Chương 262: Hỏa Diễm thụ

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hơn hai trăm tên thí luyện giả cẩn thận từng li từng tí tiềm hành (hành quân bí mật) trong cánh rừng cổ xưa, bôn ba thêm hai ngày nữa, cuối cùng bọn họ cũng rời khỏi phạm vi Đoạn Thiên hạp cốc, tiến nhập Thiên Ma sơn mạch.

Sự nguy hiểm của Thiên Ma sơn mạch cao hơn một tầng so với Đoạn Thiên hạp cốc, mức độ nguy hiểm gần với nguy hiểm cực độ như ở tuyệt địa. Yêu thú Nhị giai ở chốn này cực kỳ phổ biến. Cũng chính vì vậy mà kỳ ngộ ở đây cao hơn ở Đoạn Thiên hạp cốc rất nhiều, các loại kỳ trân dị bảo đều có ở khắp nơi nên muốn lấy đương nhiên phải xem ngươi có năng lực đi thu hoạch hay không.

Mộ Dung Hinh giơ một tay lên trời, đội ngũ đằng sau tự động dừng lại. Một bụi gai phía trước cao hơn nửa thân người lắc lư kịch liệt một hồi, ánh sáng màu xanh lóe lên, một gã thí luyện giả Kiếm Mạch hậu kỳ chui ra.

“Đại sư tỷ, ở mười dặm phía trước có một cây Hỏa Diễm thụ, nhưng ở đó có hai con Xích Quan Huyết Ti Mãng Nhị giai Thượng vị nghỉ ngơi ở đó, chúng ta không dám vọng động.”

“Cái gì? Hỏa Diễm thụ! Các ngươi không nhìn lầm đấy chứ?” Mộ Dung Hinh còn chưa nói câu gì mà vài tên đại biểu thế lực phụ thuộc Thiên Trì Kiếm Tông đã hô loạn lên.

Mộ Dung Hinh nhíu nhíu mày, những người này càng ngày càng quá đáng, thậm chí có dấu hiệu đảo khách thành chủ. Cũng chẳng còn cách nào khác, chúng nể mặt của Thiên Trì Kiếm Tông chẳng qua là nhờ mặt mũi của Mạc Thu, nhưng cho tới bây giờ Mạc Thu vẫn không hiện thân, hơn nữa tiến vào Ảo Cảnh lâu như vậy mà vẫn chưa gặp phải nguy hiểm quá lớn. Thời gian trôi qua, chúng không coi chốn này là nơi thí luyện nữa, tự nhiên sinh ra lòng mù quáng, tự cao tự đại.

“Ngươi chắc chắn là Hỏa Diễm thụ sao?” Mộ Dung Hinh cẩn thận hỏi tên thí luyện giả trinh sát.

Trinh sát gật nhẹ: “Đúng vậy, chắc chắn là Hỏa Diễm thụ! Phiến lá như lửa, toàn thân đỏ thẫm, từ xa nhìn tới giống như một ngọn lửa, hơn nữa còn là Linh Thụ trưởng thành, cả cây đều là Huyết Nguyên Quả.”

“Huyết Nguyên Quả! Ha ha, lần này phát tài rồi, không ngờ được mới vừa tiến vào Thiên Ma sơn mạch liền có thu hoạch như thế!” Vài tên đại biểu thế lực phụ thuộc vô cùng hưng phấn, nếu không phải còn chút cố kị Thiên Trì Kiếm Tông thì chắc đã không kiềm chế được mà xông tới hái linh quả rồi.

Nhưng Mộ Dung Hinh lại tỉnh táo dị thường, Huyết Nguyên Quả là kỳ trân hiếm có, nhưng ngược lại nguy hiểm cũng tương ứng với đó. Hai con Xích Quan Huyết Ti Mãng Nhị giai Thượng vị cũng không phải là loại dễ dàng trêu chọc như vậy.

“Mọi người cứ nghỉ ngơi tại chỗ đã, Thạch sư đệ và ta cùng đến xem qua một lúc rồi mấy vị sư huynh cũng tới a.”

Quyết định của Mộ Dung Hinh không có một ai phản đối. Mười thân ảnh vội vã theo tên thí luyện giả dò đường chui vào rừng sâu

Đi được chừng bảy tám dặm, một đoàn người trèo lên một sườn núi nhỏ, nhích từng bước tiến lên đỉnh núi phía trước.

Phía trước bọn họ xuất hiện một cái hang sâu, địa thế trong cốc bằng phẳng cổ thụ sum xuê. Cách đó hai ba dặm còn có một cái hồ màu xanh lục đường kính khoảng vài dặm. Ven hồ có một cây đại thụ, gốc cây choán hết tầm mắt. Nó cao tới trăm mét, thân cây hơn mười người ôm mới xuể. Toàn thân nó có màu đỏ thẫm, tán cây xòe ra, thành từng mảng lửa. Cái lá cây to như quạt hương bồ, trên cành cây bám đầy những trái cây cỡ nắm tay màu đỏ như máu. Nhìn từ xa, cả gốc cây giống như một ngọn lửa đang cháy.

“Đúng rồi! Đúng là Hỏa Diễm thụ!” Những đại biểu thế lực phụ thuộc kích động khó có thể tự kiềm chế.

“Hai con Xích Quan Huyết Ti Mãng ẩn nấp trong hồ, nếu không có một con Thiết Dực Ưng bắt cá trên mặt hồ, suýt chút nữa ta không phát hiện ra chúng.” Trinh sát nói vẫn còn sợ hãi.

“Các ngươi tiếp tục theo dõi, phải thăm dò kỹ càng xung quanh hồ nước này, hết sức cẩn thận, đừng kinh động đến yêu mãng.” Mộ Dung Hinh nói.

Một đoàn người lại nhanh chóng lui về đường cũ, bắt đầu thương lượng phương án hành động.

Hai con yêu thú Nhị giai Thượng vị, với thực lực bọn họ bây giờ chưa đủ để giết chết đối phương. Biện pháp cường công phải bỏ qua nên chỉ có cách dùng trí.

“Xích Quan Huyết Ti Mãng là một trong vài loại yêu thú quẩn quanh gốc Hỏa Diễm thụ khó chơi nhất, địch tính rất mạnh, đối với địch nhân có can đảm mạo phạm Hỏa Diễm thụ đều là không chết không ngừng. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này dẫn dắt chúng đi xa, sau đó thừa cơ đánh cắp Huyết Nguyên Quả.”

“Thế nhưng mà Xích Quan Huyết Ti Mãng là yêu thú Nhị giai Thượng vị, chúng ta làm thế nào để cản sự đuổi giết của chúng?”

“Chúng ta có thể bố trí bẫy chờ sẵn, sau đó phân ra hai đội tạo thành phòng ngự kiểu vạt áo, vây khốn chúng một thời gian ngắn thì không khó.”

Ngay khi đám người Thiên Trì Kiếm Tông đang thương lượng phương án thì cách bọn họ khoảng mấy chục dặm, một nhóm bốn năm trăm thí luyện giả đã theo dõi cây Hỏa Diễm thụ kia từ lâu.

“Đại sư huynh, con cá đã cắn câu, bọn chúng là người Thiên Trì Kiếm Tông.” Một gã thí luyện giả kính cẩn nói với Triệu Vô Cực.

“Thiên Trì Kiếm Tông?” Sắc mặt Triệu Vô Cực biến hóa, trầm ngâm một chút rồi hỏi một cách thận trọng: “Dẫn đội là ai? Có phải Mạc Thu hay không?”

“Không phải Mạc Thu, trong đội ngũ không có bóng dáng Mạc Thu, dẫn đội chính là đại đệ tử Mộ Dung Hinh của Thiên Trì Kiếm Tông.”

“Không có Mạc Thu? Ngươi chắc chắn chứ?” Ánh mắt Triệu Vô Cực lập loè.

“Ta chắc chắn.” Hắn cố ý bí mật đến gần nghe lén vài tên thí luyện giả nói chuyện, Mạc Thu đã thất lạc với cả nhóm kể từ khi bắt đầu tiến vào ảo cảnh, đến nay vẫn chưa có tin tức.

Triệu Vô Cực lông mày giãn ra: “Thật đúng là Thiên Ý khó dò, vậy mà câu được một con cá lớn như vậy, đáng tiếc vận khí bọn chúng quá nát. Ngươi tiếp tục theo sát chúng, có bất kỳ dị động gì đều phải kịp thời báo cáo cho ta.”

“Vâng, Đại sư huynh.” Tên thí luyện giả kia nói xong thì lui ra dán mình trên một cây đại thụ, linh quang màu xanh hơi lóe lên, thân ảnh biến mất thật quỷ dị.

“Đại sư huynh, lần này chúng ta coi như là vô tâm trồng liễu, ha ha, nếu là kìm hãm đám người Thiên Trì Kiếm Tông tại chỗ này chắc chắn là một công lớn, nhưng lại không phải chúng ta trực tiếp ra tay, Thiên Trì Kiếm Tông muốn hỏi tội cũng nói được câu nào.” Một gã thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông cười nói.

“Những người này chắc là đang cho rằng mình gặp được đại vận, gặp được Hỏa Diễm thụ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Hắc hắc, nếu như không phải chúng ta cố ý dẫn đường cho trinh sát bọn chúng thì dù có tìm đến mệt chết bọn chúng cũng không phát hiện được Hỏa Diễm thụ trong cốc?” Lại một gã thí luyện giả Diệu Dương Kiếm Tông dương dương đắc ý thốt lên.

Triệu Vô Cực nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ: “Được rồi, đừng nói những lời vô dụng, bảo tất cả mọi người chuẩn bị cho tốt, chúng ta phải sẵn sàng hành động.”

Bên kia, Thiên Trì Kiếm Tông đã thương lượng ra một phương án hoàn mỹ, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị.

Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Hinh, Thạch Trung Thiên và một gã thí luyện giả tên là Vu Phong Kiếm Cương sơ kỳ cầm đầu hơn hai mươi tên thí luyện giả xuất hiện ở rừng rậm trong sơn cốc. Họ trốn ở trên tán một cây cổ thụ cách Hỏa Diễm thụ mấy trăm trượng.

“Bắt đầu hành động.” Mộ Dung Hinh truyền âm.

Thạch Trung Thiên và Vu Phong gật đầu một cái, chạy vòng tới hướng Hoàng Kim thụ ven bờ hồ. Sau một lát, thân ảnh Thạch Trung Thiên trong rừng rậm xộc ra, xẹt qua dải đất trống rồi tới bên cạnh Hoàng Kim thụ mọc trên bờ đất trống.

Dưới chân hắn giẫm một thanh phi kiếm Nhị giai Trung phẩm, tốc độ cực nhanh, khoảng cách mấy trăm trượng chỉ trong một cái nháy mắt. Mắt thấy thân ảnh Thạch Trung Thiên đã xuất hiện dưới tán cây Hoàng Kim thụ cao lớn mà vẫn không có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

Thạch Trung Thiên ngơ ngác một chút, chần chờ định hái một trái cây màu đỏ như máu trên đỉnh đầu, nhưng vào lúc này, dị biến xảy ra. Hỏa Diễm trên cây bên cạnh mặt hồ đột nhiên nổ tung, một con sóng lớn cao tới mười trượng bùng lên, một đầu quái vật khổng lồ từ trong hồ chui ra.

Đây là một con Cự Mãng đầu to như vạc nước, toàn thân đen nhánh, trên đầu rắn có cái mào đỏ thẫm giống như gà trống, trên cái lưng đen nhánh cũng có một cái vây màu máu. Con Cự Mãng vừa hiện thân đã hí lên một tiếng phẫn nộ, cái miệng khổng lồ há ra đớp Thạch Trung Thiên.

Thạch Trung Thiên đã để tâm đến mặt hồ nên khi nhìn thấy mặt hồ xuất hiện dị biến thì phản xạ gần như đồng thời, hắn xoay phi kiếm quay người bỏ chạy, vừa vặn tránh được cú đớp của Cự Mãng.

Một phát không cắn trúng con mồi, con rắn cực kỳ phẫn nộ, thân thể cực lớn uốn éo. Cái thân dài tới hai mươi mấy trượng vọt ra khỏi hồ, ầm ầm lao về phía Thạch Trung Thiên đuổi bắt, tốc độ vậy mà cũng gần nhất thuấn!

Tuy Thạch Trung Thiên thích chiến, nhưng vị lão huynh Cự Mãng này không hữu hảo chắc chắn không phải mục tiêu hắn muốn luận bàn. Hắn sợ tới mức ôm đầu chui tọt vào rừng rậm. Dường như ngay khi hắn chui vào rừng rậm thì Cự Mãng cũng xông vào rừng rậm. Nó cậy mạnh phi thẳng, từng cây cổ thụ che trời chặn ngang bị đụng gẫy.

Một người một xà cứ như vậy đuổi bắt vào trong rừng sâu. Chẳng mấy chốc một màn kiếm quang từ rừng sâu bay lên, Xích Quan Huyết Ti Mãng phẫn nộ gào rú.

Bóng người trong rừng rậm nhoáng lên một cái, đó là thí luyện giả Vu Phong từ chỗ ẩn thân vọt ra, giống hệt Thạch Trung Thiên phóng tới chỗ Hỏa Diễm thụ.

Lúc này, không đợi hắn vọt tới Hỏa Diễm thụ, mặt hồ liền nổ tung lần nữa, một con Xích Quan Huyết Ti Mãng Nhị giai Thượng vị khác nhảy ra khỏi mặt hồ, con ngươi khát máu nhìn chòng chọc vào Vu Phong.

Vu Phong bị hù thiếu chút nữa té khỏi phi kiếm. Hắn luống cuống tay chân quay đầu phi độn. Hắn chạy như bay đến cánh rừng thì không có cảm giác bức bách sau lưng bèn nghi hoặc quay đầu lại nhìn thì thấy con Xích Quan Huyết Ti Mãng kia nhảy ra khỏi mặt hồ nhưng không đuổi theo mà chỉ quấn quanh cành cây Hỏa Diễm thụ, nó chỉ đưa mắt theo dõi hắn.

Vu Phong chửi nhỏ một tiếng, tay cầm Linh kiếm chạy tới gần Hỏa Diễm thụ, chém một nhát kiếm trước mặt con Xích Quan Huyết Ti Mãng. Kiếm quang đụng tới lân giáp ngăm đen bên trên Cự Mãng thì tan thành từng mảnh, chỉ để lại một vết bạch ngân. Nhưng nhát kiếm lại thành công chọc giận con Cự Mãng. Cự Mãng nộ ngâm một tiếng, há miệng lớn như bồn máu, một đạo thủy tiễn đen nhánh bắn ra.

Vu Phong đã chuẩn bị sẵn, chân giẫm lên phi kiếm nhanh chóng tránh sang một bên. Thủy tiễn lướt qua thân của hắn rơi vào trong rừng rậm. Những âm thanh xuy xuy vang lên một hồi làm cho da đầu run lên. Từ thủy tiễn đen nhánh lan ra, toàn bộ cây cối hoa cỏ biến thành bãi nước đen, hơn nữa nhanh chóng khuếch tán ra bốn phía. Chỉ mấy nhịp thở cây rừng phương viên vài chục trượng hoàn toàn bị ăn mòn hết!

Vu Phong nhìn vậy tê cả da đầu, thiếu chút nữa muốn quay người chạy trốn! Con yêu thú Nhị giai Thượng vị này quả thực thật là đáng sợ! Cố nén sợ hãi trong lòng, Vu Phong lại chém một kiếm nữa về phía Xích Quan Huyết Ti Mãng. Lúc này vì lo lắng quá nên hắn run tay, kết quả kiếm quang rơi lệch chém lên cành cây Hỏa Diễm thụ to bằng cánh tay.

Không chém trúng mục tiêu nhưng hiệu quả còn hơn cả chém trúng mục tiêu. Con Xích Quan Huyết Ti Mãng hoàn toàn bạo nộ, Hỏa Diễm thụ là của một mình chúng, cái đứa nhỏ bé kia lại làm hại đến Hỏa Diễm thụ, chắc chắn không thể tha thứ!

Xích Quan Huyết Ti Mãng mất đi lý trí, nhiệm vụ thủ hộ Hỏa Diễm thụ nó bỏ đi đâu mất. Nó vọt tới phía Vu Phong, muốn xé nát tên tiểu trùng tử làm hại Hỏa Diễm thụ.

Vu Phong đạt được mục đích, hắn nào dám chần chờ bèn chạy một mạch vào trong rừng rậm. Hắn không dám chạy thẳng mà chạy zíc zắc, bảy chuyển tám ngoặt. Chẳng mấy chốc thân ảnh hắn biến mất, mà con Xích Quan Huyết Ti Mãng kia thì ầm ầm truy đuổi phía sau.