Chương 235: Nghĩ lại

Truyền Kiếm

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đây là một con Thương Lang có hình thể cực lớn, vóc dáng cao ba trượng như một tòa lầu, bộ lông màu bạc lóe ra vầng sáng thần bí dưới ánh trăng, chỗ mi tâm có một đạo Kim Sắc dựng thẳng như một con mắt thứ ba. Cỗ khí tức thô bạo đáng sợ từ trong cơ thể nó tán dật ra ngoài, hình thành linh áp không thua gì Linh Kiếm sư Kiếm Cương Viên Mãn, thậm chí còn nhỉnh hơn.

Đây là một con Thương Lang Vương Nhị giai siêu vị, dường như trình độ tiến hóa còn cao hơn nửa bậc so với con Thanh Nhãn Bích Phúc Mãng mà Mạc Vấn gặp lúc ban ngày. Nếu không nhầm thì con Thương Lang Vương này cũng sắp ngưng tụ yêu nguyên.

Con ngươi Mạc Vấn co rụt lại, trong lòng trầm xuống. Bởi vì bên trong Canh Kim Huyền Lôi Kiếm Tý khảm nạm bốn viên linh thạch Nhị giai, tối đa chỉ có thể đủ chèo chống ba đạo kiếm khí Canh Tân hỗn kim. Lúc trước hắn đã thôi phát ra hai đạo, hiện giờ miễn cưỡng còn có thể kích phát ra thêm một đạo nữa, nhưng sau đó trước khi kịp đổi linh thạch cũng đồng nghĩa với việc cánh tay trái này bị phế. Hiện tại thân mình lọt vào vòng vây của đàn sói, những con Thương Lang này chắc chắn sẽ không cho hắn cơ hội thay đổi linh thạch.

Thương Lang Vương trước mặt mạnh mẽ mở cái miệng to, mặc dù không khoa trương như Thanh Nhãn Bích Phúc Mãng, nhưng để nuốt hai người vào thì vẫn có thừa. Thế nhưng đối phương cũng không có ý định nuốt sống hai người Mạc Vấn, đó chỉ là phương thức chiến đấu dã man của yêu thú cấp thấp mà thôi, đối với yêu thú tiến hóa đến trình độ này, phương thức chiến đấu đã cao hơn không ít rồi.

Đúng lúc Thương Lang Vương mở cái miệng khổng lồ ra, lập tức trong miệng nó truyền ra yêu lực chấn động kịch liệt. Một đoàn ánh sáng nóng rực nhanh chóng lớn dần, sau đó đoàn ánh sáng ầm ầm bắn ra. Ánh sáng hóa thành một cột sáng bạch kim mãnh liệt lao đến chỗ Mạc Vấn cùng Vân Linh Nhi!

Con ngươi Mạc Vấn co rút kịch liệt, hắn không nghi ngờ gì việc cột sáng này sắp đánh vào người. Với kiếm thể sánh ngang với Linh kiếm Nhị giai Trung phẩm, thì Mạc Vấn cũng phải hóa thành tro bụi. Đã không thể tránh né được nữa, khoảng cách giữa hai bên quá gần, hơn nữa tốc độ của cột sáng kia gần như có thể so với “Thuấn Quang kiếm thuật” của Diệu Dương Kiếm Tông!

Kêu rên một tiếng, Mạc Vấn chỉ có thể nâng cánh tay trái lên thúc dục kiếm khí Canh Tân hỗn kim để liều mạng. Lúc này, hắn không hề giữ lại chút nào, trực tiếp vận dụng bốn thành Sát Lục Kiếm Ý!

Ánh sáng Tử Vong màu máu hiện ra lần nữa, va chạm mạnh với cột sáng màu trắng trước mặt.

Oanh ——

Hai cỗ năng lượng va chạm tạo thành Phong bạo đáng sợ, cỏ dại trong diện tích vài dặm xung quanh đều bị quét sạch, Thương Lang vây xung quanh cũng bị đánh bay như những món đồ chơi.

Chờ Phong bạo tiêu tán, tại chỗ đó xuất hiện một cái hố sâu cực lớn, mặt đất diện tích vài dặm xung quanh bị lột bỏ một tầng trên cùng.

Mạc Vấn đứng bên cạnh hố sâu, quần áo trên thân hắn đã bị hủy hết, trên người xuất hiện nhiều vết máu lớn, nhưng tất cả đều đang nhanh chóng khép lại. Ngược lại, Vân Linh Nhi đứng sau hắn lại không bị thương chút nào, chỉ là quần áo cùng đầu tóc hơi rối bù.

Thương Lang Vương trước mặt thì thê thảm nhiều lắm, từ cổ đến gần vai bị xuyên thủng thành một lỗ máu đáng sợ, trên đầu cũng xuất hiện một vết kiếm cực lớn, gần như đã lộ ra xương trắng bên trong. Trên những vết thương này còn có thể nhìn thấy lờ mờ tia máu như tơ đang kiên quyết đục phá miệng thương, hiển nhiên đây là tác dụng của Sát Lục Kiếm Ý.

Nhìn thấy Thương Lang Vương, Mạc Vấn thầm thở dài trong lòng. Nếu như cánh tay Khôi Lỗi còn có thể kích phát thêm một đạo Canh Kim kiếm khí nữa, hắn liền có thể chém giết con yêu thú chuẩn cấp ba này. Nhưng đáng tiếc, hiện tại hắn bất lực, bởi vì có một con Yêu Lang xuất hiện trong bầy sói, xem ra nó chỉ kém Thương Lang Vương một chút thôi. Tuy khí tức của nó không thể so sánh với Thương Lang Vương, nhưng cũng là một yêu thú Nhị giai siêu vị, quan trọng hơn là mấy chục con Yêu Lang ít nhất cũng đã ngoài Nhị giai đồng thời xuất hiện ở bốn phía. Chúng đều mở cái miệng rộng của mình ra nhắm ngay chỗ Mạc Vấn, từng đoàn hào quang trắng noãn đang được chuẩn bị bên trong.

Hơi tiếc nuối, Mạc Vấn khống chế phi kiếm mang theo Vân Linh Nhi bay thẳng lên trời cao. Tiếp đó, hơn mười cột ánh sáng màu trắng bắn thẳng đến chỗ hắn vừa đứng, một cỗ lực lượng còn đáng sợ hơn lúc nãy mấy lần trùng kích ầm ầm nổ tung. Diện tích hơn mười dặm quanh đó đều bị ảnh hưởng!

Mạc Vấn mượn lực chấn động của công kích này, một hơi bắn lên không trung mấy ngàn trượng, đến lúc thân hình dừng lại hắn mới nhìn xuống bên dưới một cái. Đoàn bạch quang từ một điểm nhỏ sau đó nhanh chóng kích xạ ra bốn phía, cảnh tượng bên dưới biến thành hình một cái bánh mì lớn, cuối cùng đột nhiên biến mất, một lần nữa xung quanh trở về với bóng tối.

Nghe thấy tiếng sói tru phẫn nộ từ bên dưới truyền đến, tâm tình Mạc Vấn hơi trầm xuống. Không thể không nói sau Tiềm Long Luận Kiếm Đại Hội, hắn có chút thỏa mãn, tự đắc với thực lực của bản thân, nhưng sau khi trải qua sự việc buổi sáng và buổi tối ngày hôm nay, hắn bắt buộc phải suy nghĩ lại.

Nghĩ đến chuyện hôm nay, lực lượng chính thức của bản thân hắn thực sự yếu đến đáng thương. Không có Canh Tân Huyền Lôi Kiếm Tý có lẽ ngay cả Thạch Trung Thiên hắn cũng không đánh lại. Lúc quyết đấu với cao thủ thì “Sinh Tử Kiếm” căn bản chỉ là gân gà! Kiếm thể tuy cũng là ưu thế hạng nhất, nhưng đối mặt với cường giả chân chính căn bản cũng không đủ, Sát Lục Kiếm Ý tuy mạnh, nhưng không có kiếm khí tu vi tương ứng, chẳng khác nào cầm trong tay một vũ khí khủng bố nhưng không có đạn dược xứng tầm!

Tính lại thì bản thân mình thật đúng là một phế vật. Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng sáng trên trời cao, nhìn như vầng trăng khuyết cong cong kia đang cười nhạo mình.

Một hơi bay đi mấy trăm dặm về phía đông, hai người mới đáp xuống đất nghỉ ngơi và hồi phục lần nữa. Cũng may bầy Tứ Sí Kim Đồng Trùng kia không hoạt động về đêm.

Đêm nay không còn bị yêu thú tập kích quấy rối nữa, đến tận lúc hừng đông hai người mới tiếp tục di chuyển. Đến buổi trưa rốt cục Mạc Vấn và Vân Linh Nhi cũng đi ra khỏi phạm vi của Thương Lang Nguyên, trước mặt hai người xuất hiện một ngọn núi lớn bao la mờ mịt.

“Thái Thương Sơn Mạch, hướng đi nam bắc, ngang dọc hơn năm ngàn dặm, nguy hiểm.”

Nhìn giới thiệu trên bản đồ, nội tâm căng cứng của Mạc Vấn được buông lỏng. Còn thấp hơn một bậc so với “Cực độ nguy hiểm”, có lẽ sẽ không gặp phải yêu trùng đáng sợ cùng Yêu Lang biến thái như trước nữa.

Đáp xuống đỉnh một ngọn núi nhỏ, Mạc Vấn nhìn thoáng qua thiếu nữ luôn theo sát mình: “Đã đi ra khỏi phạm vi Thương Lang Nguyên, ở chỗ này cẩn thận một chút có lẽ sẽ không việc gì. Ngươi cũng nên rời đi thôi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Linh Nhi lập tức tái nhợt, trong chốc lát nước mắt đã tràn đầy hốc mắt, cái miệng nhỏ nhắn của nàng nức nở nói: “Ta, có phải ta chọc giận ngươi không? Ngươi đừng đuổi ta đi, ô ô…”

Mạc Vấn nhức đầu, làm sao mà chưa nói hai câu đã khóc như thế rồi? Hắn thật sự sợ nước mắt nữ nhân, nếu không biết còn dễ nói, nhưng hiện tại coi như đã cùng nhau vượt qua hoạn nạn, bộ dạng khóc lóc này hắn không thể làm như không thấy được.

“Được rồi, đừng khóc nữa. Muốn đi cùng thì đi cùng, nhưng ta nói trước, nếu gặp được những người khác, ngươi phải đi cùng bọn họ.” Mạc Vấn quyết định quy ước tạm thời thật tốt, thật sự hắn không muốn mang theo phiền toái này. Thế nhưng hắn cũng không muốn bỏ lại, thiếu nữ hình như cũng không làm gì phiền đến hắn, hai lần cứu mạng nàng đều là hắn thuận tay cứu. Bất kể là cùng ăn uống hay cùng chạy trốn hoặc nằm ngủ, nàng đều không khiến hắn phải quản tới. Chỉ là tư thái biểu hiện bên ngoài của thiếu nữ có vẻ nhu nhược, điều này khiến tiềm thức Mạc Vấn có cảm giác đây chỉ là vẻ bề ngoài, cho nên hắn mới luôn muốn vứt bỏ nàng lại.

Thiếu nữ lập tức nín khóc cười cười, nàng hưng phấn gật đầu đồng ý.

“Đi thôi.” Mạc Vấn điều khiển phi kiếm bay phóng lên trời một lần nữa.

Thiếu nữ ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng Mạc Vấn, trên mặt nàng đâu còn thái độ nhu nhược đáng thương lúc trước nữa? Hai tay khoanh tại trước ngực, một bàn tay nhỏ bé sờ lên cái cằm trơn bóng: “Cảnh giác của thằng này quá mạnh, xem ra ta cần phải tiến hành phương án thứ hai rồi. Hừ hừ, ta có cảm giác như ngươi đang bỏ qua bổn tiểu thư…”

Lẩm bẩm nói một hồi, cuối cùng thiếu nữ giơ nắm tay lên về phía bóng lưng Mạc Vấn đang sắp biến mất để ra oai một chút. Lúc này nàng mới từ từ giẫm chân lên một thanh phi kiếm đuổi theo…