Chương 270: Khôi Lỗi hình người

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên đỉnh một ngọn núi cao hiểm trở, hơn một trăm thí luyện giả vác hộp lớn trên lưng cùng tề tụ về đây dường như cùng đợi cái gì đó.

“Tiểu Huyền sư tỷ, tòa di phủ này có thể là Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta tốn hao trên trăm năm mới thăm dò được, bây giờ vì một Khôi Lỗi Kiếm Tý phải chia xẻ với Thiên Trì Kiếm Tông có phải quá không đáng rồi hay không?” Một thiếu nữ mặt tròn trên đầu buộc thành bím tóc nhỏ, lưng cõng một cái hộp lớn dài, giơ tay lên quệt mặt bảo.

Dạ Tiểu Huyền vẫn bộ dạng ngô ngố đang ngồi trên tảng đá lớn loay hoay với vài món cơ quan cấu kiện, nghe vậy chỉ là cười nhạt một tiếng: “Đây là quyết định của Chưởng Tông và các trưởng lão, chúng ta chỉ chấp hành mà thôi.”

“Tiểu Huyền sư tỷ!” Thiếu nữ mặt tròn cực kỳ bất mãn mà nói: “Ngươi cũng quá thiếu trách nhiệm đi à nha? Quyết định không hợp lý như vậy mà ngươi cũng không phản bác? Ngươi thật sự nên để tinh lực nghiên cứu cơ quan luyện khí sang chuyện khác đi, nếu cứ mãi như vậy thì coi chừng ngươi không gả đi đâu được!”

Vài món cơ quan cấu kiện tinh xảo sau các động tác linh xảo của Dạ Tiểu Huyền được lắp ráp trở thành một con Tri Chu Khôi Lỗi sáu chân to bằng lòng bàn tay. Linh thạch nhất giai trên bụng Tri Chu hơi lóe lên, con Tri Chu liền đứng dậy, mới đầu còn hơi cứng nhắc, nhưng bò được vài bước hành động liền linh hoạt hơn, nhẹ nhàng nhảy dựng vào lòng bàn tay Dạ Tiểu Huyền.

Nàng ngoái đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ mặt tròn, cười ngọt ngào: “Không lấy chồng càng hay, càng có nhiều thời gian luyện khí.”

Thiếu nữ mặt tròn tỏ ra chịu thua: “Điên rồi, điên rồi, ngươi luyện khí đến tẩu hỏa nhập ma rồi.”

Một tiếng ưng gáy vang dội từ phía chân trời truyền đến, trên không trung xuất hiện một đám yêu cầm.

“Cảnh giới! Phía đông bắc có yêu cầm!”

Đám thí luyện giả Thiên Cơ Kiếm Tông nhao nhao đứng dậy, chúng cảnh giác nhìn yêu cầm từ phía chân trời bay đến càng lúc càng gần.

Bọn yêu cầm này có khoảng mười con, tốc độ rất nhanh. Cầm đầu là một con yêu cầm có sải cánh gần hai mươi mét, toàn thân như được chế tạo từ Hoàng Kim.

“Kim Sí Bá Vương Điêu!” Một vài thí luyện giả đột nhiên biến sắc.

“Không cần lo lắng, chúng ta đã bố trí huyễn cấm, chúng không phát hiện ra chúng ta đâu.” Một gã thí luyện giả Kiếm Cương sơ kỳ của Thiên Cơ Kiếm Tông mở miệng trấn an đồng đội.

Nhưng lời của thí luyện giả này lại không có hiệu quả mấy, bởi vì đám yêu cầm kia đúng là đang xông tới chỗ bọn họ, hơn nữa lại lao thẳng từ trên xuống dưới!

“Không ổn rồi! Chuẩn bị chiến đấu!”

Đám thí luyện giả dưới đất, người cuống quít gỡ chiếc hộp sau lưng xuống, người thì lấy Linh kiếm ra, toàn bộ đám người trên ngọn núi gà bay chó chạy một hồi.

“Ồ? Bên trên có người!”

“Người hả? Không có lầm đấy chứ? Là người của Ngự Linh Kiếm Tông sao?”

Hơn mười con yêu cầm lao xuống cách đỉnh đầu bọn họ tầm vài chục trượng thì ngừng lại. Chúng bay lượn quanh ngọn núi không ngừng, đã có thể thấy rõ người cưỡi trên yêu cầm.

Dạ Tiểu Huyền đứng dậy nói: “Bỏ huyễn cấm ra đi, là Mạc Thu sư huynh đến.”

Thần sắc thiếu nữ mặt tròn khẽ buông lỏng, lấy một cái trận bàn ra. Hơn mười đạo lưu quang thoát ra từ bốn phía biến lại thành trận bàn.

Yêu cầm bay vòng tròn trên bầu trời lập tức đáp xuống dưới đất.

Tổng cộng có mười bốn con yêu cầm, bắt mắt nhất chính là một con Kim Sí Bá Vương Điêu Nhị giai Thượng vị và một con Lam Tinh Điểu Nhị giai Hạ vị, những con khác đều là yêu cầm Nhất giai Thượng vị hoặc là siêu vị. Trên lưng mỗi một con yêu cầm đều có ba bốn người nhảy xuống, tổng cộng là vừa vặn ba mươi người, toàn bộ đều là đệ tử chính tông của Thiên Trì Kiếm Tông.

Sau khi mọi người tiếp đất, Bá Vương Điêu gáy một tiếng sắc nhọn, những con yêu cầm Nhất giai như được đại xá, phần phật mấy tiếng đều bay lên không chạy hết, bộ dạng chúng như có con gì đáng sợ truy đuổi sau lưng.

Lam Tinh Điểu kêu to một tiếng với bóng lưng phần đông yêu cầm bay như chạy trốn, dường như là khinh thường, sau đó nó tự chải vuốt lông vũ chính mình. Con yêu sủng của Mộ Dung Hinh khi có Bá Vương Điêu bay cùng thì không sợ bị yêu cầm tập kích mà quang minh chính đại bay lượn thoải mái.

“Tiểu Huyền bái kiến Mạc sư huynh.” Dạ Tiểu Huyền thi lễ một cái với Mạc Vấn, ở trước mặt người ngoài lại trở thành thiếu nữ dễ ngượng nghịu xấu hổ.

“Này, ngươi gọi Tiểu sư thúc ta là sư huynh, vậy là muốn chúng ta gọi ngươi là sư thúc sao?” Tô Yến bất mãn nhếch miệng.

Dạ Tiểu Huyền vốn không giỏi giao tiếp, không biết nên xử lý câu nói khó chịu của Tô Yến thế nào: “Cái này, cái này … bảo ta nên xưng hô như thế nào?”

“Đương nhiên cũng gọi là sư thúc rồi.” Tô Yến nói có chút đắc ý, thị đột nhiên thấy thiếu nữ hay ngại ngùng này cũng không xấu.

“Ngũ muội, đừng làm rộn.” Mộ Dung Hinh cản Tô Yến không tiếp tục làm rộn, nàng nhìn thoáng qua Dạ Tiểu Huyền rồi bảo: “Dạ sư muội, sư huynh muội chúng ta không mời mà tới, kính xin rộng lòng tha thứ.”

Dạ Tiểu Huyền vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì, các ngươi là đồng môn của Mạc sư… ách… thúc, không sao đâu.”

Mấy người Mộ Dung Hinh thở phào một hơi, nàng thật đúng là sợ Dạ Tiểu Huyền không đồng ý. Bởi vì đây là giao dịch cá nhân giữa Mạc Vấn và Dạ Tiểu Huyền, không có bao nhiêu quan hệ với Thiên Trì Kiếm Tông, nếu như Dạ Tiểu Huyền kiên trì không cho thì bọn họ thực sự không còn cách nào.

“Người đã đến đủ, chúng ta bắt đầu a.” Dạ Tiểu Huyền mở to đôi mắt nhìn về phía Mạc Vấn như muốn xin ý kiến.

Mạc Vấn gật nhẹ.

Theo Thiên Cơ Kiếm Tông cầm đầu, hơn hai trăm tên thí luyện giả đồng thời tế phi kiếm bay xuống dưới.

Sau một phút đồng hồ, mọi người xuất hiện tại một vách núi.

“Chính là trong này, đây là tòa di phủ của một vị tiền bối Thiên Cơ Kiếm Tông nổi danh trong cuộc chiến Đoạt Linh ngày xưa. Chúng ta đã thăm dò xong ba lượt nhưng chưa thăm dò được hết, bên trong động phủ còn chưa thăm dò, lần này có Mạc sư thúc gia nhập, ta nghĩ mới có thể thăm dò hoàn toàn.”

Dạ Tiểu Huyền lấy ra một khay ngọc đầy phù triện cấm văn từ trong kiếm nang, vặn mấy cái kiếm ấn, sau đó nhắm ngay vách đá bóng loáng, một đạo linh quang từ trong khay ngọc bắn ra, gắn vào trên vách đá dựng đứng. Chỉ thấy vách đá như gợn nước vặn vẹo lan ra hai bên, không, phải nói là biến mất. Một khối vách đá lớn cao ngàn trượng bị biến mất.

Nhìn thấy cảnh tượng sau vách đá, mọi người mới phát hiện, ở nơi này không phải là vách núi, đằng sau là một cái cửa đi vào sơn cốc, cái vách núi này chỉ là do cấm chế biến ảo mà thành thôi.

“Ảo trận Nhị giai Thượng phẩm.”

Với tạo nghệ trận đạo bây giờ của Mạc Vấn không khó để nhìn ra phẩm giai của tòa ảo trận này, nhưng đó lại là một loại cấm chế hắn chưa từng gặp. Song muốn nghiên cứu lại là điều không thể, trừ phi phá vỡ tòa cấm trận này, có lẽ Thiên Cơ Kiếm Tông cũng sẽ không đồng ý.

“Đây là cửa vào di phủ, Mạc sư thúc tốt nhất để yêu thú ở bên ngoài, cấm chế cấm bay trong cốc cũng chưa hoàn toàn mất hiệu lực.” Dạ Tiểu Huyền nói.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, hắn để Bá Vương Điêu ở lại bên ngoài, Mộ Dung Hinh thu Lam Tinh Điểu vào hạm chuyên dụng thú.

Mọi người nối đuôi nhau đi thông qua huyễn cấm vách núi, cái cửa động cực lớn liền biến mất, sau lưng mọi người cũng xuất hiện một đạo quang bích, ngăn cách với ngoại giới, trước mắt bọn họ là một cái hang hẹp dài.

“Thiên Cơ động phủ”, tấm bia đá cao ba trượng ở trên miệng hang có khắc bốn chữ cái to rõ ràng, phía dưới cũng có một hàng chữ nhỏ: Thiên Cơ Kiếm Tông Vạn Thiên Nhai lập.

Dưới tấm bia đá có một vài tàn khối linh kim cơ quan Khôi Lỗi rơi lả tả, lờ mờ có thể thấy bên trên có những Phù văn cấm trận không trọn vẹn, linh lực tinh khí đã bị xói mòn hết, có lấy cũng không có giá trị sử dụng.

“Nghe nói lối vào có bốn con khôi lỗi thú Nhị giai Trung phẩm thủ hộ, có hai con đã bị tiền bối Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta bắt được, hai con khác bị hỏng hoàn toàn.” Dạ Tiểu Huyền nói đến chuyện luyện khí cơ quan Khôi Lỗi thì thần thái lại có vẻ sáng láng, giải thích những mảnh vụn rơi lả tả ở cửa hang.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, trên đường gặp phải một ít dấu vết chiến đấu, nhưng không có nguy hiểm gì cả, hiển nhiên ở đây đã bị đám thí luyện giả tiền bối Thiên Cơ Kiếm Tông thanh lý xong.

Đi vài dặm nữa, trước mắt mọi người xuất hiện ba đường rẽ: trái, giữa, phải.

“Bên trái và bên phải đã bị chúng ta thăm dò xong xuôi, chỉ có cửa chính giữa là chúng ta mới chỉ thăm dò một nửa, không thể không quay lại.”

“Buộc phải quay lại sao?”

Dạ Tiểu Huyền gật nhẹ: “Căn cứ vào tài liệu ghi lại là có một tổ Khôi Lỗi hình người cấu thành kiếm trận, thí luyện giả trước đây không thể bài trừ được.”

” Khôi Lỗi hình người?” Đối với cơ quan tạo vật, Mạc Vấn tiếp xúc không nhiều lắm, đối với hệ thống cấm trận trong đó hắn cũng được đọc rất ít nên trong lòng nảy sinh sự hiếu kỳ.

Đi vào con đường ở giữa, đi chưa xa đã gặp chiến trường cũ cực kỳ thảm thiết, các loại linh kiếm và tài liệu luyện khí rơi lả tả đầy đất.

Đi qua chỗ này thì phía trước xuất hiện một bình đài, bình đài ngăm đen phong cách cổ xưa, trông không có chỗ thần kỳ nào cả. Bình đài dài rộng đều khoảng trăm trượng, giống như Kiếm đài. Cả nhóm đi gần đến bình đài thì mặt ngoài đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng âm u, như là cơ quan nào đó bị kích hoạt lên, âm thanh ken két từ bên trong truyền ra một hồi lại làm cho người khác ghê răng. Từng người ngăm đen được điêu khắc từ dưới bình đài chui lên. Chúng đứng ở trên bình đài, vừa vặn chín người theo phương vị Cửu Cung chia bình đài thành chín bộ phận.

Những người điêu khắc này thân cao gần ba mét, toàn thân được khắc vào một tầng cấm văn dày đặc, được bọc trong lớp áo giáp nặng nề, chỉ có mắt là hai mảnh tinh thạch màu đỏ sậm. Trước mặt mỗi người là thanh đại kiếm không có linh tính nhưng lại ẩn chứa dao động linh lực cực kỳ khổng lồ, tất cả đều là kiếm khí Nhị giai Thượng phẩm!

“Phẩm chất những Khôi Lỗi này đều là Nhị giai Thượng phẩm, nhưng kết cấu của chúng tinh vi, tạo thành kiếm trận có uy lực cực kỳ đáng sợ, thí luyện giả đời trước Thiên Cơ Kiếm Tông chúng ta cố ý chuẩn bị ba con Khôi Lỗi thú Nhị giai Cực phẩm cưỡng ép phá giải, thế mà chưa đến mười tức đã bị chín Khôi Lỗi hình người này hủy đi, trở thành linh kiện.” Dạ Tiểu Huyền nói xong chuyện cũ, trên mặt lại không có bất kỳ vẻ khổ sở mà chỉ có vẻ mặt si mê nhìn chín Khôi Lỗi hình người trên Kiếm đài, ánh mắt kia như đang nhìn thấy tình nhân.

Đám thí luyện giả Thiên Trì Kiếm Tông đều lộ ra vẻ cổ quái, lời đồn đại vị Huyền Hoàng này là khí si quả nhiên không giả.

“Lần này các ngươi chuẩn bị phá giải như thế nào?” Mạc Vấn nhíu nhíu mày, ba con Khôi Lỗi thú Cực phẩm đều bị hủy trở thành linh kiện, thân thể của hắn không rắn chắc bằng Khôi Lỗi thú Nhị giai Cực phẩm.

“Chúng ta đã nghiên cứu qua, chỉ cần phá hỏng một Khôi Lỗi hình người ở giữa là kiếm trận của bọn nó liền tự sụp đổ, cá nhân nó chỉ có thực lực bằng Linh Kiếm Sư Kiếm Cương hậu kỳ.” Sắc mặt Dạ Tiểu Huyền đỏ lên nói.

“Ta cần nhìn uy lực của tòa kiếm trận này một chút.” Mạc Vấn đã hiểu ý của Dạ Tiểu Huyền, tại đây chỉ có một mình hắn có khả năng đánh chết được những người có cấp bậc Kiếm Cương hậu kỳ.

Dạ Tiểu Huyền gật nhẹ rồi cởi cái hộp lớn sau lưng xuống, lấy ra từng khối cơ quan cấu kiện. Cô bé nhanh chóng lắp ráp thành một con Khôi Lỗi thú nửa người nửa sói. Dạ Tiểu Huyền lấy ra một viên linh thạch Nhất giai Thượng phẩm hệ Kim khảm nạm vào bụng con Khôi Lỗi thú. Hai con mắt Khôi Lỗi thú màu trắng sáng ngời tinh thạch, như thể sống lại, trở nên sinh động.

“Đi.” Dạ Tiểu Huyền chỉ tay về hướng bình đài.

Khôi Lỗi thú lập tức hóa thành một mũi tên nhọn bắn tới bình đài.