Chương 127: Không đề

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Tốc độ quá nhanh! Kiếm trận vô dụng với hắn!”

Tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch sơ kì kia hai tay nắm chặt trận bàn, kêu lên dồn dập, sắc mặt cực kì khẩn trương, hiện lên một tia khủng hoảng. Phù trận nhị giai trung phẩm mà hắn lao tới như không có gì, thật quá kinh khủng?

“Lục trưởng lão, có chuyện gì xảy ra vậy?” Cách đó không xa, Từ Huệ mắt mở to.

“Tam trưởng lão! Có người lẻn vào kiếm trận! Kiếm trận công kích hắn nhưng không có hiệu quả! Hiện tại hắn đã xông qua một phần ba!” Lục trưởng lão kia nói gấp gáp.

“Cái gì?” Trên mặt Từ Huệ cũng có chút biến sắc.

Đệ tử Dục Kiếm môn cạnh đó cũng nhao nhao bừng tỉnh, cả đám kinh hãi không hiểu chuyện gì.

“Chẳng lẽ lại là Đại Trưởng lão Tâm Kiếm môn và Kiếm Quang môn?”

“Không thể nào! Ba ngày trước hai người này vẫn còn ở bên ngoài Vân Châu vạn dặm, mặc dù có nhanh như nào cũng không thể đuổi đến đây ngay bây giờ được.”

Đám đệ tử nhao nhao bàn tán, tuy biểu hiện bên ngoài coi như là trấn định nhưng đều đã đứng ngồi không yên.

“Im lặng!” Tiếng Từ Huệ quát lên, “Đại trưởng lão vẫn còn đang dưỡng thương! Không được náo động làm phiền!”

Mọi người lập tức câm lặng, không dám nói gì nữa, ánh mắt tất cả hướng về thân ảnh đang ngồi khoanh chân bên trên chỗ sâu nhất kia.

Thân ảnh kia chậm rãi mở hai mắt ra, đúng là Đại trưởng lão Dục Kiếm môn Lạc Tâm! Giờ phút này sắc mặt của bà ta so với lúc trong thành Sơn Dương tốt hơn một chút nhưng vẫn còn xám xịt y như vậy, những nếp nhăn khắc sâu trên mặt, linh tức rất hỗn loạn.

“Không cần gấp, người này không có sát khí.” Lạc Tâm nhẹ giọng mở miệng.

Đám đệ tử có chút không hiểu, không có sát khí ư? Chẳng lẽ lại là viện binh hay sao? Bọn họ cũng không biết lại có viện binh lợi hại như vậy! Nhưng không ai dám hoài nghi lời Đại trưởng lão, với tư cách là người mạnh nhất Dục Kiếm môn, chỉ cách cảnh giới Kiếm Nguyên nửa bước thì không có gì phải lừa gạt bọn họ, nói không phải địch thì tất nhiên sẽ không phải địch.

“Tam trưởng lão, ngươi đi nghênh đón khách quý một chút.” Lạc Tâm nói với Từ Huệ.

“Vâng, Đại trưởng lão.” Từ Huệ lập tức nghe lệnh, thị biết rõ Đại trưởng lão đã đạt tới đệ tam trọng cảnh giới thất tình tâm linh và dục vọng tâm tình, có cảm ứng đặc biệt với tình dục người khác, nàng đã nói người kia không có sát khí thì nhất định là sẽ không có sát khí.

“Nguyệt Nhi, ngươi cũng đi cùng đi.” Lạc Tâm nói với Nguyệt Ảnh bên cạnh.

Nguyệt Ảnh gật đầu một cái: “Vâng, Đại trưởng lão.”

Nguyệt Ảnh nhíu nhíu mày, có chút không tình nguyện, nhưng với tư cách lễ tiết, nàng là đệ tử thân truyền của Dục Kiếm môn chưởng giáo cần phải ra mặt, nàng liền đáp ứng. Chỉ là trong nội tâm nàng có chút bài xích đối với người thần bí không có thò đầu ra đã làm bọn họ bàng hoàng kia.

“Lục trưởng lão, ta mượn trận bàn dùng một lát.” Từ Huệ nhìn về phía Lục trưởng lão.

Lục trưởng lão không chần chờ, đem trận bàn ném về phía Từ Huệ. Từ Huệ giơ tay bắt được, đánh ra một đạo linh quyết, bên trên trận bàn xuất hiện một đạo linh quang chui vào sương mù bảy màu, sương mù bảy màu nồng đậm lập tức tự động tách ra tạo thành một lối đi.

Từ Huệ cầm trận bàn trong tay, dẫn đầu đi vào trong sương mù bảy màu, Nguyệt Ảnh đi theo sát phía sau.

Bên trong Thất Huyễn Linh Dục kiếm trận, mỗi bước đi Mạc Vấn lại đem một quả Diễn Thiên Thần Giám đánh lên mặt đất dưới chân, sương mù bảy màu quanh người nhanh chóng tản ra, tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái, nhà nhã đi về phía trước như đi dạo.

Ước chừng đi được ba bốn trăm trượng, sương mù bảy màu phía trước đột nhiên kịch liệt rung động hướng hai bên tách ra, sâu bên trong kiếm trận xuất hiện một lối đi kéo dài đến trước mặt hắn, có hai thân ảnh một trước một sau đang tới theo lối đi.

Nhìn vào thân ảnh đang đi phía sau, Mạc Vấn cảm giác như trong thời gian này tư duy bị đình chỉ, trong mắt tràn ngập hình ảnh kia.

“Tại sao lại là ngươi?” Nguyệt Ảnh không thể tin được, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Vấn đang đứng ngẩn người, mặt mũi hắn cũng hiện vẻ không thể tin.

Từ Huệ nhìn phản ứng của hai người có chút kinh ngạc: “Các ngươi biết nhau hả?”

Nguyệt Ảnh không biết đang nghĩ điều gì, trong ánh mắt bộ mặt hiện lên vẻ vui mừng kia còn chưa hoàn toàn biến mất, nàng lạnh lùng nhẹ giọng nói một câu, như thể ta cùng hắn không có quen nhau.

Từ Huệ có chút hăng hái liếc nhìn Nguyệt Ảnh, với tư cách là người từng trải, thái độ thiếu niên đối diện đã nói rõ một vài vấn đề, chỉ là trong lòng có chút kì quái, từ khi nào mà Nguyệt Ảnh quen biết với một vị trận đạo cao thủ trẻ tuổi như vậy? Tu vi cảnh giới của Mạc Vấn trước mắt bà rất dễ để nhìn ra, còn chưa Trúc Cơ, như vậy cũng chỉ có một lời giải thích, người này am hiểu cấm trận! Đáng quý chính là hắn còn trẻ như vậy, trong nội tâm bà không khỏi dâng cảm giác quý trọng tài năng, bà có chút hảo cảm với Mạc Vấn.

“Vị tiểu hữu này, không biết đêm khuya chạy vào kiếm trận của chúng ta là có việc gì?”

Mạc Vấn vẫn ngơ ngác nhìn Nguyệt Ảnh, tâm tình hắn đã hoàn toàn bị kích động, cơ bản là không có nghe thấy Từ Huệ nói gì.

Nguyệt Ảnh bị Mạc Vấn dùng ánh mắt nhìn thẳng đến, trên mặt nàng có chút khô nóng, dậm chân một cái sẵng giọng: “Tên ngốc! Có gì mà sững sờ như vậy? Tam sư thúc tổ của ta có lời muốn hỏi ngươi đấy.”

“Hả?” Mạc Vấn bỗng nhiên phục hồi tinh thần, hắn cũng nhận ra vừa rồi mình có chút sơ suất, vội vàng chấn chỉnh lại tâm tình đang kích động một chút, nói với Từ Huệ: “Tại là Mạc Vấn, bằng hữu của Nguyệt Ảnh, vì nghe nói Nguyệt Ảnh bị vây hãm ở đây, lo lắng nên tự ý tiến vào trận, xin hãy tha lỗi cho vì sự mạo phạm.”

Từ Huệ mỉm cười: “Thì ra là bằng hữu của Nguyệt Ảnh, không sao, nguyên nhân cũng là vì ngươi lo lắng cho an toàn của Nguyệt Nhi. Mà ngươi lại không lo lắng cho an nguy của bản thân xâm nhập vào đây khi Tâm Kiếm môn và Kiếm Quang môn đang bao vây xung quanh, có lẽ Nguyệt Nhi của chúng ta phải cảm ơn ngươi mới đúng. Nguyệt Nhi, còn không mau cảm ơn vị tiểu hữu này!”

Nguyệt Ảnh mắt trợn trắng, tùy ý hừ một tiếng với Mạc Vấn: “Đa tạ!”

Từ Huệ nhíu mày, nửa đùa nửa thật răn dạy: “Sao lại không có quy củ gì như vậy? Chúng ta dạy ngươi cảm tạ người có ơn như vậy sao?”

“Không sao!” Mạc Vấn vội vàng nói: “Ta đến cũng không có giúp được cái gì, tiền bối không cần khách sáo như thế.”

Bản thân Từ Huệ là Linh Kiếm sư Kiếm Cương, đến nay đã sống ba trăm năm, loại nhân tình gì mà chưa gặp qua? Mạc Vấn co quắp, Nguyệt Ảnh thái độ lạnh nhạt, rõ ràng có ý tứ đùa nghịch, kiểu quan hệ cổ quái này sao bà lại không hiểu chứ. Bà ta cũng không nói ra, nói với Mạc Vấn: “Mời tiểu hữu đi cùng lão thân, nơi đây trong kiếm trận không phải chỗ nói chuyện.”

Từ Huệ đi trước dẫn đường, bỏ lại Mạc Vấn và Nguyệt Ảnh tụt lại đằng sau.

Sắc mặt Nguyệt Ảnh cũng không khá hơn chút nào nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Mạc Vấn nghẹn họng, không biết biểu lộ cảm xúc trong lòng như thế nào, nghĩ lại lần trước Nguyệt Ảnh là bị chính mình làm cho tức giận mà rời đi hắn cũng có chút chột dạ, nhỏ giọng nói quanh co: “Ta, ta lo lắng cho ngươi…”

Tuy Nguyệt Ảnh vẫn còn xụ mặt nhưng sâu bên trong nàng sắc mặt vui mừng chợt lóe lên rồi biến mất, dùng giọng điệu hơi trào phúng nói: “Người không phải đang trừ ma vệ đạo sao? Làm sao mà cũng quan tâm đến sống chết của yêu nữ ta đây hả?”

Mạc Vấn xấu hổ: “Tiểu Nguyệt, đó là ta…”

“Tiểu Nguyệt?” Nguyệt Ảnh âm thanh quái dị nói: “Chúng ta quen nhau sao?”

“Nguyệt Ảnh…”

“Gọi ta là Thu Nguyệt Ảnh.”

“Được rồi, Thu Nguyệt Ảnh!” Mạc Vấn tự biết mình đuối lý để mặc cho Nguyệt Ảnh phát tiết, trước kia hắn bị rắc rối việc của Mộ Thanh Thanh cùng Tịch Vân, cố hết sức muốn giữ khoảng cách với Nguyệt Ảnh. Hôm nay Mộ Thanh Thanh đã gia nhập Băng Nguyệt cung, xem như là đã có chỗ trú thân rất tốt, mà Tịch Vân, hắn cũng phát hiện ra khoảng cách giữa hai người là rất lớn, giống như một giấc mộng không thể nào với tới. Chỉ có Nguyệt Ảnh, nàng trong lòng mình là còn vương vấn. Lúc vừa nghe tới Nguyệt Ảnh gặp “tin dữ”, đây là loại đau đớn khắc cốt ghi tâm bởi vì mất đi thứ gì đó, thì ra là trong lòng hắn luôn có hình bóng của Nguyệt Ảnh, chỉ là hắn không phát hiện ra, không dám thừa nhận mà thôi.

Chỉ là, tình ý trong lòng mình đã sáng tỏ, nhưng làm cách nào biểu hiện ra với Nguyệt Ảnh? Hắn không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, đối mặt với Nguyệt Ảnh, hắn cảm thấy chột dạ, khẩn trương, tay chân như bị làm sao.

Chứng kiến vè kinh ngạc của Mạc Vấn, tâm tình Nguyệt ảnh cảm thấy thật tốt, những ấm ức trong lòng nữ nhi cũng giảm đi không ít, nàng không nói lời làm khó hắn nữa.

Mạc Vấn nhẹ nhàng thở ra, lo lắng hỏi: “Nghe nói các ngươi từ trong Đầm Lầy Mê Vụ đi ra bị Tâm Kiếm môn và Kiếm quang môn phục kích, ngươi không bị làm sao chứ?”

Thần sắc Nguyệt Ảnh rõ ràng tối sầm lại: “Ta không sao, nhưng sư tỷ và sư huynh, bọn hắn …”

Mạc Vấn thức thời liền im lặng, mà lúc này ba người đã đi ra khỏi sương mù bảy màu, tiền vào vùng đất trống ở giữa trung tâm Thất Huyễn Linh Dục kiếm trận.

Khi nhìn thấy Từ Huệ đưa đến một gã thiếu niên có lẽ còn chưa đến hai mươi tuổi, tất cả mọi người đang bình tĩnh liền kinh dị đánh giá gã thiếu niên này. Hắn ta nhìn như nào cũng không giống một cường giả thần bí không coi Thất huyễn Linh Dục kiếm trận ra gì.

“Hắn chính là tên tiến vào kiếm trận sao?”

“Có nhầm không? Hắn có lẽ còn chưa đến hai mươi tuổi?”

“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hắn tu luyện từ trong bụng mẹ hay sao?”

Những tên Linh Kiếm sư Kiếm Mạch kỳ, Dưỡng Kiếm cành giới nhao nhao bàn tán, chỉ có mấy cường giả Kiếm Cương và một ít Linh Kiếm sư Kiếm Mạch là có thể giữ vững vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía Mạc Vấn vẫn có điểm nghi hoặc cùng với kinh ngạc.

Từ Huệ đưa Mạc Vấn trực tiếp đi tới trước mặt Đại trưởng lão Lạc Tâm: “Đại trưởng lão, vị tiểu hữu này chính là bằng hữu của Nguyệt Nhi, tên là Mạc Vấn.”

Chắc hẳn Lạc Tâm là người bình tĩnh nhất rồi, từ lúc Mạc Vấn xâm nhập Thất Huyễn Linh Dục kiếm trận, nàng đã nhìn rõ ràng thiếu niên này, linh thức tâm tình gần như đạt giới hạn tại cấp độ Kiếm Nguyên của nàng đã nhìn ra thiếu niên này liền Trúc Cơ còn chưa đến, thật sự là một tiểu bối không có gì cần lo lắng.

“Mạc Vấn tiểu hữu, không biết sư phụ ngươi ở nơi nào?” Lạc Tâm bình tĩnh nhìn Mạc Vấn.

Mạc Vấn cũng đang đánh giá vị Thái Thượng chưởng giáo Dục Kiếm môn này, là tồn tại Kiếm Cương đỉnh phong, tuy nhiên tren mặt thần sắc như mắc bệnh, nhưng một thân khí thế không giận mà uy, giống như ngọn núi lớn đè lên người Mạc Vấn, làm cho lòng hắn không khỏi sinh ra kính sợ.

“Tiểu tử là một tán tu, khi còn nhỏ vì cơ duyên xảo hợp đạt được truyền thừa của một vị Cổ Linh Kiếm sư.”

Mạc Vấn trả lời qua loa, nhưng hiển nhiên Lạc Tâm cũng không có ý định truy đến cùng, bốn đế quốc trước kia cũng thật sự là không có xuất hiện nhân vật Mạc Vấn nào khủng bố như vậy. Mặc dù Mạc Vấn nói thật nhưng lại không ai tin.

“Xem ra tiểu hữu được truyền thừa và rất am hiểu cấm trận.”

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, lảng tránh đáp: “Tiểu tử đúng là có từng nghiên cứu qua cấm trận, có một chút thành tựu.”

“Tiểu hữu khiêm tốn rồi.” Lạc Tâm mỉm cười: “Có thể tự do đi lại trong trận pháp Nhị Giai trung phẩm, nói ngươi là đại sư trận đạo cũng không đủ.”

Mạc Vấn khom người, im lặng không nói, xem như đang tiếp thu. Trước mặt những cường giả Kiếm Cương này, muốn không bị khinh thường, chỉ có thể tỏ thái độ tôn trọng đối đãi với bọn họ. Trận đạo như này , là loại thuộc về cá nhân lĩnh ngộ, người khác muốn chiếm đoạt cũng không được, người can đảm có thể yên tâm mà bộc lộ ra.

Lạc Tâm nhẹ gật đầu tán thưởng, nếu như Mạc Vấn không thừa nhận, lúc đó bà chính thức khinh thường hắn.

“Tiểu hữu có thể lấy thân mình xông pha hiểm nguy vì Nguyệt Nhi, xem ra Nguyệt Nhi có được bằng hữu như ngươi là phúc của nàng. Chỉ là loại cấp độ tranh đấu này của chúng ta hôm nay không phải thứ tiểu hữu có thể nhúng vào, chúng ta không thể làm liên lụy đến tiểu hữu, hay là tiểu hữu hãy mau rời khỏi chỗ này đi thôi.”