Chương 242: Tri Chu

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bị lừa! Bị cái biểu hiện vừa rồi của tòa mê cung này lừa gạt!

Mọi người kinh hãi đồng thời càng cảm thấy sởn hết gai ốc! Hiện tại trên cơ bản bọn hắn có thể khẳng định, có một tồn tại thần bí trốn ở chính chỗ này đang lén nhìn bọn hắn! Bố trí nguyên một đám bẫy rập khiến bọn hắn tự chui đầu vào!

Từ đội ngũ hơn một ngàn bốn trăm người, liên tiếp giảm mạnh xuống còn năm trăm người! Mà bây giờ năm trăm người trải qua một lần phân liệt nữa, chỉ còn lại chưa tới ba trăm người!

“Quay về! Lập tức quay về! Nhất định phải tìm được mấy người kia!” Thạch Mạnh giận dữ hét lên.

Đội ngũ mấy trăm người bối rối một hồi, đúng lúc này, một người đứng ở vị trí gần cửa động đột nhiên hét thảm một tiếng.

“Cứu! Cứu ta!”

Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, sau đó nhanh chóng biến mất ở phía sâu trong thông đạo.

Đám người đứng gần đó đại loạn một hồi.

“Cái gì vậy?”

“Ta đã nhìn thấy nó! Lục nhãn tình! Rất nhiều Lục nhãn tình!” (Con ngươi màu xanh lục)

“Ah! Giết! Giết nó!”

Hơn mười thí luyện giả đồng thời điên cuồng xuất kiếm chém về một cái cửa động, từng đạo kiếm quang oanh kích lên trên vách động, trên bề mặt vật chất màu nâu có lưu lại một vết kiếm thật sâu, nhưng lại không nứt vỡ.

“Đủ rồi! Dừng tay!”

Thạch Mạnh hung hăng lôi hai gã thí luyện giả đang điên cuồng huy kiếm đẩy ra, tu vi Kiếm Cương sơ kỳ phóng thích ra không hề giữ lại chút nào.

Hơn mười thí luyện giả kia lập tức tỉnh táo lại, cả đám xấu hổ thu kiếm lại đứng một bên.

Thạch Mạnh liếc nhìn mấy người xung quanh: “Vừa mới xong là chuyện gì xảy ra?”

Trên mặt một gã thí luyện giả hiện ra vẻ hoảng sợ cực kỳ: “Đái, Đái Tường bị chụp lấy lôi đi.”

“Bị cái gì bắt đi hả?” Mộc Thanh Sơn trầm giọng quát hỏi.

Vẻ hoảng sợ trên mặt thí luyện giả kia càng lớn hơn: “Không biết, ta không nhìn thấy, con mắt màu xanh lá, thật nhiều con mắt màu xanh lá!”

Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn liếc nhìn nhau: “Yêu thú!”

“Ah! Cứu mạng…”

Lại một tiếng hét thảm nữa vang lên đột ngột, lúc này rất nhiều người đều nhìn thấy thân thể của một gã thí luyện giả đang đứng dựa lưng vào một cửa động bỗng nhiên lơ lửng, hai tay gã hươ hươ muốn bắt lấy một cái gì đó. Thân thể gã bị lôi vào trong bóng tối phía sau, chỉ mấy hơi thở, cả người cũng hoàn toàn biến mất trong thông đạo tối om.

“Tránh xa cửa động! Lập tức tránh xa cửa động!” Thạch Mạnh cùng Mộc Thanh Sơn đồng thời hô to.

Lúc này phần đông thí luyện giả mới như tỉnh dậy sau giấc mộng, tiếng gió phần phật một cái tất cả đã phóng đến trung tâm địa huyệt. Không có ai dám đứng ngây ngốc ở vùng cạnh cửa động dù chỉ nửa hơi.

Thế nhưng, một gã thí luyện giả chạy ở cuối cùng đột nhiên hai mắt trợn lên, thân thể như bị làm phép định thân đứng im tại chỗ, tiếp đó thân thể gã thoáng cái đã bay ngược về đằng sau.

“Cứu mạng ah!”

Gã thí luyện giả hoa chân múa tay sợ hãi hô to, vị trí của hắn cách cửa động hơi xa một chút, để thân thể hoàn toàn bị kéo vào cửa động thì vẫn cần một chút thời gian. Bởi vậy tất cả mọi người có cơ hội quay lại chứng kiến sự việc đang diễn ra, thân thể gã kia treo lơ lửng trên không, như bị cái gì đó cầm lấy, cả người bay nhanh về phía sau.

PHỐC!

Một đạo kiếm quang lợi hại màu trắng phá không bay ra, lóe lên rồi biến mất sau lưng thí luyện giả kia. Tiếp đó, thí luyện giả kia giống như một con diều đứt dây, thoáng cái ngã xuống mặt đất, cả người trượt về phía sau một đoạn xa mới dừng lại.

Ngay sau đó, có một thân ảnh hóa thành một đạo tàn ảnh lướt qua sau lưng thí luyện giả, hướng về phía một cửa động, một đạo kiếm khí màu trắng phụt lên, kiếm khí chui vào động tối om.

“Chi chi —— ”

Một tiếng thét lên giống như trẻ con khóc nỉ non truyền ra từ trong động, sau đó thông đạo lại trở lại vẻ yên tĩnh.

Gã thí luyện giả kia đang bò trên mặt đất, sờ lên đầu mình nói: “Ah, à? Ta không chết? Ha ha, ta không chết! Ha ha ha ha!”

Hiện tại không có ai quan tâm tới gia hỏa mạng lớn này, tất cả mọi người nhìn về phía thần bí nhân ra tay đúng thời khắc mấu chốt này.

“Mạc huynh! Là huynh chặn lại sao?”

Ba người Thạch Mạnh, Mộc Thanh Sơn, Trần Đồng vọt tới bên người Mạc Vấn.

Mạc Vấn híp mắt nhìn về phía bóng tối trong động, hắn khẽ lắc đầu: “Không, nó đã trốn được.”

“Cuối cùng thì nó là vật gì? Thế mà có thể giấu diếm được linh thức dò xét của chúng ta!” Vẻ mặt Mộc Thanh Sơn nghĩ mà sợ nói.

“Đây là cái gì?”

Từ dưới chân, Trần Đồng cầm lên một sợi tơ mỏng trong suốt, nhỏ như tóc, không nhìn kỹ rất dễ bỏ qua nó.

Có mấy ánh mắt nhìn về phía tơ mỏng trong tay Trần Đồng, một chỗ khác của sợi tơ chính là phía sau thắt lưng của gã thí luyện giả may mắn thoát chết kia.

Trần Đồng thử lôi kéo một cái, gã thí luyện giả kia liền bị kéo lui về phía sau mấy bước, sợi tơ mỏng cũng không bị kéo đứt.

“Thì ra là cái này! Rốt cuộc là quái vật gì làm ra nó đây?”

Nhìn đến đây, mấy người đều đã hiểu rõ chân tướng của việc mấy thí luyện giả vừa mới bị kéo vào hành lang trong động, thế nhưng tất cả vẫn còn hoàn toàn không biết loại tồn tại nào có thể làm ra sợi tơ này.

“Giống như là tơ kén, cũng có thể là tơ tằm nào đó.” Mộc Thanh Sơn nói.

“Vừa rồi ta có đánh nó bị thương, đi lên nhìn xem mới có thể tìm được đáp án.” Mạc Vấn nhìn vào chỗ sâu trong đường hành lang.

Ba người Thạch Mạnh liếc nhìn nhau, bọn họ hơi do dự một chút.

“Ta đi!” Thạch Mạnh cắn răng nói.

Mạc Vấn nhìn hắn một cái, trực tiếp đi đến chỗ hành lang trong động, dạ quang thạch trong tay phát ra ánh sáng trong suốt, chiếu sáng toàn bộ cảnh vật phía trước ba trượng. Thạch Mạnh cũng lấy ra một khối dạ quang thạch rồi đi sát theo sau Mạc Vấn.

Thứ bị Mạc Vấn đánh trọng thương cũng ở không xa phía trước, đi lên bốn năm trượng, trên mặt đất liền xuất hiện một bãi máu màu ố vàng, vũng máu tỏa ra một mùi tanh tưởi khó chịu.

“Trong máu có ẩn chứa yêu lực thuộc tính Thổ nồng đậm, chắc hẳn là yêu thú Thổ hành. Nếu có người của Ngự Linh Kiếm Tông ở đây thì tốt, bọn hắn có thể căn cứ vào đặc tính của huyết dịch mà đoán được đây là yêu thú gì.” Thạch Mạnh hơi tiếc nuối nói.

Mạc Vấn nhìn qua vết máu trên mặt đất không nói gì, đột nhiên hắn nhíu mày, Mạc Vấn ném dạ quang thạch trong tay về phía trước.

Dạ quang thạch bay qua khoảng cách hơn mười trượng, cuối cùng rơi xuống mặt đất, cảnh vật trong phạm vi ba trượng đều bị chiếu sáng rõ ràng, mà ở phía rìa ánh sáng, có một vòng màu ố vàng pha tạp không giống với màu của thành động chợt lóe lên rồi lùi vào trong bóng tối.

“Tìm được ngươi rồi!” Thạch Mạnh nổi giận gầm lên một tiếng, gã trực tiếp phóng tới chỗ sâu trong hành lang, đồng thời dạ quang thạch trong tay cũng bị ném ra ngoài, điểm rơi của nó xa hơn so với dạ quang thạch của Mạc Vấn.

Mạc Vấn biến sắc: “Quay lại!”

Nhưng đã chậm, thân ảnh Thạch Mạnh đã lao vọt ra tới hơn chục trượng, ánh sáng của dạ quang thạch đột nhiên biến mất, thoáng cái bóng tối đã nuốt trọn thân ảnh Thạch Mạnh. Tiếp đó, một hồi âm thanh hô quát cùng mắng to truyền vào tai Mạc Vấn, sau vài lần mấy đạo kiếm quang hiện lên như tia chớp thì bóng đêm lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có.

“Thạch Mạnh!” Mạc Vấn hô lên một tiếng, hắn lấy một viên dạ quang thạch nữa từ trong kiếm nang ra, phất tay ném vào vùng bóng tối trước mắt.

Dạ quang thạch bay qua khoảng cách gần hai mươi trượng mới rơi xuống đất, thế nhưng một đường nó đi qua chiếu sáng lại không có bất kì vật gì, Thạch Mạnh đã biến mất!

“Ah! Cái gì đó?”

“Địch tập kích! Coi chừng!”

“Nó bắt được ta rồi!”

“Chạy mau!”

Một hồi tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía cửa động, Mạc Vấn biến sắc, chân điểm lên mặt đất một cái cả người liền bay phóng về phía cửa động.

Thanh Vân Bộ được thi triển đến mức tận cùng, khoảng cách bốn năm trượng chỉ là trong cái nháy mắt, nhưng ngay tại lúc Mạc Vấn đang thi triển động tác, phía cửa động nơi ánh sáng truyền đến bỗng nhiên biến mất! Mạc Vấn chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, vật chất màu nâu xung quanh cửa động như đang sống lại, nhanh chóng hòa tan, sau đó toàn bộ cái cửa động bị đóng kín!

“Muốn chết!”

Mạc Vấn khẽ quát một tiếng, hắn đánh trực tiếp một quyền nện lên trên bề mặt tầng vật chất màu nâu.

Đông!

Một tiếng va đập nặng nề vang lên, Mạc Vấn chỉ cảm thấy tất cả lực lượng trên cánh tay bị tầng vật chất màu nâu nhanh chóng hấp thu, tiếp đó cánh tay giống như đánh vào một cục bông vậy, trực tiếp đâm xuyên vào trong tầng vật chất màu nâu.

“Đáng chết!” Mạc Vấn hơi biến sắc, tính chất của vật chất màu nâu này quả thực là khắc tinh của lực lượng vật lí!

“Phá cho ta!”

Lúc này Mạc Vấn vận dụng cánh tay Khôi Lỗi, một đạo Canh Kim kiếm khí bắn phụt ra, cứ thế đơn giản xuyên thấu tầng vật chất màu nâu, chỉ lưu lại trên bề mặt một lỗ thủng thật sâu, nhưng muốn nghiền nát thì còn chưa đủ.

Liên tục công kích hai lần không có kết quả, Mạc Vấn cũng phải tức giận, hai cánh tay hắn cắm vào lỗ thủng mà Canh Kim kiếm khí vừa tạo ra, sau đó dùng lực xé ra, tầng vật chất màu nâu dày đến vài thước này bị hai tay hắn dùng man lực cứ thế xé mở! Tiếp đó thân thể Mạc Vấn xông lên đi qua theo cái khe đó!

Trong địa huyệt là một mảnh hỗn loạn, từng khối dạ quang thạch bị vứt vung vãi, bóng người ẻo lả, đám thí luyện giả trong bóng tối và ánh sáng giống như con ruồi không đầu bay loạn chạy trốn, bọn họ càng như nổi điên công kích một khu vực tối đen.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi trong địa huyệt như bùa đòi mạng. Không nhìn thấy địch nhân, chỉ có thể cảm thấy nguyên một đám đồng đội bên cạnh mình cứ thế giảm bớt! Dưới tình hình như thế, không ai có thể giữ được bình tĩnh, chỉ có thể điên cuồng thi triển kiếm khí để an ủi nội tâm đang sợ hãi.

Mạc Vấn phóng thích kiếm thức đến mức lớn nhất, không cảm nhận được bất kì chấn động linh lực nào, giống như có vật gì đó hấp thu sóng tinh thần kiếm thức vậy, không nhận lại được bất kì phản hồi nào.

Thí luyện giả đang bay trong địa huyệt giảm xuống rất nhanh, bọn họ bị tồn tại nào đó kéo vào trong bóng tối. Tâm thần áp lực, Mạc Vấn gần như muốn phát nổ, hắn mãnh liệt nhảy vào giữa đám người trong địa huyệt. Ở một bên cách hắn không xa, một gã thí luyện giả kinh hô, Mạc Vấn thi triển Thanh Vân Bộ đến mức tận cùng, hắn lập tức lướt đến bên cạnh tên thí luyện giả kia, nắm được một cánh tay của đối phương, sau đó thân hình xê dịch về phía sau, cánh tay trái Mạc Vấn thò ra phía sau lưng tên thí luyện giả sờ lần một chút, một sợi tơ mỏng bị quấn quanh cánh tay trái Mạc Vấn, sau đó hắn kéo mạnh về phía mình.

Lúc này man lực của Mạc Vấn được phô bày toàn bộ, đầu kia sợi tơ mỏng dường như còn muốn phản kháng, điên cuồng giãy giụa, nhưng dưới sức lực cực lớn của Mạc Vấn thì biểu hiện của nó chỉ là tái nhợt vô lực, một tiếng xèo…xèo kinh hoàng vang lên, một con quái vật khổng lồ lăng không bay tới chỗ Mạc Vấn.

Cảm nhận được tiếng xé gió, trong mắt Mạc Vấn hiện lên một tia lệ khí, tay phải hắn duỗi thẳng như kiếm, mạnh mẽ đâm về phía trước.

Phốc!

Cánh tay Mạc Vấn đột phá một tầng vật chất cứng rắn, sau đó đâm vào một vùng ấm áp bên trong, một khối chất lỏng sền sệt cực thối mang theo mùi tanh bùn đất từ cánh tay chảy xuống người hắn.

Có ánh sáng của dạ quang thạch bên người, rốt cục Mạc Vấn cũng đã thấy rõ non nửa hình dáng tướng mạo của kẻ tập kích, đầu tròn vo có cỡ lớn nhỏ khác nhau, trên đầu có tám con mắt lóe ra hào quang màu xanh lục, xung quanh miệng đầy kín răng sắc nhọn, hai cái ngao chi* múa điên cuồng như muốn bắt lấy Mạc Vấn, nhưng cánh tay Mạc Vấn từ miệng của nó cắm thẳng vào não, phản kháng cuối cùng cũng chỉ là phí công, nó run rẩy vài cái rồi chết hẳn.

Ngao chi: hai tay như càng cua

Tri Chu! Đây là một con Tri Chu cực lớn!

Cánh tay Mạc Vấn vứt bỏ con Tri Chu hình thể khổng lồ này ra, hắn quát lớn: “Ánh sáng! Ta cần ánh sáng!”

Đám người hỗn loạn ngơ ngác một chút, tất cả bọn hắn đều nghe ra chủ nhân của âm thanh này, chính là người đứng đầu Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội Mạc Thu! Giống như một tia nắng ban mai lóe lên trong lòng mọi người, đám thí luyện giả may mắn còn sống gần như không chút do dự liền chấp hành yêu cầu của Mạc Vấn, dạ quang thạch, dạ minh châu, các loại kiếm phù chiếu sáng, tóm lại các loại đồ vật có thể dùng để chiếu sáng đều được mọi người ném qua.

Nhất thời, có hơn một ngàn nguồn sáng được đưa ra, toàn bộ địa huyệt được chiếu sáng rõ ràng.