Chương 211: Cho Phép

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Vị trí bốn nghìn không trăm bảy mươi chín ! Quả nhiên vẫn khiêu chiến vượt qua một trăm người!”

“Người này hôm nay chắc chắn có thể lọt vào danh sách thứ tư!”

“Hôm nay không biết có thể ép hắn thi triển thực lực thật sự hay không?”

Trong lúc mọi người rạo rực chờ mong thì phía dưới trận đấu đã bắt đầu. Người dự thi ở vị trí bốn nghìn không trăm bảy mươi chín cũng là một gã Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch hậu kỳ. Nhưng sức chiến đấu so với những người dự thi trước mạnh hơn rất nhiều, con át chủ bài có thể chống lại Linh Kiếm Sư Kiếm Mạch viên mãn. Trước mặt Mạc Vấn cũng chỉ là nhiều thêm mấy chiêu, chờ cho gã đánh xong át chủ bài thì cũng là lúc bị một kiếm đánh rơi ra ngoài Kiếm dài mà nối gót theo những kẻ đi trước.

Sau đó trận thứ hai trận thứ ba cũng không có một chút đáng quan tâm. Mạc Vấn nhẹ nhàng chiến thắng. Đến trận thứ tư, hắn liền khiêu chiến đối thủ trong hạng bốn ngàn.

“Hạng ba nghìn bảy trăm bảy mươi chín! Đây là thuộc danh sách thư tư! Thật sự vọt lên danh sách thứ tư! Vậy mà chỉ dùng bộ pháp và kiếm thuật đơn giản, cái này cũng quá biến thái rồi!”

Mọi người đã không thể tưởng tượng được nữa, chỉ có thể dùng hai chữ biến thái để diễn tả sự rung động trong lòng.

Trong một tòa đình các nào đó, một gã Linh Kiếm Sư khoảng trên ba mươi tuổi đang nhìn chằm chằm vào linh quang lập lòe trên trong tay mình. Sắc mặt hắn trắng xanh bất định, bảy mươi chín, chưa có lúc nào hắn chán ghét con số này như lúc này. Đây quả thức là con số chết chóc! Tuy rằng một ít người ở danh sách thứ tư đã bị người của danh sách thứ năm kéo ngã ngựa. Nhưng đó đều nằm trong mười người đứng cuối của danh sách thứ tư. Hôm nay chắc chắn gã là người có khả năng bị kéo xuống ngựa cao nhất!

Về phần muốn chiến thắng Mạc Thu, gã căn bản không nghĩ tới. Từ ngày hôm qua gã đã chú ý tuyển thủ tên là Mạc Thu này rồi, càng xem càng kinh hãi, càng xem trong lòng càng rét lạnh. Không nói tu vi thực sự của đối phương, chỉ riêng bộ pháp kia và kiếm kỹ gần như lưu lại dấu vết của đạo kia, gã đều không có chút tin tưởng nào có thể ngăn cản được. Vì không muốn mất mặt trước bao người, gã quyết định sáng suốt lựa chọn – Từ bỏ!

Toàn trường xôn xao, hạng ba nghìn bảy trăm bảy mươi chín trong danh sách thứ tư đột nhiên không chiến mà hàng! Nhưng cũng không có bao nhiêu người trách cứ vị tuyển thủ này ngược lại còn bội phục gã là người tự biết mình, có thể cầm được thả được. Dù sao danh tiếng của “Mạc Thu” cũng quá cao rồi. Nếu đã xem hắn thi đấu lúc trước mà vẫn có lòng tin đối mặt với hắn mới là chuyện lạ!

‘Đánh!”

Không biết ai cao giọng rống lên một tiếng. Sau đó rất nhiều Linh Kiếm Sư cùng hưởng ứng lại, rống khàn cả giọng:

“Đánh! Đánh! Đánh!”

Âm thanh mạnh mẽ nhanh chóng lan tràn đến trận đấu trên các Kiếm đài khác.

Mỗi khi tuyển thủ tiến vào danh sách khác thì tạm thời sẽ mất đi tư cách khiêu chiến, phải đợi đến ngày mai khi danh sách thứ tư bắt đầu thi đấu mới có thể tiếp tục khiêu chiên. Nhưng hiển nhiên phần đông Linh Kiếm Sư không muôn chờ đợi. Bọn hắn muốn biết của cái gã đứng cuối cùng trong số năm ngàn tuyển thủ dự thi liên tiếp khiêu chiến không thua một trận mà leo lên danh sách thứ tư đến cuối cùng sẽ đi tới đâu.

Phía trên tòa đình các cao nhất, sáu gã Linh Kiếm Sư Kiếm Nguyên cảnh nhíu mày.

“Chuyện gì xảy ra dưới kia? Vì sao ồn ào như vậy?” Vẻ mặt La Âm Sơn không vui hừ một tiếng. Khí tức lạnh lẽo tràn ra làm cho thâm tâm mười bốn gã chưởng tông Kiếm Tông ngồi hai bên cùng phát lạnh.

Chưởng tông Linh Dục Kiếm Tông vòng tay, dứng lên nói: “Hồi bẩm Thái Tôn, hình như là vì một kẻ dự thi. Tính từ khi bắt đầu tới nay hắn đã thắng liên tiếp mười ba trận, từ vị trí cuối cùng vọt lên vị trí ba nghìn bảy trăm bảy mươi chín.”

“Thật sao?” La Âm Sơn nhướng mày. Mặc dù lão không chú ý đối với trận đấu phía dưới nhưng cũng biết vượt qua hơn một ngàn thứ tự là tình huống như thế nào.

“Ha ha, thì ra là một tên tiểu quái vật rất có ý tứ.” Tử Hàm Dương đột nhiên cười khẽ, quay sang mấy người xung quanh hỏi: “Mấy vị kiếm hữu thấy như thế nào?”

Ở bên trái Tử Hàm Dương là một gã mặc áo bào màu xanh nhạt, chính là lão tổ Hư Không Kiếm Tông vẻ mặt cứng nhắc nghiêm túc nói: “Không ổn, không phù hợp quy củ. Hơn nữa Tiềm Long Kiếm Hội lần trước đều là do Linh Tôn tự mình phụ trách, chúng ta không có quyền can thiệp.”

“Hư phó Các chủ nói rất đúng, tốt nhất nên dựa theo quy tắc như bình thường. Không thể bởi vì một người mà nhiễu loạn trật tự, vạn nhất sai lệch thời gian mở ra ảo cảnh thì chúng ta đều không thể gánh nổi trách nhiệm.” Bên phải Tử Hàm Dương, lão tổ Diệu Dương Kiếm Tông một thân ngân y nói thêm vào.

Tử Hàm Dương có chút gật đầu: “Như thế cũng tốt, hãy theo ý của hai vị phó Các chủ. Ngươi xuống dưới an bài một chút cho trận đấu lại tiến hành như bình thường.”

Phía dưới, chưởng tông Hách Vân Tiêu của Tử Dương Kiếm Tông kính cẩn đứng dậy: “Vâng, sư tôn.”

Nói xong, lão ngự kiếm bay thẳng về phía Luận Kiếm Đào, lơ lửng giữa không trung cao giọng nói:

“Vâng theo khẩu dụ của Các chủ, không được nhiễu loạn trật tự thi đấu, trận đấu sẽ tiến hành bình thường!”

Đám đông bên dưới lập tức trở nên yên lặng, ngay sau đó lập tức lại xôn xao.

“Vì cái gì? Không thể dàn xếp một lần sao?”

“Chúng ta ủng hộ Mạc Thu tiếp tục trận đấu!”

“Đúng! Đây là mong muốn của chúng ta, kính xin Các chủ và các vị tiền bối cân nhắc một lần nữa!”

“Đánh!”

“Đánh! Đánh! Đánh!”

Âm thanh hô đánh so với lúc trước càng thêm mãnh liệt. Mấy ngàn tên Linh Kiếm Sư cùng hò hét, sau đó kéo theo càng nhiều người nữa. Đến cuối cùng một ít Linh Kiếm Sư đang xem náo nhiệt cũng bị cuốn vào, tiếng gầm vang vọng cả đất trời!

Sắc mặt Hách Vân Tiêu hơi đổi. Dù gì gã cũng là Linh Kiếm Sư cảnh giới Kiếm Cương viên mãn đã lĩnh ngộ kiếm ý. Nhưng so với ý chí của gần vạn người hợp lại thì ý chí của một mình gã thật sự quá nhỏ bé rồi. Nó làm cho hai thành Tử Tiêu Kiếm của gã chấn động một hồi, có chút bất ổn!

‘Những kẻ ngu ngốc này!” Lão tổ Diệu Dương Kiếm Tông giận tím mặt, một cỗ sát khí huyết tinh nồng đậm phóng ra từ trong cơ thể. Đây không phải là Sát Lục Kiếm Ý mà chỉ là một chút Huyết Sát lệ khí đọng lại trên cơ thể sau khi trải qua giết chóc mà thành, không phải kiếm ý mà uy áp còn hơn cả kiếm ý !

Ngoài mấy vị lão tổ Kiếm Nguyên cảnh ở đây thì mấy gã chưởng tông Kiếm Tông đã nhao nhao biến sắc. Cả một đám thúc dục ý cảnh kiếm đạo của mình chống lại uy áp do lão tổ Diệu Dương đột nhiên phát ra.

Mấy vị lão tổ Kiếm Nguyên trên mặt biểu hiện như không có chuyện gì nhưng trong lòng cũng âm thầm kinh hãi: Quả nhiên không hổ là từ trong núi xương biển máu trong chiến trường Vực Ngoại đi ra, chỉ bằng vào khí thế cũng đã không thua kém gì kiếm ý.

Lệ khí trên người lão tổ Diệu Dương Kiếm Tông phát ra rất xa. Nơi nào nó đi qua thì làm cho Linh Kiếm Sư ở đó có cảm giác như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu vậy. Tiếng gào thét im bặt lại. Chỉ sau hơn mười hơi thở ngắn ngủi, toàn trường Luận Kiếm Đại Hội đều trầm lặng xuống, cả một đám hoảng sợ nhìn về phía tòa đình các cao nhất.

“Nguyên kiếm hữu không hổ là từ trong chiến trường Vực Ngoại chém giết trở về, quả nhiên uy phong rất lớn.” Một giọng nói âm dương quái dị vang lên, nhưng lại phát ra từ trên người lão tổ Kiếm Nguyên La Âm Sơn của Linh Dục Kiếm Tông.

Hai mắt lão tổ Kiếm Nguyên của Diệu Dương Kiếm Tông nheo lại nhìn chằm chằm về phía La Âm Sơn. La Âm Sơn vẻ mặt vô kinh vô hỷ, làm như không nhìn thấy gì giống như những lời vừa rồi không phải do lão nói vậy.

Mấy gã còn lại đều im lặng giữ mình, bọn hắn sao lại không rõ ràng mâu thuẫn giữa hai đại Kiếm Tông đã đến mức không nói lý lẽ rồi.

“Nguyên Quang kiếm hữu, lẽ ra thịnh hội hôm nay là thời gian vui vẻ, cũng đừng hù dọa vãn bối nữa.” Tử Hàm Dương mở miệng nhàn nhạt nói.

Các chủ Kiếm Các đã lên tiếng. Nguyên Quang lập tức kiềm chế lại, sát khí trên người lập tức tiêu tan không thấy: “Thật có lỗi, giết quá nhiều Yêu tộc nên sát khí trên người quá nặng nhất thời không thể khống chế nổi”

Dù là xin lỗi nhưng đều nghe như thế nào cũng giống như gã đang khoe khoang vậy. Mấy lão tổ Kiếm Nguyên còn lại cũng chỉ có thể kìm nén sự khó chịu trong lòng, hết cách rồi, đó là chỗ dựa của đối phương.

“Tốt rồi. Nếu Nguyên Quang kiếm hữu đã nói xin lỗi thì cũng không cần phải nói thêm gì nữa. Việc cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện trước mắt như thế nào. Không thể làm chậm trễ hoạt động bình thường của kiếm hội.” Lão tổ Hư Không Kiếm Tông thân là phó Các chủ hòa giải nói.

Sắc mặt Tử Hàm Dương bình thản, đang chuẩn bị nói cái gì đó, đột nhiên thần sắc khẽ giật mình. Lão như đang tập trung lắng nghe người nào đó nói, trên mặt rất nhanh lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Xem ra không cần chúng ta hao tâm tổn trí để quyết định.”

Đúng lúc vẻ mặt mấy lão tổ Kiếm Nguyên đang lộ ra vẻ khó hiểu thì vầng sáng trên bầu trời biến ảo một lúc, rõ ràng tạo thành hai chữ.

“Cho phép !”