Chương 118: Hồn Cấm

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

*binh lâm thành hạ: binh đến dưới thành, cả câu có hàm ý tình thế rất nguy ngập

**bụng làm dạ chịu: không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Lương chấp sự không bất ngờ chút nào, dù sao không phải ai cũng có khả năng mang theo bên mình năm vạn lượng vàng khi đi ra ngoài, dùng vật đổi vật là cách giao dịch thường thấy nhất.

“Có thể làm như vậy, chỉ là giá trị vật thế chấp sẽ được tính bằng chín phần giá thị trường”

Đối với điều kiện này, Mạc vấn không thèm để ý. Hắn cởi bao đựng kiếm đồ từ trên lưng xuống, tháo một lỗ nhỏ trên miệng bao rồi thò tay lấy một vật từ bên trong ra, đương nhiên thứ được lấy ra không phải là kiếm đồ, mà là một thanh Linh kiếm Thượng phẩm ở trong Kiếm nang.

uĐây là một thanh Linh kiếm Thượng phẩm Trung đẳng, có đủ để thế chấp không ?”

Lương chấp sự giật nảy mình, lấy tay dụi mắt không dám tin đây là sự thật, nhưng luồng linh khí mạnh mẽ cùng với áp lực phát ra từ thanh linh kiếm kia thật không thể làm giả được.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không nói đùa đấy chứ? Lương chấp sự có chút không tin hỏi lại.

Linh kiếm đối với Linh Kiếm sư được coi như tính mạng, nếu không đến bước đường cùng sẽ không thể có chuyện bán linh kiếm của mình đi, trừ phi thanh linh kiếm đó không phải của mình.

“Thanh linh kiếm này có thể thế chấp được không đây?” Mạc Vấn hỏi tiếp.

Lương chấp sự lúc này mới khẳng định Mạc vấn không nói giỡn, vội vàng đón lấy thanh linh kiếm trong tay Mạc vấn, khẩn trương ôm vào lồng ngực, có cảm giác như đêm động phòng hoa chúc y cũng không đến nỗi nóng lòng như vậy.

“Mạc công tử!” Hách Liên Bác cuống quít, hai mắt đỏ hồng. Đây chính là một linh kiếm thượng phẩm trung đẳng chứ lại! Càng nghĩ ruột gan của gã lại như sôi lên, cứ như vậy mà tiện tay bán đi hay sao ?

Giá trị một thanh linh kiếm thượng phẩm trung đẳng đủ để vượt qua cái mốc năm vạn lượng vàng, nhưng Mạc vấn lại không để trong lòng, thanh linh kiếm không đủ phẩm giai này đối với hắn chỉ như một khối sắt vụn, trong Kiếm nang còn rất nhiều thanh hắn chưa từng động tới.

Thấy ý Mạc vấn đã quyết như vậy, Hách Liên Bác cũng không khuyên giải nữa chỉ đành trơ mắt nhìn Lương chấp sư đang cười tươi như hoa, hận không thể đạp một cước lên mặt hắn.

Lương chấp sự cũng rất sòng phẳng, lập tức phân phó thủ hạ giao nhận yêu sủng.

“Tiểu huynh đệ, đây là Dịch Thú bài, nhỏ một giọt máu lên đây, một đời Thiểm Vân Báo sẽ chịu sự khống chế của ngươi”

Cuối cùng Lương chấp sự đưa tới một tấm hắc kim thiết bài chế tạo tinh xảo ra, ánh mắt Mạc vấn lóe lên, lộ ra một tia khác lạ, vì những văn tự được khắc vào tấm thiết bài nhỏ bé này chính là cấm trận Linh Văn không thuộc về thế tục.

Sắc mặt Mạc Vấn không đổi nhận lấy tấm thiết bài, dựa theo lời của Lương chấp sự tự mình nhỏ một giọt máu tươi lên trên.

Giọt máu tươi không một tiếng động tan vào tấm thiết bài, một tia Thần hồn dao động yếu ớt không rõ từ đâu đột nhiên tuôn đến, dung hợp cùng nguyên linh của hắn.

“Hống —”

Một tiếng gầm nhẹ vang lên, Thiểm Vân Báo trước giờ vẫn bình thản nằm trong lồng sắt đột nhiên trở nên nóng nảy bất an, móng vuốt sắc bén không ngừng cào lên tấm thép trong lồng tạo ra tia lửa văng ra khắp nơi.

Mạc Vấn chú tới thứ Linh Văn đơn giản trên trán Thiểm Vân Báo sáng lên, cùng phối hợp ăn ý với Linh Văn trên thiết bài trong tay Mạc Vấn.

Thì ra là thế, Mạc vấn rất nhanh đã hiểu rõ bí mật của Dịch Thú thiết bài. Thật ra, nguyên lý rất đơn giản, đây là một loại thủ pháp cấm chế, hơn nữa còn là chính là hồn cấm hiếm thấy trong các loại cấm chế. Đương nhiên cấm chế thần hồn bên trong Dịch Thú bài này cực kỳ đơn giản, thậm chí ngay cả một cấm chế Linh Văn nguyên vẹn cũng không có, chỉ là một đoạn tàn văn. Tác dụng cũng chỉ có hạn, thần hồn của yêu thú cấp cao rất dễ dàng thoát khỏi loại cấm chế này, vậy cũng khó trách nước Tấn chỉ có thể thuần phục yêu thú cấp thấp.

Nhìn qua Dịch Thú bài trong tay, trong lòng Mạc vấn nảy ra một suy nghĩ khác, dùng năng lực suy diễn của Diễn Tinh Thần Cấm thì cơ hội phục hồi lại đoạn hồn cấm tàn văn như cũ này là

rất lớn, đương nhiên điều này cần rất nhiều thời gian, không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.

Nếu có thể phục hồi nguyên vẹn đạo hồn cấm Linh Văn này, không biết uy lực sẽ đến mức nào, đủ để chế phục yêu thú cao cấp đến bậc nào đây ? Trong đầu hắn tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh chính mình đang điều khiển hàng ngàn hàng vạn yêu thú cấp cao, đợi đến lúc đấy, thiên hạ này còn có nơi nào không thể đặt chân tới nữa ?.

Hắn cười cười tự giễu, xem ra mình cũng có chút hoang tưởng rồi.

Hắn tiện tay thu lấy thiết bài, nhìn về phía lồng sắt đang giữ Thiểm Vân Báo, vài tên Linh Kiếm sư của Linh Thú Trai đang mở lồng thả Thiểm Vân Báo ra. Đầu yêu thú Lục cấp này nhanh nhẹn từ trong lồng nhảy ra ngoài, rồi ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng giận dữ, như đang chúc mừng bản thân đã tự do trở lại.

Đã trút hết uẩn ức tích tụ trong lòng, Thiểm Vân Báo cuối cùng đã bắt đầu chú ý đến đến những con khỉ hai chân* đứng bên cạnh. Hung quang trong đôi mắt báo lóe lên, nó liền đánh tới một gã Linh Kiếm sư của Linh Thú Trai gần đấy, tốc độ cực nhanh, nơi nó vừa đứng chỉ còn lại một đạo tàn ảnh.

Nhưng tốc độ của Thiểm Vân Báo có hơn nữa cũng không thể bằng tốc độ suy nghĩ, một ý niệm vừa hiện lên trong đầu Mạc Vấn, đầu yêu thú Lục cấp không ai cản được liền tru lên một tiếng rồi nằm xụi lơ trên mặt đất, toàn thân co quắp run rẩy.

Đây là tác dụng của hồn cấm tàn văn bên trên Dịch Thú Bài, máu tươi của Mạc vấn đã nối liền hồn cấm và tinh thần của nó lại, chỉ cần xuất hiện một ý niệm trong đầu đã có thể phát động hồn cấm.

“Tiểu huynh đệ hãy chờ một lát, bộ yên cương sẽ được mang tới rất nhanh thôi, xin hỏi ngài còn cần gì không ? Thực hiện xong đơn hàng đại sinh ý này Lương chấp sự tỏ ra ân cần khác thường.

“Không cần” Mạc vấn khẽ lắc đầu.

Một khắc sau, người của Linh Thú Trai mang tới một bộ yên cương đặc chế, buộc lên lưngThiểm Vân Báo.

“Hách Liên đại ca, cảm ơn huynh đã chỉ bảo dọc đường, hẹn ngày sau gặp lại.” Mạc vấn ngồi trên Thiểm Vân Báo, chắp tay với Hách Liên Bác.

Hách Liên Bác vội vàng đáp lễ: “Sau này còn gặp lại.”

Mạc Vấn vỗ lên chiếc đầu báo, Thiểm Vân Báo gầm lên một tiếng thật dài, chở Mạc vấn trên lưng hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất ngay tại chỗ…

Giang Châu, Chú Kiếm Sơn Trang.

Bên trong nghị sự đường, tất cả những nhân vật đầu não của Mạc gia tề tụ lại một chỗ, ai nấy đều cau mày, thần sắc chán nản phiền muộn.

Một gã Linh Kiếm sư Thất giai tuổi tầm trung niên nhìn quanh mọi người, trầm giọng nói: “Đã gần một tháng rồi mà vẫn chưa có tin tức của Thiếu trang chủ, chỉ sợ…

“Không được vô lễ ! Đừng vội nói bậy ! Thiếu trang chủ thực lực cao thâm khó lường, đến Linh Kiếm sư cửu giai cũng không phải đối thủ ! Làm sao có thể xẩy ra chuyện gì ? Ta nghĩ nhất định chỉ là có chuyện tình chưa giải quyết xong thôi.” Mạc Vũ ngồi ngay ngắn trên vị trí thứ ba, lập tức trách mắng.

“Nhưng đã lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa có chút thư từ nào được gửi về đến sơn trang chứ ? Hơn nữa theo như tin tức từ Vụ Quang Thành, căn bản vẫn chưa thấy nhóm của Thiếu trang chủ từ trong đầm lầy trở ra.” Thêm một gã Linh Kiếm sư Lục giai thấp giọng nói.

Tất cả mọi người trở nên trầm ngâm, không nhịn được dõi mắt về hướng thủ tọa Mạc Thiên.

Mạc Thiên bởi lẽ miễn cưỡng tu luyện Phần Tâm bí thuật nên sinh mạng Tinh Nguyên đã khô kiệt, hiện giờ sau khi được tẩm bổ từ Địa Phế Hỏa Liên Tử và Vạn Niên ôn Ngọc do Mạc vấn tìm được nên phần mệnh nguyên bị hao tổn đã dần dần bổ sung trở lại, sắc mặt lại khôi phục vẻ hồng hào, mái tóc bạc trắng cũng biến thành mầu đen, thậm chí nhìn vào còn thấy trẻ hơn tuổi thật.

Giờ phút này, sắc mặt Mạc Thiên âm u phiền muộn, nhưng so với người khác còn có thêm vào một phần đau xót. Lão quét mắt nhìn mọi người, nói với giọng trầm thấp: “Không bàn về sự tình của Thiếu trang chủ nữa, trước tiên vượt qua cửa ải khó khăn này đã.”

Mạc Thiên dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Trước mắt đại quân thiết kỵ tiền tiêu của nước Yên đã xuất hiện tại lân cận Ly thành, chỉ cách Giang Châu của chúng ta hai ngàn dặm, tất cả các thành chủ tại Giang Châu đều đang điều viện quân đến giúp đỡ, Chú Kiếm Sơn Trang chúng ta cũng không thể đứng ngoài cuộc, cho nên ta quyết định điều một doanh trại tổ thành từ đệ tử tình nguyện của Mạc gia đến trợ giúp, ý của các vị ra sao ?”

“Trang chủ nói rất phải, hiện giờ nước Yên đã binh lâm thành hạ*, Chú Kiếm Sơn Trang chúng ta nếu không hành động gì chẳng phải để người khác cho là loại ham sống sợ chết sao ?”

*binh lâm thành hạ: binh đến dưới thành, cả câu có hàm ý tình thế rất nguy ngập

“Tổ chim bị phá lẽ nào trứng còn nguyên vẹn sao ? Giờ đây quân địch đã đánh tới cửa nhà rồi, Chú Kiếm Sơn Trang chúng ta bụng làm dạ chịu** thôi!”

**bụng làm dạ chịu: không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

Mạc Thiên gật nhẹ đầu: ‘Vậy thì tốt, hạn cho mọi người thời gian ba ngày điều động đệ tử tất cả các mạch, nhân số là năm trăm người, tu vi thấp nhất phải là Linh Kiếm sưĩamgiai. Ngoài ra nói cho những đệ tử tham gia doanh đội tình nguyện biết mỗi người được ban thưởng một bình thương dược thượng phẩm, ba bình thương dược trung phẩm và một ngàn lượng bạc, sau khi trở về sẽ được học sáu tầng Phần Thiên Kiếm Quyết, đồng thời có thêm cơ hội chọn lựa Linh Kiếm một lần nữa.”

Bên dưới không ít người thầm tắc lưỡi, trang chủ lần này đúng là đã dốc hết vốn liếng ra rồi, tiền bạc không quan trọng, nhưng năm trăm bình thương dược thượng phẩm, một ngàn năm trăm bình thượng dược trung phẩm ước chừng đã ngốn đến bẩy tám phần đan dược tích trữ trong khố phòng Chú Kiếm Sơn Trang rồi.

Đêm khuya, tại một gian phòng nào đó.

“Vũ nhi, lần này ngươi cũng theo đại quân xuất chinh đi.” Mạc Hư đang ngồi đối diện một thiếu niên, nhẹ nhàng nói.

Mạc Vũ cúi đầu khẽ dạ một tiếng. Nhưng một trung niên mặc áo gấm đứng một bên lại không vui: “Phụ thân ! Sao lại có thể để Vũ nhi đến chiến trường nguy hiểm như vậy được ? Con không đồng ý!”

Mạc Hư trừng mắt, nổi giận nói: “Chuyện này không đến lượt ngươi lên tiếng”

“Nó là con của con ! Tại sao con lại không được nói chứ ? Dù sao con cũng nhất định không đồng ý !” Người trung niên gân cổ lên phản đối.

Mạc Hư nhìn chằm chằm vào y trong chốc lát, cuối cùng thở dài: “Tín nhi, ngươi cho rằng vị phụ lại cam lòng để cháu trai mình gặp nguy hiểm hay sao ? Nhưng với tình thế trước mắt chúng ta đã không có quyền lựa chọn rồi, từ khi trang chủ xuất quan, Thiếu trang chủ trở về, vị trí nhất mạch đã không còn thuộc về chúng ta rồi. Tuy trang chủ khoan hồng độ lượng không truy cứu, nhưng tất cả các mạch đều đồng thời giữ khoảng cách với chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất mạch của chúng ta sớm muốn sẽ bị loại trừ khỏi vị trí cầm quyền ở Mạc gia, trởthành gia nô thôi.”

Mạc Hư dừng lai một chút, sắc mặt trống trải không nói nên lời, năm đó hắn tâm hùng chí mạnh muốn thay thế nhất mạch của Đại đương gia trở thành chủ nhân của Chú Kiếm Sơn Trang, hiện giờ tất cả mộng tưởng đều đã tan thành bọt nước.

“Ta sai Vũ nhi ra sa trường một là để rèn luyện kinh nghiệm, hai là để tích lũy vốn liếng. Dù sao hiện giờ trên danh nghĩa nó cũng là người thừa kế thứ hai đảm nhiệm chức trang chủ của Chú Kiếm Sơn Trang, sau này chỉ cần không phạm sai lầm, lại thường xuyên đảm đương sự vụ bên ngoài mỗi ngày, đến lúc đó ta mới yên tâm giao ngoại kiếm đường cho nó.”

Người trung niêm mặc áo gấm sắc mặt âm u khó đoán, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Mạc Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị: “Gia gia, người hãy an tâm, Tôn nhi nhất định sẽ không phụ lòng hy vọng của người, vinh quang của nhất mạch chúng ta sẽ do Tôn nhi tiếp nối.

Mạc Hư vui mừng gật nhẹ đầu, trong lòng lờ mờ dâng lên cảm giác hối hận, nếu như không phải vì mình chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt, có lẽ một ngày nào đó Vũ nhi sẽ thật sự trèo lên được cái chức trang chủ, nhưng tất cả cũng chỉ là nếu như…

Nước Triệu, Bá châu, tại một nơi hoang vắng, hơn chục thân ảnh đang quấn lấy nhau, từng đạo kiếm khí dài hàng chục đến hàng trăm trượng giăng khắp nơi, cầy xới những bụi cỏ dại bên trong phạm vi thành một mớ bừa bộn.

Mười mấy người này rõ ràng chia làm hai phe, một bên bảy người có một gã Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Trung kỳ, hai gã Kiếm Mạch Sơ kỳ, bốn gã thanh niên còn lại ở khoảng Dưỡng Kiếm kỳ; còn bên kia có bốn người, hai ông bà lão đều là Kiếm Mạch Sơ kỳ, hai người còn lại cũng chỉ ở mức Dưỡng Kiếm kỳ, một nam một nữ đều rất trẻ tuổi.

Mà bốn người kia đang rơi vào một hoàn cảnh rất xấu, bị bảy người kia vây công, tình hình vô cùng nguy hiểm.

“Bọn dư nghiệt Ma Môn các người còn không mau giơ tay chịu trói ? Đại trưởng lão của các ngươi đã bị Tâm Kiếm môn ta và Kiếm Quang môn liên thủ giết ngay tại chân núi, mà ngay cả chưởng giáo của các ngươi cũng đã bỏ núi mà chạy như chó nhà có tang vậy ! Dục Kiếm môn của các ngươi đã bị tận diệt rồi, hiện giờ hãy đầu hàng, thề đoạn tuyệt quan hệ với Dục Kiếm môn rồi gia nhập Tâm Kiếm môn của chúng ta thì còn có một đường sống !” Lão giả có thực lực Kiếm Mạch Trung kỳ cao nhất trong bảy người quát lớn.

“Im ngay ! Các ngươi đúng là lũ khốn nạn hèn hạ vô liêm sỉ ! Ngoại trừ các trò mưu mô ám toán, ỷ đông hiếp ít ra thì còn có thể làm được gì ? Chúng ta tuy là Ma đạo nhưng cũng khinh thường không muốn phải nhập bọn với các ngươi!” ông lão bị vây công tức giận lớn tiếng mắng chửi.

“Hừ ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt ! Các ngươi đã muốn chết như vậy, để chúng ta thành toàn cho !”

Lão giả vung tay lên: “Giết hết bọn chúng, không cần nương tay

Công kích của bảy người lập tức mạnh thêm vài lần, đôi nam nữ trẻ tuổi cảnh giới Dưỡng Kiếm còn chưa Trúc Cơ gần như tức khắc kêu thảm một tiếng, một người bị kiếm quang xuyên thủng, một người lại bị kiếm quang cắt đứt.

Còn lại một bà lão họ Âu khóe mắt như muốn nứt ra, đau xót thét lên một tiếng: “Huệ nhi! Bà mày liều mạng với các ngươi!”

Ông lão kia đôi mắt cũng đã đỏ hồng lên, một nam một nữ hai người trẻ tuổi kia đúng là học trò cưng của bọn hắn, tuy không phải con nhưng lại coi hơn con đẻ.

“Vẫn còn ngoan cố chống cự !”Lão giả Kiếm Mạch Trung kỳ hừ lạnh một tiếng, tuy trong mắt lộ ra vẻ khinh thường nhưng thân hình lại lui ra sau một ít, dù sao người rơi vào bước đường cũng là người đáng sợ nhất.

Ngay lúc bảy tên bị hai ông bà lão Linh Kiếm sư Kiếm Mạch Sơ kỳ đẩy lui, một cái bóng trắng to lớn xẹt ra như một tia chớp trắng từ bên trong bụi cây um tùm, bất ngờ xuất hiện tại bên rìa chiến trường.