Một kiếm này của đối phương mặc dù không hề ẩn chứa kiếm ý nhưng kiếm thế đã dung nhập vào trong đó, hiển nhiên đối phương có trình độ rất cao trong kiếm thuật, so với mình còn cao hơn một bậc! Không phải kiếm ý mà còn mạnh hơn cả kiếm ý!

Dưới tình huống bình thường, tối kỵ nhất chính là đón đỡ kiếm thế như vậy, nhưng nếu lùi bước tránh đi thì giọng điệu cứng rắn của mình khi nãy chẳng lẽ là bỏ đi, Hứa Hướng Tiền đành cắn răng thúc dục tất cả kiếm ý liều một phen với Thạch Trung Thiên.

Oanh!

Kiếm quang màu trắng xé rách kiếm quang màu vàng đất, nhưng kiếm quang màu trắng kia cũng bị nghiền nát, hai người giao thủ đòn thứ nhất ngang sức ngang tài, nhưng Hứa Hướng Tiền đã vận dụng kiếm ý, coi như là y thua nửa chiêu.

“Hừ, tiểu tử, có chút năng lực cỏn con vậy mà cũng dám diễu võ dương oai? Hôm nay không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, ta sẽ đổi thành họ của ngươi!”

Thạch Trung Thiên thét dài một tiếng, kiếm thế biến đổi, linh kiếm chầm rãi đè xuống.

“Di Sơn Đảo Hải!”

Hứa Hướng Tiền cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong kiếm thế thì sắc mặt cuồng biến, không ngừng kêu khổ trong lòng, y biết lần này mình đã đắc ý quá mức rồi, kiếm tông tam giai vẫn đúng là kiếm tông tam giai, quả thật không thể khinh thường. Nhưng y đã đâm lao thì đành phải theo lao, nếu nhận thua rồi rúi lui như vậy, mặt mũi của Liệt Không Kiếm Môn sẽ vì y mà mất hết, trưởng bối sư môn cũng sẽ nhất định không tha cho hắn.

Nghĩ tới đây y liền quyết định liều mạng!

“Liệt Vân Xuyên Không!”

Kiếm quang trắng xóa thuộc tính Kim vạch một nét dài trong không trung như muốn xuyên thủng bầu trời, mạnh mẽ đụng vào kiếm thế “Di Sơn Đảo Hải” của Thạch Trung Thiên.

Oành !

Chấn động dữ dội tỏa ra bốn phương tám hướng, cả người Hứa Hướng Tiền trượt lui về sau mấy trượng, thân thể hơi lay động, khó khăn lắm y mới có thể ổn định lại phi kiếm dưới chân.

Thân thể Thạch Trung Thiên chỉ hơi lắc lư, liếc nhìn Hứa Hướng Tiền đang chật vật, Thạch Trung Thiên cười ha ha: “Không phải ngươi là Hứa Hướng Tiền sao? Sao lại lùi về phía sau như vậy ? Ta thấy từ nay về sau cứ gọi ngươi Hướng Hậu là được rồi.”

“Ngươi muốn chết!” Hứa Hướng Tiền làm sao chịu nổi nỗi nhục này, đôi mắt thoáng chốc đã đỏ hồng.

Thạch Trung Thiên hừ lạnh một tiếng: “Đúng! Ta là đang muốn như vậy, nếu không làm sao lại để cái rắm nhà ngươi trong mắt?”

“Một khúc gỗ mục nho nhỏ cũng dám lên tiếng tranh chấp với Thiên Trì Kiếm Tông chúng ta, thật không biết sống chết! Mau cút xuống cho ta!”

Linh kiếm Thạch Trung Thiên rung động, gã vẫn sử ra một kiếm Di Sơn Đảo Hải kia, nhưng lần này lại dung nhập thêm một tia Trọng Sơn Kiếm Ý vào đó, uy lực kiếm thức trực tiếp tăng lên ba thành!

Ầm ầm!

Không hề bất ngờ, lần này Hứa Hướng Tiền trực tiếp bị kiếm quang đánh văng ra phía ngoài, lao xuống khoảng sân bên dưới. Mà khoảng sân bên dưới không biết được tạo nên từ cái gì, chỉ hơi chấn động một chút, không bị tổn hại chút nào. Thế nhưng vì vậy nên lực va đập lại tăng lên gần gấp đôi, toàn bộ đều truyền lên người Hứa Hướng Tiền, y trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, cũng không biết trên người đã nát bao nhiêu xương cốt rồi.

“Đại sư huynh!”

“Hắn đã giết Đại sư huynh!”

“Báo thù cho Đại sư huynh!”

“Nhanh thông báo cho Đại trưởng lão!”

Mấy tên đệ tử Liệt Không Kiếm môn luống cuống chân tay, có một số trở về xin viện binh, một số lại không biết sống chết phóng đến chỗ Thạch Trung Thiên. Đối với hai gã ngu ngốc không biết rõ tình thế đang xông lên kia, Thạch Trung Thiên chẳng muốn xuất kiếm, một tia Trọng Sơn Kiếm Ý đánh tới đã làm cho tinh thần của chúng chấn động mạnh mẽ, cả hai cùng đồng loạt sùi bọt mép ngã gục xuống đất.

“Ai dám náo loạn tại địa bàn Liệt Không Kiếm Môn chúng ta?”

Một tiếng hét to già nua từ trên kiếm thuyền hai cánh đỗ phía dưới truyền ra, tiếp đó là gần trăm tên Linh Kiếm sư bay lên, sáu người đi đầu đều là Linh Kiếm sư Kiếm Cương cảnh, còn lại cũng là Linh Kiếm sư đã ngoài cảnh giới Kiếm Mạch kỳ. Mà người phát ra tiếng nói chính là một lão già dẫn đầu tóc bạc mặt mũi hồng hào mặc kiếm bào màu xanh nhạt.

Vẻ mặt lão già này bi phẫn, hung dữ nhìn chằm chằm Thạch Trung Thiên: “Các ngươi là ai? Dám hành hung người ở Tử Vân Tinh Các? Không sợ phát động cuộc chiến hai phái sao?”

Thạch Trung Thiên vô cùng giận dữ, Liệt Không Kiếm Môn này thật đúng là không biết xấu hổ, năng lực đổi trắng thay đen xứng đáng xếp hạng nhất!

Thạch Trung Thiên tức giận quát một tiếng: “Ta đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp loại nào vô sỉ như các ngươi đấy! Nhiều lời vô ích, muốn chiến thì đến đây! Nếu không thì cút nhanh cho ta! Trả lại Thiên Kiếm Đài!”

“Tiểu tử thật càn rỡ, để lão phu thay trưởng bối của ngươi giáo huấn ngươi một chút! Cho ngươi biết như thế nào là tôn kính trưởng bối!”

Chỗ Liệt Không Kiếm Môn, một lão giả râu dài giận dữ mắng mỏ một tiếng, không chút dấu hiệu nào đã chém một kiếm xuống chỗ Thạch Trung Thiên.

Thạch Trung Thiên nhìn như lỗ mãng, thật ra gã đã sớm có chuẩn bị, thúc dục Trọng Sơn Kiếm Ý, cũng đánh ra một đạo kiếm quang. Chỉ là lão giả kia là Linh Kiếm sư Kiếm Cương hậu kỳ, kiếm quang của Thạch Trung Thiên tuy ẩn chứa kiếm ý nhưng chênh lệch lại không cách nào bù đắp, kiếm quang màu vàng đất chỉ chống đỡ được giây lát đã vỡ tung.

Nhưng Thạch Trung Thiên cũng chỉ cần thời gian một lát ngắn ngủi này, thân thể y đã thừa cơ tránh sang một bên, tránh thoát được kiếm quang của đối phương. Cũng bởi vì ra tay bất ngờ nên đối phương không thể đánh hết toàn lực, nếu không Thạch Trung Thiên làm sao có thể dễ dàng tránh thoát như thế?

Thạch Trung Thiên cười ha ha: “Lão tiểu tử, muốn ám toán ta hả, ngươi còn non lắm! Ngươi cũng nhận một kiếm của ta xem thế nào!”

Thạch Trung Thiên đang muốn ra tay thì một bóng người ngăn trước người hắn.

Vẻ mặt Đinh Hàn bất thiện nhìn chằm chằm vào lão giả già ra tay kia: “Đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông chúng ta thì để Thiên Trì Kiếm Tông chúng ta tự giáo huấn, ngươi nghĩ sẽ dễ dàng được như vậy sao ?”

Lời Đinh Hàn vừa nói ra, linh áp cấp độ Kiếm Cương viên mãn cũng không giữ lại chút nào bao phủ hoàn toàn đối phương. Một luồng ý chí băng hàn như có như không xuất hiện, hiển nhiên là kiếm đạo của Đinh Hàn đã đạt đến đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa là đã có thể lĩnh ngộ kiếm ý.

Lão già Kiếm Cương hậu kỳ kia biến sắc, tu vi và cảnh giới kiếm đạo của lão so với Đinh Hàn đều thấp hơn, căn bản là không có cách nào chống lại. Toàn thân lão run lên, trên mặt lập tức không còn chút máu nào.

Đúng thời điểm lão giả sắp sửa xấu mặt, một luồng linh áp không kém gì Đinh Hàn từ bên trên tòa xuồng, đối chọi cùng linh áp của Đinh Hàn, sau đó cả hai cùng đồng thời tiêu tán vô hình.

“Kiếm hữu bớt giận, là sư đệ của ta lỗ mãng rồi, tại hạ ở chỗ này xin lỗi.” Lão già cầm đầu Liệt Không Kiếm Môn khiêm tốn nói, thái độ của lão cùng với ác nhân khí thế hùng hổ dọa người khi nãy giống như là hai người khác nhau.

Đinh Hàn hừ nhẹ một tiếng, thu hồi linh áp.

Lão già kia chắp tay: “Tại hạ là chưởng giáo Liệt Không Kiếm Môn Phỉ Hành Vân, không biết chư vị kiếm hữu đã đến nơi trú quân của Liệt Không Kiếm Môn ta từ khi nào?”

Đinh Hàn liếc nhìn kỹ lão giả, trong lòng không thể không bội phục bản lĩnh giả ngây giả ngô xếp hạng nhất của người này!

“Đây là nơi các ngươi trú quân sao? Tại sao bổn tọa không biết? Có Tinh Các Kiếm Lệnh không?”

Vẻ mặt Phỉ Hành Vân hơi mất tự nhiên: “Cái này thì không có, nhưng theo lệ cũ, kiếm đài số 14 vẫn luôn là nơi trú quân của Liệt Không Kiếm Môn chúng ta.”

“Lệ cũ?” Sắc mặt Đinh Hàn dần lạnh lại, chằm chằm nhìn Phỉ Hành Vân nói: “Bổn tọa là Chưởng tông Thiên Trì Kiếm Tông Đinh Hàn, hiện tại ta dẫn đầu môn hạ đệ tử muốn trú nhập kiếm đài số 14, đây là kiếm lệnh do chấp sự Tinh Các ở dưới ban cho, mời các ngươi lập tức nhường lại kiếm đài.”

“Nếu đã là quý tông yêu cầu, kiếm môn chúng ta tự nhiên không dám không tuân theo, các hạ chờ một chút, chúng ta sẽ rời khỏi kiếm đài ngay.”

Thật bất ngờ là Phỉ Hành Vân không có tranh chấp, dẫn đầu môn hạ đệ tử nhanh chóng trở về kiếm thuyền, hơi có cảm giác đầu voi đuôi chuột. Lát sau, kiếm thuyền Phi Vũ của Liệt Không Kiếm Môn liền lăng không mà đi về phía tòa kiếm đài tiếp theo.

Đinh Hàn bức lui đối phương nhưng không hề cảm thấy vui mừng, trái lại tâm tình lại vô cùng bất ổn, vấn đề này vốn là bọn hắn có lý, nhưng gặp Phỉ Hành Vân khoan dung nhường lối như vậy, ngược lại khiến Thiên Trì Kiếm Tông bọn họ giống như ỷ thế hiếp người!

Hay cho một Liệt Không Kiếm Môn!

Đinh Hàn nhìn một ít Linh Kiếm Sư ở xa xa chung quanh xem thế nào, bọn hắn chỉ trỏ lại phía này, hiển nhiên là đang nói những lời không hay.

Liên tục trải qua đệ tử tiếp khách Tử Dương Kiếm Tông lạnh nhạt, rồi tranh chấp Kiếm đài số 14, tâm tình đa số đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông đều trở nên trầm trọng, còn chưa đợi đến lúc ảo cảnh thí luyện bắt đầu thì đã bị mai phục tứ phía như vậy rồi, tình cảnh trước mắt rất đáng lo ngại.

oOo

Trong một đám mây ở bên ngoài mấy ngàn thước, một thanh niên anh tuấn mặc trường bào màu trắng đang nằm ngửa trên hư không đám mây, trong tay cầm một bình rượu, dốc một ngụm vào miệng, gã nói với một Linh Kiếm Sư trẻ tuổi bên cạnh: “Như thế nào đây?”

Kiếm bào màu đen của Linh Kiếm Sư trẻ tuổi bị gió mạnh trên không trung thổi mãnh liệt rung động, trong mắt ánh lên nét khinh thường: “Một tiểu tử vừa mới lĩnh ngộ kiếm ý, thực lực cũng tạm được. Nhưng cái Liệt Không Kiếm Môn ngươi tìm được này thật đúng là phế vật, toàn bộ thực lực của đối phương cũng không thể thăm dò ra.”

Thanh niên kiếm bào màu trắng nhún vai: “Ngươi nghĩ rằng ai cũng biến thái giống ngươi sao? Hứa Hướng Tiền trong Tinh Các Địa Kiếm Bảng miễn cưỡng có thể xếp trong một trăm thứ hạng đứng đầu vậy mà cũng không thể thăm dò ra tất cả thực lực Thiên Trì Kiếm Tông, xem ra Thiên Trì Kiếm Tông cũng không đơn giản.”

Đồng tử thanh niên áo đen co rút lại, hai đạo ánh sáng âm u hiện lên, một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường.

“Như thế nào? U Linh Kiếm Mục của ngươi nhìn thấy gì?”

“Hai người.” Thanh niên áo đen nói ngắn gọn, ánh mắt lập lòe không biết đang nghĩ cái gì.

Trên mặt thanh niên áo bào trắng lộ ra một tia ngoài ý muốn: “Còn có hai người? Xem ra phải thận trọng đối đãi với Thiên Trì Kiếm Tông rồi.”

Thanh niên áo đen nhìn hắn một cái: “Một nữ nhân, ta cảm giác được một chút uy hiếp, nhưng cũng không sao, đại khái có thể ở trong phạm vi ba mươi vị trí đứng đầu ở Địa Kiếm Bảng. Còn có một người ta không nhìn thấu, trên người hắn có phảng phất có mùi máu tươi, thâm trầm như biển.”

Nói đến đây, hai mắt thanh niên áo đen hơi nheo lại, sắc mặt thanh niên áo trắng một mực chú ý thanh niên áo đen bỗng nhiên hơi đổi, gã hiểu được động tác híp mắt của đối phương, đó là biểu hiện kiêng kỵ. Có thể làm cho một tên Linh Kiếm Sư thiên tài thực lực bài danh trong năm vị trí đầu trên Địa Kiếm bảng cảm thấy kiêng kỵ, xem ra thực lực Thiên Trì Kiếm Tông cần xác định lại một lần nữa.

“Mùi máu tươi sao? Xem ra cũng là người hiếu sát, người như vậy rất mạnh, nhưng nhược điểm cũng rõ ràng.”

Thanh niên áo bào trắng mỉm cười, ý của gã rất rõ ràng, thế nhưng tên Linh Kiếm Sư áo đen kia đã làm gã thất vọng rồi, sau khi thanh niên áo đen nói xong câu kia liền ngự kiếm rời đi không lưu luyến chút nào.

Thanh niên áo bào trắng cũng không thấy kì quái, trầm ngâm nhìn bóng lưng thanh niên áo đen rời đi như suy nghĩ điều gì…

oOo ​

“Thời gian Kiếm Linh Ảo Cảnh mở ra còn có mười ngày, trước đây, đệ tử đắc ý của từng tông môn đều tiến về Luận Kiếm Đài trong Tinh Các tham gia Luận Kiếm Đại Hội, Tinh Các Địa Kiếm Bảng coi trọng thứ hạng, Hinh Nhi, Trung Thiên, hai người các ngươi đi tham gia, ít nhất phải tranh được thứ hạng một trăm trở lên.”

Thần sắc Đinh Hàn nghiêm túc, Mộ Dung Hinh cùng Thạch Trung Thiên đang đứng nghe ở phía trước người lão.

Địa Kiếm Bảng là một danh sách mà Tinh các thiết lập để khích lệ hậu bối, tổng cộng ghi danh hơn một ngàn nhân tài kiệt xuất mới xuất hiện, mà điều kiện cơ bản là không được vượt quá sáu mươi tuổi!

Điều kiện này tương đối hà khắc, rất nhiều đệ tử chân truyền của các kiếm tông chưa chắc có thể lên bảng, cũng chỉ vì hạn chế tuổi.

Đồng thời Địa Kiếm Bảng cũng thể hiện nội tình từng tông môn, biểu trưng cho tương lai tông môn, bởi vậy mỗi tông môn đều rất để ý đến bảng danh sách này. Linh Kiếm Sư ở Tinh Các Luận Kiếm Đại Hội xếp hạng dưới một trăm có thể lọt vào mắt xanh của Tinh Các tổ mạch, đối với việc trùng kích Kiếm Nguyên trong tương lai có tác dụng rất lớn. Nhất là đối với những người đứng trong mười vị trí đầu tiên sẽ có được một cơ hội trải qua một lần tẩy luyện bởi kiếm linh trong linh kiếm mà Tinh Các thờ phụng, nghe nói việc đối với ngưng tụ kiếm hồn trùng kích cảnh giới Kiếm Thai chí cao vô thượng kia có một sự hữu ích nhất định. Tuy ngàn năm qua chưa có Linh Kiếm Sư nào chính thức đạt đến cảnh giới Kiếm Thai, cũng không có một ai ngưng tụ kiếm hồn, nhưng một chút cơ hội cũng là cơ hội, tất cả đại kiếm tông cũng sẽ liều mạng tranh đoạt mười vị trí đầu tiên này.

Đối với Đinh Hàn mà nói, lão đã từ bỏ suy nghĩ về việc xếp hạng mười vị trí đầu, Thiên Trì Kiếm Tông dù sao cũng là một kiếm tông mới tấn giai, nội tình so với những kiếm tông uy tín lâu năm kia chênh lệch rất lớn. Tuy tư chất của Mộ Dung Hinh và Thạch Trung Thiên cũng có thể so sánh được với đệ tử thiên tài của các đại kiếm tông kia, nhưng tài nguyên tu luyện có được lại không giống nhau, vì thế mà khoảng cách chênh lệch không khỏi bị kéo giãn ra. Hàn Đinh chỉ kỳ vọng Mộ Dung Hinh có thể tiến vào ba mươi vị trí đầu là được, về phần Thạch Trung Thiên, là hạng năm mươi trở lên.

Một thành tích như vậy thật không quá xuất chúng, nhưng cũng không quá mức tệ hại, có thể đặt nền móng địa vị Thiên Trì Kiếm Tông vào vị trí mười bốn thượng tông Tinh Các.

Mộ Dung Hinh khẽ gật đầu: “Đã biết, chưởng tôn sư bá.”

Đôi mắt Thạch Trung Thiên phát ra chiến ý cuồng nhiệt: “Sư bá, ngài nhìn đúng rồi đấy, ta nhất định sẽ tiến vào nhóm ba mươi người đầu tiên.”

Đinh Hàn lắc đầu, lão không để ý tới tên hồ đồ này, chờ cho gã chứng kiến những đệ tử kiệt xuất của các Kiếm Tông kia, lúc đó sẽ biết cái gì là núi cao còn có núi cao hơn.

“Sư tôn, tiểu sư thúc không tham gia sao?” Tô Yến ở một bên xen vào hỏi.

Tiểu sư thúc tất nhiên chính là vị sư thúc Mạc Vấn trẻ tuổi không ngờ kia. Đinh Hàn nhíu mày, cũng không thể nói với đệ tử của mình là hắn không chỉ huy được Mạc Vấn, chỉ đành phải nói: “Mạc sư đệ còn có việc quan trọng hơn cần làm, năm người các ngươi cũng đi đi, không cần các ngươi tranh đoạt xếp hạng cao, biết anh hùng thiên hạ một chút là được rồi, tránh cho các ngươi ếch ngồi đáy giếng không biết trời cao đất rộng.”

Trong số tất cả các đệ tử nội môn của Thiên Trì Kiếm Tông, cũng chỉ có bọn Lưu Duệ mới có tư cách đi vào Tinh Các Luận Kiếm Đài, những người khác nếu không phải đã quá tuổi thì cũng là tu vi quá thấp, có tham gia cũng chỉ rước nhục vào thân mà thôi.

Trên lâu các cao nhất ở kiếm thuyền, Mạc Vấn ngồi dựa vào Đại Hôi, chuyện ở đầu mũi thuyền hắn nghe thấy rất rõ ràng, hắn không chú ý đến chuyện xếp hạng, thế nhưng lại nhớ kỹ câu kia “Có trợ giúp với việc ngưng tụ kiếm hồn”, Sát Lục Kiếm Ý của hắn cũng đã đạt tới cấp độ viên mãn, khó khăn lắm mới ngưng tụ ra hình thức ban đầu Kiếm Hồn, liệu mình có thể mượn nhờ sức mạnh của kiếm linh bên trong linh kiếm mà Tinh Các thờ phụng để chính thức ngưng tụ Kiếm Hồn hay không ?